Livestream Siêu Kinh Dị

Dịch: Vạn Cổ

“Thiên Túc Cổ có tốc độ nhanh như tia chớp, độc tính mãnh liệt như cuồng phong. Nếu không cắt cụt ngay chỗ bị cắn, độc tính sẽ lan tràn toàn thân, mạng sống của mày chỉ còn trong vòng 15 phút nữa thôi.” Gã áo choàng đen cười khặc khặc quái dị, rồi vẫy tay một cái; con cổ trùng kia đã hoàn thành nhiệm vụ, bèn rơi khỏi cánh tay của tôi, bò về chủ nhân của nó một cách rất linh tính.

“Anh Kiện!” Nhị Cẩu lo lắng an toàn cho tôi, bèn chạy đến xem thử. Cậu ấy lật cánh tay tôi qua lại để quan sát, liền thấy màu xanh bầm trên tay nhạt dần, rồi hóa thành một giọt máu đen, rịn ra khỏi tay tôi ở ngay vị trí vết sẹo hình hoa mai.

Tôi cũng chẳng hiểu mô tê thế nào, vỗ nhẹ vai Nhị Cẩu: “Đừng có lo, bị con côn trùng này cắn, anh chẳng những không đau mà còn thấy sảng khoái trong lòng.”

Tôi quay lại nhìn về phía gã áo choàng đen kia. Trong mắt tôi, tên này bất giác đã trở thành một vị thầy thuốc nhân hậu, ôm một bụng hành y cứu người, hoàn toàn khác biệt với những tên Cổ sư âm tàn, độc ác.

“Bày đặt tỏ vẻ rắn rỏi, chờ độc tính phát tán trong người mày, để tao chống mắt nhìn xem mày còn cười được nữa không?” Gã mặc áo choàng đen vô cùng khó chịu khi thấy tôi còn mạnh khỏe, lại mở mồm an ủi đàn em như thế. Ông ta vẫy tay lên, móc một chiến bình gốm màu đen có ánh đỏ từ trong áo choàng ra.

“Người dân tộc Miêu chỉ có thể nuôi 09 con cổ trong suốt cuộc đời. Trong số đó, con cổ trùng được chọn thành trọng điểm để nuôi dưỡng bằng máu huyết của chủ nhân được gọi là Cổ bản mệnh! Nhãi ranh, được chết bởi Cổ bản mệnh của tao, mày chết cũng có thể nhắm mắt rồi!”

Sau khi mang bình gốm màu đỏ ra, khí thế trên người gã áo choàng đen càng lúc càng nguy hiểm, quỷ dị, cứ như có một làn khí âm tà nào đó lượn lờ quanh thân thể của gã ta.

Theo dáng điệu này, con Cổ trùng trong chiếc bình đó chắc chắn không phải dạng vừa đâu. Tôi hơi lo lắng trong lòng, không dám hung hăng bừa bãi.

Mười mấy ánh mắt đều nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay của tên này. Gã ta cũng không để khán giả phải thất vọng, liền đọc thầm một câu thần chú nào đó. Màu đỏ tươi bên ngoài chiếc bình đậm dần lên; một con bươm bướm to lớn đẩy nắp bình ra, vỗ cánh bay lên trời.


“Độc Cổ bản mệnh – Bướm Đêm Mặt Người!”

Chẳng rõ do tôi mắc chứng ảo giác hay sao, mà ngay khi con Cổ trùng này xuất hiện, tôi cảm thấy con hẻm mờ tối này càng âm trầm, lạnh lẽo hơn. Những ánh đèn điện ne-on ngoài phố bỗng lập lòe, vặn vẹo, từng sợi tơ mờ nhạt phiêu tán giữa không trung.

“Nín thở lại! Trong không khí có độc!” Tôi vội bịt miệng mũi lại, nhưng quá muộn, dường như có thứ gì đó lọt vào mũi tôi làm cổ họng ngưa ngứa.

