Dịch: Niệm Di
***
Tôi đưa tay ra vuốt nhẹ mái tóc của cậu bé, cảm giác mớ tóc ấy cứ như một lớp lông của chú gà con mới sinh chưa được bao lâu, rất mịn màng, khá thoải mái.
“Chú đến đây để cứu cháu.” Lướt nhẹ ngón ta, tôi giữ động tác của mình thật chậm. Thông qua điện thoại của Âm Gian Tú Tràng, tôi có thể nhận ra cô bé oán linh kia đang nhìn mình chằm chằm. Một khi tôi mà có ý định làm tổn thương cậu bé, chắc chắn con bé kia sẽ cắt đứt cổ tôi ngay lập tức.
“Đi với chú, chú sẽ giúp cháu.” Dang rộng vòng tay từ từ ôm lấy đôi vai gầy của cậu bé cho đến khi cơ thể nó ngừng run rẩy, tôi bèn thở phào nhẹ nhõm một hơi dài. Dù cậu bé cũng không nói với tôi một lời nào nhưng cũng không hề phản kháng. Ít ra, điều đó chứng tỏ nó vẫn tin tưởng tôi, hoặc hiểu những gì tôi nói ở một mức độ nào đó.
“Cháu có thể nói cho chú biết, tại sao cháu lại trốn trong bệnh viện hay không?” Cậu bé không hề bị hạn chế quyền tự do, nếu muốn rời khỏi đây, chắc chắn nó có rất nhiều cơ hội.
Nhưng cậu bé không trả lời, chỉ nhìn tôi với một vẻ mặt bất biến.
Bộ dạng quái dị của cậu bé khiến tôi hơi bối rối. Cứ tưởng tìm được nó sẽ thu hoạch được manh mối quan trọng, ngờ đâu đứa trẻ này lại chẳng có phản ứng gì, cũng không nói chuyện được.
“Có lẽ là do nó từng gặp phải quá nhiều chuyện đáng sợ.” Tôi tự tìm lý do để giải thích cho hiện trạng này. Cậu bé vừa có phản ứng lại trước cái tên Vương Ngữ, có khả năng nó cũng chính là kẻ tên Vương Ngữ ấy. Về phần tại sao một cậu bé trai như nó lại mặc quần áo của con gái, đây là chuyện mà tôi không thể nào hiểu nỗi.
Có lẽ chính nó đã gặp phải một chuyện gì đó kinh hoàng đến mức khó tin trong những tháng ngày lẩn trốn trong bệnh viện. Nhưng dù có hỏi, nó cũng sẽ không nói cho tôi biết, thế nên tôi vẫn phải tự điều tra vấn đề này.
Bản thân Vương Ngữ có dấu hiệu mắc chứng tự kỷ, cộng với việc bác sĩ tâm lý đã điều trị không đúng cách, từ đó khiến bệnh tình của đứa nhóc này ngày càng trầm trọng hơn.
Sự trầm trọng này không được biểu hiện trên mặt thể chất mà là một dạng chuyển đổi đặc thù về mặt tâm lý. Thằng nhóc hoàn toàn khép mình trong một thế giới riêng nhỏ bé, và người bên ngoài không thể giao tiếp với nó được.
“Chúng ta đi thôi.” Nắm lấy bàn tay nhỏ bé của đứa nhóc, một cảm giác lạnh lẽo truyền đến tay tôi. Cậu bé giật ngược tay lại theo bản năng, nhưng sau đó không hề giãy giụa nữa.
Dùng điện thoại Âm Gian Tú Tràng quan sát, tôi nhận ra cô bé oán linh kia đang nắm cánh tay còn của đứa bé, tựa như một người - một quỷ ấy sẽ vĩnh viễn không bao giờ chia lìa.
“Quỷ hồn này có oán khí rất nặng, nhưng hết lần này tới lần khác, có vẻ như nó rất muốn lệ thuộc vào thằng nhỏ này.” Tôi nhớ lại thông tin tìm được trong phòng huấn luyện tổng hợp. Có hai đứa trẻ đã tham gia vào giai đoạn chỉnh sửa tâm lý lần thứ 4, chẳng lẽ quỷ hồn này chính là Từ Cầm, đứa trẻ còn lại hay sao?"
Bệnh tình của Từ Cầm khá nghiêm trọng, vì không chỉ là vấn đề tâm lý thôi. Não của cô bé ấy bị khiếm khuyết một phần chức năng, nói rõ hơn, gọi là chậm phát triển trí tuệ bẩm sinh.
“Các bậc phụ huynh đã rất hy vọng vào bệnh viện. Kết quả là, một trong hai đứa trẻ trở nặng thêm, trong khi đứa còn lại biến thành oán linh sau khi chết. Khó mà tưởng tượng nổi bọn bác sĩ kia đã từng làm gì đối với 2 đứa nhỏ này?”
Tôi nắm tay Vương Ngữ đi xuống cầu thang, theo lối thoát hiểm tiến đến lầu 2. Bỗng nhiên, Vương Ngữ đứng lại. Tôi quay ra sau nhìn, phát hiện con bé oán linh kia đang níu tay Vương Ngữ lại. Qua màn hình điện thoại Âm Gian Tú Tràng, trông dáng vẻ của con bé oán linh ấy đang khá nôn nóng, mở căng cả miệng ra, cơ hồ nứt toạt đến tận mang tai.
