Dịch: Niệm Di
“Đó là một con rồng ư? “ Tôi khó có thể tin được cảnh tượng mà mình đang nhìn thấy trước mắt. Mưa lớn như trút nước, mây xám bao phủ bầu trời đen kịt.
Thứ đó uốn lượn dưới mặt nước và dài hơn 100 mét!
“Rồng thật ư?” Một cơn sóng lớn đánh mạnh lên bờ, đập vào người tôi, khiến một nửa cơ thể tôi ngã ra bên ngoài con đập.
Tôi nắm lấy lan can và cố định lại cơ thể của mình. Nhưng trước khi tôi kịp đứng vững, con đập dưới chân tôi đột ngột rung chuyển như thể có thứ gì đó đang đập vào phần đáy vậy.
“Động đất à?”
“Chuyện gì đang xảy ra vậy? Mau đến phòng camera kiểm tra tình hình!”
“Đốc công, mực nước đo được ở trạm Hán Giang đã vượt quá 29,9 mét! Chưa bao giờ có trận lụt lớn như vậy kể từ ngày giải phóng đến nay”.
“E là khó giữ nỗi con đập này...”
Vạn vật đều rơi vào tình trạng hỗn loạn, dù là Giang Thành hay đập lớn Lan Giang.
Trước trận lũ kinh hoàng, dường như con người quá yếu đuối, bạc nhược.
Lúc này, tôi đã bị giam hãm trong đại trận, muốn tiếp cận Lộc Hưng nhưng vẫn mãi lạc đường. Trông có vẻ như tôi đang tiến gần về phía gã, nhưng thực tế là càng lúc càng xa gã hơn. Tôi cố với tay tóm lấy Lộc Hưng, nhưng thân thể vẫn quanh quẩn tại vị trí lan can đập.
Tôi không thể đến gần, và Thiết Ngưng Hương cũng bị cuốn vào đại trận từ xa, tự bản thân cô ấy còn lo không xong nữa.
Dường như mọi thứ đã rơi vào kết cục ván đã đóng thuyền được dự báo từ trước. Mưa bão càng lúc càng lớn, kết nối giữa trời và đất. Cả thành phố trông hệt như một tấm gương phản chiếu của biển cả vì sóng đen bao trùm khắp mọi nơi.
“Ngôi mộ lớn đã được mở ra, con rồng bị mắc kẹt nơi ấy đang chuẩn bị bay lên trời. Đây chính là thời điểm chống lại trời đất, thay đổi vận mệnh của bản thân!” Lộc Hưng giờ tấm lệnh bài Bát tự lên cao bằng một tay, quay lại nhìn tôi một cách rất dửng dưng: “Mày không thể ngăn cản tao. Hơn nữa, mày sẽ phải thay thế tao gánh lấy nghiệp chướng của hàng triệu sinh mạng nơi này. Tao đã tính toán kỹ từng bước đi rồi. Dù mày có thông minh dũng cảm đến đâu thì cũng chỉ là một quân cờ mà thôi.”
Gã bước đến bên cạnh Tiểu Phượng, vươn tay nắm tóc, kéo cô đứng dậy khỏi mặt đất rồi ấn đầu cô ấy vào lan can.
“Em đã sẵn sàng nói lời chia tay chưa, hỡi người em gái thân thương đã sống cùng anh từ nhỏ?”
Khuôn mặt của Tiểu Phượng bị đè sát vào lan can lạnh lẽo. Những vết gỉ trên đó cào xước làn da mịn màng của cô; càng nhìn, người xung quanh càng cảm thấy lo lắng cho số phận của cô gái này.
“Em không nói gì à? Vậy là em không muốn trăn trối gì sao?” Lộc Hưng lấy dao nhọn ra, giơ cao lên: “Anh từng nói em chính là người cuối cùng cơ mà. Dù trốn tránh cũng chỉ phí công mà thôi!”
“Dừng tay! Lộc Hưng!” Từ lâu rồi, tôi từng nghe Tiểu Phượng nói, rằng Lộc Hưng muốn giết 7 người. Người đầu tiên chính là em gái của Tiểu Phượng, còn người cuối cùng chính là bản thân cô ấy.