Tôi bèn xoay đầu lại, cả Nhị Cẩu và đám người Thạch Hữu Phúc đứng đằng xa đều tái mét mặt mày. Cả đám bóp lấy cổ mình, khuỵu gối xuống, há mồm thở dốc, hô hấp rất khó khăn.

“Bướm Đêm Mặt Người, một trong Tam Âm Ngũ Họa, phấn bướm chứa chất kịch độc. Nếu không có thuốc giải của tao, bọn bây sẽ chết trong trong vòng chưa đầy một tiếng đồng hồ. Gã mặc áo choàng đen nói xong, liền cười ha hả. Từng người lũ lượt ngã xuống, nằm tê liệt trong con hẻm nhỏ, tất cả mọi người đều mất đi khả năng hành động, ngoại trừ tôi.

“Nhị Cẩu!” Cậu ta dùng sức bóp chặt cổ mình, tay còn lại cào cấu trên mặt đất, bộ dáng cực kỳ đau đớn, Thế nhưng mà, tôi cũng hít vào bụi phấn ấy, nhưng chỉ thấy cổ họng ngứa ngáy một chút mà thôi.

Thật đấy, chỉ thế mà thôi.

“Chẳng lẽ mình mang cơ thể ‘bách độc bất xâm’ ư? Hay hít ba cái mỡ người trong căn nhà thiêu xác lúc trước nên miễn dịch với Cổ trùng Miêu Cương?” Nhưng chuyện này không đúng logic, nghĩ ngợi chốc lát, tôi cầm cục gạch lên, đi về phía gã mặc áo choàng đen.

Thay vì lo lắng gã lại giở ra chiêu thức ác độc, tôi sẽ liều mạng khống chế gã trước tiên.

“Mày còn đi nổi à? Cái nghị lực của mày như thế đã khiến tao khâm phục rồi đấy.” Gã áo choàng đen chắp hai tay sau lưng, tỏ vẻ đồng tình: “Thôi, nếu mày có thể bước đi 05 bước mà không té ngã, tao sẽ cho mày chết một cái chết thoải mái.”


Gã ta nói xong, có lẽ nghĩ rằng những bước chân của tôi chính là những bước chân cuối cùng: “Thân trúng Cổ độc, càng cố di chuyển chỉ khiến độc tính lan rộng nhanh hơn, chết đến nơi rồi đấy. Do máu huyết lưu thông, nên chất độc và trứng của loại trùng này sẽ bám rễ ở tất cả ngõ ngách trên người mày. Mày đi càng nhanh, đến lú ngã xuống sẽ chịu càng nhiều đau đớn.”

“Đã qua 05 bước rồi.” Gã mặc áo choàng đen lắc đầu, chậm rãi nhắm mắt lại: “Vạn trùng cắn tim, thất khiếu chảy máu, tao đã có thể muồng tượng ra cái chết thảm thiết của mày.”

Nghe lời nói của gã Cổ sư áo đen này, đúng là tôi cũng hoảng sợ trong lòng. Ấy thế mà, tôi cảm giác cơ thể mình hoàn toàn bình thường. Liều mạng bước thêm 05 bước, cả cơ thể không có chuyện gì xảy ra cả, cổ họng cũng không còn ngứa ngáy rồi. Thậm chí, nếu nơi đây không phải là chiến trường trong hẻm tối, tôi đã có thể hát lớn một bài hát.

“Kỳ vậy ta? Đúng là cả đám Nhị Cẩu đang rất đau đớn mà, vì sao Cổ độc không hề có tác dụng trên người mình?” Tôi ngơ ngác, nhìn vết sẹo hình hoa mai trong tay: “Chẳng lẽ là do Mai Hoa Cổ của Âm Gian Tú Tràng?”

Vừa đi vừa suy nghĩ, trong thoáng chốc, tôi đã đi vài chục bước chân.