Tôi không tu Quỷ đạo, chẳng thể hiểu lời Quỷ nói, nhưng kinh nghiệm tích lũy qua nhiều lần livestream cho tôi biết - chuyện khác thường tất có biến cố. Nếu một người và một quỷ này có thể lẩn trốn tại bệnh viện lâu như vậy, ắt hẳn cả hai phải có ngón nghề gì đó.
Tôi dứt khoát buông tay Vương Ngữ ra, muốn xem con bé oán linh kia sẽ làm gì với cậu bé.
Tôi vừa buông tay, cậu bé đã bị con bé oán linh kéo lại, loạng choạng giật ngược về tầng 3.
“Không thể xuống tầng 2 ư?” Tôi vẫy tay với Trần Tiểu Thương: “Đi theo tên nhóc đó.”
Cậu bé ngẫu nhiên chạy vào một căn phòng để trốn dưới sự lôi kéo của con bé oán linh. Tôi và Trần Tiểu Thương thấy thế cũng chạy vào cùng.
Cửa không khóa, ta bèn đứng sau mặt cửa: “Vội vội vàng vàng, chẳng lẽ có thứ gì đang tiến đến à?”
Ta tháo kim cài áo, đặt ra phía ngoài cửa rồi dùng điện thoại Âm Gian Tú Tràng để quan sát bên ngoài.
Khoảng hơn 10 giây sau, có tiếng cười của bọn trẻ phát ra từ lối đi thoát hiểm. Âm thanh ấy rất chói tai, không phân biệt được nam nữ, dù đã bị ngăn cách bởi một cánh cửa những vẫn cảm thấy nổi da gà.
Lại một lát sau, bất chợt có những vệt nước kỳ lạ xuất hiện đột ngột trên nền gạch. Chỉ khi đến thật gần, tôi mới thấy rõ những vệt nước ấy có hình dạng của những dấu chân.
Điện thoại di động của Âm Gian Tú Tràng có thể quay chụp những hình ảnh mà người thường không nhìn thấy được, nhưng bên ngoài quá tối, tôi chẳng thể nhìn thấy bất cứ hình ảnh gì, dù chỉ là một cái bóng mờ.
Vì quá tò mò đó là gì, muốn tìm hiểu thực hư, tôi vội lấy một lá bùa Diệu Chân ra, sau đó lặng lẽ tăng độ sáng camera.
Ánh sáng lóe lên rồi biến mất, ngay khoảnh khắc ấy, tôi nhìn thấy một vài “đứa trẻ” vừa lướt qua cửa từ màn hình điện thoại Âm Gian Tú Tràng.
Chúng gầy gò, cơ thể đều bị dị dạmg; đây chắc chắn không phải là người, mà là một đám tiểu quỷ!
Tôi chỉ nhìn lướt qua rồi nhanh chóng che màn hình điện thoại lại, hít thở sâu vài hơi rồi mới dám lấy điện thoại ra sau khi tiếng cười nói của lũ trẻ bên ngoài biến mất ở đằng xa.
Khi ánh sáng chợt bật lên, kim tây cài camera đã kịp quay lại hình ảnh ấy vào room livestream.
Vừa nhìn màn hình, trái tim tôi đột nhiên giật thót lên - có một gương mặt xấu xí đang chèn kín cả màn hình quay chụp của điện thoại!
Bên ngoài cửa, vẫn còn một con tiểu quỷ chưa đi. Và lúc này, nó đã phát hiện ra kim cài camera!
“Không xong rồi! Đã bị phát hiện!” Chẳng còn lối thoát thân nào khác trong căn phòng này. Thay vì chờ nó giết vào, tôi quyết định ra tay trước để tìm đường sống.
Vận chuyển luồng khí Tiên thiên trong Đan điền, tay nắm chặt lá bùa, tôi lập tức mở cửa ra: “Hàng yêu trừ ma, sát quỷ vạn thiên...”
Còn chưa niệm chú xong, chợt một làn gió nhẹ thổi ngang cơ thể tôi, ngay sau đó là một hình ảnh hiện ra trên màn hình di động khiến tôi phải líu lưỡi.
Con bé oán linh kia giống như một con báo săn mồi, vồ đến tiểu quỷ ngoài cửa kia rồi đè nó xuống đất.
“Tru tà!” Tôi tranh thủ lấy ra một lá bùa có Đạo uẩn mạnh mẽ với tác dùng diệt trừ âm sát, sau đó dán lên đầu của con tiểu quỷ. Ngay khi nó không thể giãy giụa nữa, con bé oán lập tức ăn tươi nó ngày.
Khác với sự ăn mòn dần của Mệnh quỷ, con bé oán linh này chỉ cần cắn một hai lần, con tiểu quỷ kia đã hồn phi phách tán.
“Con bé này hung hăng quá nhỉ!”