Ngoại trừ Thiết Ngưng Hương ra, ai ai trong số 7 người ấy đều đã chết đúng theo thứ tự. Vì đã có tiền lệ, tôi cứ nghĩ rằng rồi đây Tiểu Phượng có thể may mắn thoát khỏi. Nhưng xem ra lúc này, mọi thứ đều không thể thoát khỏi bố cục của Song Diện Phật.
Nắm chặt Cát Lộc đao, tôi nhìn lưỡi dao càng lúc càng gần Tiểu Phượng. Bất chợt, một cảm xúc rất kỳ lạ chiếm lấy lý trí của tôi, khiến tôi lao thẳng tới mà không có bất cứ do dự nào.
Nhưng tiến tới chưa được hai bước, đột nhiên tôi nhận ra mình giẫm chân vào khoảng không. Nếu không nhờ Mệnh quỷ cuốn lấy cơ thể tôi, e rằng lúc này tôi đã rơi thẳng xuống con đập chứa nước rồi.
“Thất Tinh Mê Tung trận, mê loạn 5 giác quan; uy lực của nó còn mạnh hơn cả bùa chú thượng thừa. Chỉ bằng một mình mày mà đòi phá trận à?” Hoa văn hình rồng trên mặt Lộc Hưng đang lượn lờ chầm chậm như một vật sống vậy. Trông có vẻ như nó bị kích thích vì con giao long bên dưới sông lớn kia.
“Mày làm thế để giải thoát con rồng bị trấn áp nghìn năm kia ra à?”
“Cho dù đó là một con rồng, thì sự sống chết của nó có liên quan gì đến ta?” Lộc Hưng cười một cách quái dị: “Bát tự chính là số mệnh đã định sẵn, không thể thay đổi từ lúc chào đời. Bản mạng của tao chính là Kiếp Sát, bẩm sinh bị tai nạn khủng khiếp quấn thân. Bọn mày không bao giờ hiểu được tao đã từng trải qua cuộc sống khốn khổ đến nhường nào. Do đó, nếu muốn thay đổi vận mạng, tao đành phải đi ngược lại với ý trời. Vật mà tao muốn không phải con rồng này, mà chính là số mệnh của con rồng ấy!”
Qua những nhiệm vụ livestream, tôi cũng hiểu biết phần nào về Thần sát trong Bát tự. Tuy Lộc Hưng nói khá mập mờ nhưng tôi lại có thể hiểu rõ.
Liên tưởng đến hai chữ “Soán Mệnh” trên tấm lệnh bài bát giác, tôi mơ hồ đoán ra kế hoạch của Lộc Hưng, hay đúng hơn là kế hoạch của vị Song Diện Phật chống lưng cho gã: “Mày định tráo đổi số mệnh với con rồng bị trấn áp bên dưới Giang Thành à?”
Sau khi thốt ra câu này, cả tôi và Lộc Hưng đều sững sờ trong thoáng chốc.
Tôi hoảng sợ bởi suy đoán của chính mình, trong khi có lẽ Lộc Hưng ngạc nhiên vì bị tôi phát hiện ra sự thật.
“Vậy thì sao? Không ai có thể ngăn cản tao! Tao sẽ dùng Hồng Loan để câu rồng, dùng trăm vạn sinh mạng để tế bái ông trời và dùng mày để gánh chịu nhân quả!” Lộc Hưng cười một cách rất điên cuồng. Do trên mặt gã đã không còn những vết sẹo kinh khiếp, nay lại cười đắc ý, thế là trông gương mặt ấy lại càng ác độc hơn.
Rốt cuộc, tôi vẫn không thể phá hoại một kế hoạch đã được vạch sẵn suốt 20 năm qua chỉ với một vài tuần điều tra gần đây.
“Xoạt!” Lộc Hưng chém con dao sắc bén xuống, cắt đứt sợi dây thừng trói tay chân Tiểu Phượng, chỉ để lại một sợi dây buộc ngang hông cô: “Gia đình anh đã nuôi nấng em trong 20 năm qua, hôm nay chính là ngày để em báo đáp. Cứ liều mạng giãy giụa đi! Anh đang dùng em để làm mồi sống câu rồng đấy!”