Dựa theo bề ngoài, con Mai Hoa Cổ của Âm Giang Tú Tràng có hình dáng tựa như giao long, đầu có góc cạnh kỳ lạ, có lẽ đẳng cấp của nó cao hơn con trùng của gã mặc áo choàng đen rất nhiều: “Chẳng lẽ vì Mai Hoa Cổ quá bá đạo, thân thể của mình không thể nào chứa được mấy con Cổ trùng khác ư?”

Tôi đã đi vài chục bước khi suy nghĩ đến việc này trong đầu, chỉ còn cách gã mặc áo đen tầm 20 mét nữa thôi.

Nghe qua giọng nói âm trầm của kẻ này, tôi bỗng dưng thấy âm thanh ấy thật là chất phác: “Đại ca, tôi cũng tò mò lắm, tại sao bị ông anh hạ Cổ xong thì eo không đau, chân không nhức, còn đi mấy chục bước đến vậy, vung vẩy cục gạch còn đẹp trai đến vầy nè!”

“Mày không phải là người thường! Mày cũng là Cổ sư à?” Gã mặc áo choàng đen thét lên oai oải, đột nhiên lùi lại một bước: “Không ngờ tao lại có thể gặp đồng đạo tại nơi này. Được thôi! Dựa theo quy củ của Cổ sư, tao muốn quyết đấu với Cổ của mày!”

Gã huơ loạn hai tay, móc ra ba cái bình gốm, sắp thành chữ “Phẩm” trước người: “Nổi Cổ lên em!”


“Cái miee gì?” Nói thật, nếu không phải Nhị Cẩu đang nằm thoi thóp, tôi còn tưởng rằng con hàng trước mặt này là một kẻ thần kinh bị mắc hội chứng Chuunibyou nữa, về phần bộ áo choàng đen này, chẳng biết là gã cosplay từ nhân vật trong phim nào.

“Cổ tự lưỡng sách, thượng trùng hạ mãnh, hóa Âm thành trùng - lạc mãnh vi cổ, tam Âm ngũ Họa...” Gã mặc áo đen lẩm nhẩm một câu thần chú gì đó trong miệng, lúc này tôi đã đứng trước mặt tên này.

“Người anh em, lần sao đọc câu thần chú nào ngắn ngắn một chút nhé. Tao đã đến trước mặt mày rồi, mà mày còn chưa niệm chú xong nữa, có thấy xấu hổ chăng?”

Từ đầu trận đến giờ, tên mặc áo đen này luôn giữ vững một phong cách cao thủ, mặt không đổi sắc, thế mà giờ này liền thấy tôi đứng ngay trước mặt bèn giật thốt lên. Ngay khi gã vội vàng định dùng ngón trỏ nhỏ máu vào bình gốm, cục gạch trên tay tôi đã đập tới!

...Chát!!!!!...

Dùng một tay bụm vào cái đầu đang đổ máu đầm đìa, tên Cổ sư té nhào trên mặt đất nhưng vẫn cố chấp niệm chú lầm thầm trong miệng. Cánh tay ốm tong ốm teo như que củi của gã cố với lấy mớ bình gốm của mình.

“Sự ương ngạnh của ông anh lúc này và thái độ ban nãy hoàn toàn khiến tôi cảm thấy khó mà hiểu được.” Tôi dùng thế Cầm Nã đè gã xuống đất, giật tấm áo choàng đen ra, bên trong là một người đàn ông trung niên nhỏ con, gầy còm, dáng dóc hơi hèn mọn một chút.

“Làm sao như thế được? Mày đã bị trúng Cổ độc, tại sao không bị gì hết vậy? Sao chuyện này có thể xảy ra?”

“Đừng có làm bộ làm tịch! Mau giải độc cho mấy anh, em bọn tao! Nếu không, tao cho mày đẹp mặt!” Tôi vất viên gạch đi, cảm thấy khó mà tin được. Tôi chỉ dùng một chiêu đơn giản như thế đã có thể hạ gục một vị Cổ sư, kẻ vừa phất tay một cái đã quật ngã mấy chục người.