Giải quyết xong con tiểu quỷ, con bé oán linh cũng không hề ngăn cản nữa khi thấy tôi nắm tay Vương Ngữ đi ra khỏi phòng.
“Hàng loạt tiểu quỷ cùng cười đùa chạy thẳng đến một nơi nào đó, chẳng lẽ có thứ gì đó đang triệu hồi chúng nó ư?” Nắm trong tay Bắc Đẩu Đại thần chú, tôi có cơ hội giết chết một con lệ quỷ đẳng cấp cao, nhưng cũng chỉ đúng một lần duy nhất.
“Đi thôi, xem thử là vụ gì.” Tôi cầm điện thoại Âm Gian Tú Tràng đưa ra phía trước soi đường, men theo hướng mà bọn tiểu quỷ vừa biến mất để rồi đi thẳng đến khu vực chính giữa tầng này..
Đứng trên tầng 3 nhìn xuống, tôi chợt thấy cửa chính bệnh viện được mở ra; có một người phụ nữ đang đi tới đi lui trên hành lang tầng 1 với một túi đồ lớn.
“Cô ấy vào trong bằng cách nào?” Trần Tiểu Thương chạm nhẹ vào cánh tay tôi, thì thầm hỏi.
Tôi ra hiệu bảo im lặng, vì Trần Tiểu Thương chỉ nhìn thấy người phụ nữ trên hành lang nhưng không thể nhìn thấy cảnh tượng xung quanh cô ấy.
Qua điện thoại di động Âm Gian Tú Tràng, hình ảnh thật sự ở tầng 1 chính là người phụ nữ mặc váy đỏ trắng kia đang bị một đám tiểu quỷ vây quanh. Những hình thể xấu xí, dị dạng kia đang tóm lấy váy của cô ta, kéo tóc cô ta, và thậm chí một số trong bọn chúng còn trèo thẳng lên người cô ta nữa.
Cảnh tượng quá kinh khủng kia khiến lòng bàn tay tôi ướt đẫm mồ hôi.
Vương Ngữ, cậu bé luôn luôn im lặng, chợt trở nên hơi kỳ lạ khi nhìn thấy người phụ nữ ấy. Nó liên tục lắc đầu, như thể đang bày tỏ điều gì đó.
Người phụ nữ tâm thần ở tầng 1 kia bị bọn tiểu quỷ bò lên người nhưng chỉ biết cười một cách ngu ngơ, ánh mắt đờ đẫn, lâu lâu lại đưa tay lấy một thứ gì đó trong túi vải ra rồi ném cho bọn tiểu quỷ.
Nhóm tiểu quỷ ấy trông giống như một bầy khỉ được thuần dưỡng vậy, còn thi nhau tranh đoạt, đùa giỡn cùng nhau.
Dùng Truy nhãn để kiểm tra, tôi nhận ra thứ mà người phụ nữ lấy từ chiếc túi vải có kích thước gần bằng quả một quả dâu tây, cũng có màu sắc giống quả dâu tây. Một số trong chúng có màu đỏ tươi, và một số còn lại có màu đỏ pha đen.
“Dâu tây ư? Tiểu quỷ cũng thích ăn dâu tây à?” Tôi trông thấy có vài con tiểu quỷ cầm lấy thứ đó rồi đưa thẳng vào miệng; đến khi nó khạc ra, màu sắc của thứ đó đã trở nên rất nhợt nhạt.
Bữa tiệc điên cuồng ở tầng 1 kéo dài 5 - 6 phút. Mãi đến khi người phụ nữ trút sạch hết cả túi vải, bọn tiểu quỷ mới miễn cưỡng rời đi, chỉ còn lại người phụ nữ kia đang bò trên mặt đất, cẩn thận thu dọn những thứ đã bị bọn tiểu quỷ nhổ ra sau khi ăn sạch.
“Người phụ nữ này có chìa khóa bệnh viện, chắc chắn là một nhân vật chủ chốt trong nhiệm vụ lần này.” Tôi quay sang vẫy tay cô streamer: “Trông chừng cậu bé này. Một hồi, nếu tôi không quay lại hoặc cô nhận thấy có nguy hiểm, cô lập tức dẫn nó chạy trốn ngay nhé!"
Sau đó, tôi bèn dựa lưng vào tường, bước chậm về phía tầng 1.Bọn tiểu quỷ đã rã đám, chạy đi khắp nơi. Thỉnh thoảng có một hai con chạy ngang, nhưng như thế thì không thể uy hiếp tôi được.
Tôi thận trọng đi đến tầng 1, cúi xuống nhặt lấy cái thứ mà bọn tiểu quỷ vừa nhổ ra kia. Ngay lập tức, tôi nhận ra đó không phải là dâu tây, mà là những trái tim đã bị teo tóp, khô quắt lại!
===========================
Mời các bạn đón đọc bộ truyện dịch mới theo phong cách Hài - Linh Dị của nhóm dịch Livestream, mang tựa đề Trò Chơi Hệ Chữa Trị Của Tôi (được xem là một tác phẩm khác đồng tác giả với bộ Livestream Siêu Kinh Dị) - chất lượng đảm bảo - bản dịch xịn xò - cầu ủng hộ a!!!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...