Lộc Hưng đẩy Tiểu Phượng xuống đập. Dây thừng kéo căng ra, khiến cơ thể Tiểu Phượng chìm hơn một nửa vào trong làn nước đang mấp mé cạnh bên.
Mực nước vẫn đang dâng cao, sóng lớn đã đánh vượt qua đỉnh đập. Trong khi đó, những âm thanh chấn động kinh hoàng vẫn tiếp tục vang lên từ bên dưới con đập.
Chẳng ai biết âm thanh đó phát ra từ đâu. Nó không phải từ bên trong con đập, mà dường như có nguồn gốc từ thượng nguồn con sông.
Chẳng lẽ có thứ gì đó dưới đáy sông đang tấn công vào con đập Lan Giang ư?
Tất cả các công nhân sửa chữa và cảnh sát đều sững sờ trước ý tưởng này. Đây là một hiện tượng mà khoa học không thể giải thích được. Lúc này, chỉ có một số ít vài người có thể nhìn thấy hình bóng dài ngoằn kinh khủng đang uốn lượn dưới mực nước sâu kia.
“Là rắn à? Hay là một đàn cá nhỉ?” Thiết Ngưng Hương nắm lấy lan can bằng một tay. Dưới áp lực của sóng lớn, cô không thể ngẩng đầu lên, đành chống tay xuống đất, bò về phía tôi từng bước một.
Khi Tiểu Phượng bị đẩy xuống đập, tôi gần như tắt thở, sau đó mới dần bình tĩnh lại khi nhìn thấy sợi dây thừng.
Thất Tinh Mê Tung trận bao phủ hành lang dài 100 mét. Chỉ mỗi một khu vực xung quanh Lộc Hưng là an toàn. Bên cạnh đó, chỉ có thể phá giải trận pháp này từ bên trong. Đúng như đã nói, gã đã đứng trong thế bất khả chiến bại vào lúc này.
“Con rồng oan nghiệt này đã bị giam giữ hàng nghìn năm, luôn muốn thoát thân cơ mà? Ngay cả mùi vị của Hồng Loan mà còn không dụ được nó ư?” Đứng giữa con đập đang chấn động dồn dập, Lộc Hưng từ từ nhíu mày: “Phật Đà sẽ không nói dối mình. Chẳng lẽ do mồi không đủ tươi?”
Lộc Hưng giơ cao tấm lệnh bài bát giác bằng một tay, tay còn lại vẫn cầm con dao sắc bén. Gã từ từ ngồi xổm xuống, vươn người tới trước rồi kề dao lên cổ Tiểu Phượng: “Em gái, nếu em còn chuyện gì thì nói nhanh nhé. Nể mặt tình anh em trong 20 năm qua, anh sẽ cho em 20 giây.”
Con dao của Lộc Hưng cắt qua làn da mịn màng và nhợt nhạt của Tiểu Phượng. Tốc độ cắt của gã rất chậm, khiến máu tươi của Hồng Loan Thiên Hỉ dần dần nhuộm khắp cả người cô.
Dòng máu đỏ trượt qua chiếc cổ trắng mịn như tuyết của cô, trượt qua xương quai xanh quyển rũ, nhỏ từng giọt xuống dòng sông lớn.
Trong thời khắc hấp hối, Tiểu Phượng cắn chặt bờ môi mỏng của mình, nhìn về phía tôi.
Đôi mắt cô ấy vẫn trong trẻo như mặt hồ trên cao nguyên. Chẳng hiểu sao, tôi bỗng thấy vô cùng áy náy và bất an khi nhìn thẳng vào đôi mắt ấy.
Đôi môi của Tiểu Phượng như cánh hoa từ từ hé mở. Dù giọng nói của cô nghe có vẻ rất thê lương vì vết thương đang túa máu nơi cổ, nhưng tôi vẫn nghe rất rõ từng lời mà Tiểu Phượng nói. Đây là lần đầu tiên trong đời mà tôi nghe thấy một giọng nói kiên quyết đến như vậy.
“Ngay từ lần đầu tiên gặp anh, em đã biết em không phải là người mà anh chấp nhận ở cùng. Thật ra, em không cần anh thề thốt gì cả, cũng không cần anh phải thay đổi bất cứ điều gì vì em. Khoảnh khắc hạnh phúc nhất trong cuộc đời em chính là quãng thời gian được ở bên cạnh anh. Như thế là quá đủ đối với em rồi.”
Những câu chữ cực kỳ đơn giản kia lại khiến đầu óc tôi như trống rỗng. Lúc này, từng mảnh ký ức rải rác đang ghép lại với nhau. Bất chợt, tôi nhận ra rằng, mình vẫn không hề quên tất cả những chuyện liên quan đến Tiểu Phượng.
Lần đầu tiên đến khách sạn An Tâm, tôi đã bị phỏng nước sôi. Cô ấy ngồi xổm xuống trước mặt rồi băng bó cho tôi cẩn thận. Khi đó, cả hai đều là những kẻ xa lạ về nhau, nhưng cô ấy lại tin tôi giữa thời khắc tuyệt vọng. Ở thời điểm ấy, tôi vẫn chưa biết Tiểu Phượng bị đóng 7 cây đinh thép sau lưng. Tôi cũng không biết vì lời hứa hẹn tùy ý của mình, để rồi đổi lấy tất cả niềm tin và tính mạng của một người con gái.
Cô ấy cắn đồng chí cảnh sát trong phòng thẩm vấn; tôi ôm đầu của cô, lau vết máu trên khóe miệng cô. Khi ấy, trông Tiểu Phượng giống như một con ác quỷ vậy, không ai dám đến gần. Mấy ai có thể thấu hiểu được nỗi cô đơn như vậy? Tại trường trung học Tân Hỗ, cô ấy đã mặc một chiếc váy cưới đỏ thẫm, một thân một mình tìm đến ngôi trường đại để chống lại Thần sát Nguyên Thần phục sinh. Ấy vậy mà, mục đích của hành động đó lại đơn giản đến mức khiến người ta phải bật cười, đó là vì cô ấy lo lắng cho tôi.
Tôi vẫn còn nhớ rõ tô mì mà Tiểu Phượng nấu. Đối với Tiểu Phượng, cửa hàng nhỏ của tôi cứ như một ngôi nhà thứ hai của cô. Còn đối với tôi, tôi lại xem cô như một người khách đi ngang cuộc đời.
“Tiểu Phượng...”
Con dao sắc bén của Lộc Hưng càng lúc càng được nhấn sâu vào. Tiểu Phượng đã nói không ra hơi. Chỉ vừa định mở lời, máu đỏ đã tràn ngập ra khỏi khóe miệng.
Máu của Hồng Loan phiêu tán giữa con sông lớn; bỗng dưng, âm thanh chấn động từ nãy đến giờ đột ngột dừng lại.
Quay đầu nhìn lại, bóng dáng đang uốn mình dưới lòng sông kia đang liên tục phóng to lên. Bóng ma đen kịt ấy như đang lao thẳng đến mọi người, gây ra một cảm giác ức chế, dồn nén đến khó tả!
“Mắc câu rồi!” Khuôn mặt của Lộc Hưng méo mó vì hưng phấn, nhưng động tác trên tay gã vẫn không dừng lại. Con dao sắc bén vẫn cắm sâu dần vào trong thịt của Tiểu Phượng, khiến càng nhiều máu tươi nhỏ xuống lòng sông.
“Đến rồi! Cuối cùng, cơ duyên suốt 20 năm qua đã xuất hiện!”
Bóng dáng dài hơn 100 mét càng lúc càng gần, ồ ạt, gấp rút. Sương mù dày đặc bao phủ trên mặt sông, nước và trời cùng mang một màu sắc.
Bỗng nhiên, một tiếng gầm to giận dữ vang lên lên lần, gây chấn động cả thiên địa, khiến tất cả sinh linh ở Giang Thành đều khiếp sợ!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...