“Mạng mày không dai như thế đâu! Mày đã bị trúng độc, bệnh tình nguy kịch. Trong vòng 15 phút nữa, mày sẽ chết tươi đấy, thằng ôn con à! Cổ thuật của Miêu Cương đứng đầu trong thiên hạ, mày sắp chết đến nơi mà không biết ư?”

Gã áo đen chỉ vào tôi, mắng xối xả nhưng tôi lười phản ứng lại. Tôi nâng cục gạch lên, giữ sức vừa phải, nện thêm hai cái vào đầu tên này: “Còn nói Cổ thuật Miêu Cương? Còn chém gió đứng đầu thiên hạ? Ngon thì thả Cổ ra đây, tao đốt lửa một phát, nướng sạch bày côn trùng của mày.”


Sau vài cú đập, tên áo đen liền ngoan ngoãn hơn, lần lượt giải độc cho đám người Nhị Cẩu.

“Anh Kiện! Anh như thần linh vậy á, em còn tưởng mình chết luôn rồi đó.” Bản lĩnh của gã áo đen này cũng lợi hại, nếu không gặp một kẻ quái thai trúng Mai Hoa Cổ như tôi, thì những người khác chắc chắn không phải đối thủ của gã.

Sau khi tất cả mọi người đều được giải Cổ độc, bọn bảo vệ côn đồ kia ngồi co ro tại góc tường, không dám nhúc nhích.

Tên đại ca Thạch Hữu Phúc cũng cười tươi rạng rỡ, mất hẳn vẻ hung dữ ngang dọc vừa rồi, mà dường như trở thành một kẻ khác: “Hiểu lầm thôi mà! Người anh em, tất cả đều là chuyện hiểu lầm.”

Gã dúi một ít tiền vào túi Nhị Cẩu một cách kín đáo. Thấy tôi móc điếu thuốc lá ra, gã nhanh nhạy chạy đến mồi lửa cho tôi. Cái dáng vẻ siểm nịnh ấy khiến tôi nhớ đến một vi danh nhân nổi tiếng trong lịch sử - quan tham Hòa Thân.

“Người anh em, tôi nên cửa hàng nhà cậu là do cấp trên giao phó, còn tôi chỉ là một thằng chân chạy vặt mà thôi, không quyền không thế, chỉ biết nghe lệnh. Thật ra, tất cả cũng chỉ vì miếng cơm manh áo mà, tôi thật lòng xin lỗi cậu. Nếu cậu có tổn thất gì cứ nói cho tôi biết, mấy đứa đàn em của tôi sẽ bồi thường ngay lập tức.”

Gã Thạch Hữu Phúc tuổi hơn 40 này cứ há miệng ra là bảo tiểu nhân có mắt không tròng, ngậm miềng liền dạ thưa mong anh hai tha mạng. Nhờ thái độ chân thành như thế, tôi và Nhị Cẩu ép gã ói ra một mớ rồi tha cho đi.

Chò bọn này rút quân hết, mười mấy người bọn tôi liền xúm lại vây quanh gã Cổ sư đang ngồi quằn quại tại góc tường.

“Bọn họ có thể đi, nhưng ông anh phải ở lại.” Tôi bảo Nhị Cẩu lột sạch đồ của gã, chỉ chừa lại một chiếc quần cộc màu đen.

“Mọi người nhìn nè.” Mấy đứa đàn em nhìn vào cũng thấy bất ngờ. Cả đám lôi ra gần 10 cái túi vải và 07 cái bình có kích thước lớn nhỏ khác nhau, chẳng biết gã ta nhét vào trong người bằng cách nào.

“Đã rơi vào tay mày, mày muốn chém muốn giết gì thì tùy!”

“Nghe tôi nói này, ông anh ạ! Đừng có dùng cái ánh mắt có chết cũng không sờn lòng ấy để nhìn tôi. Bọn tôi không làm hại gì ông anh đâu, chỉ là có vài điều muốn hỏi.” Ném Cổ tiên sinh lên xe tải nhỏ, bọn tôi lái xe quay về phố Đinh Đường.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui