Dịch: Hoàng Hi Bình
Biên: Niệm Di
Cơn mưa như trút nước, màn đêm đen kịt bao phủ bầu trời toàn thành phố.
Có một chiếc Wuling Hongguang cũ nát đang chạy như bay trên con đường rộng. Người lái xe có tuổi tác không lớn, nhưng kỹ năng lái xe rất tốt, dù trong cơn mưa lớn vẫn có thể duy trì tốc độ 120km/h.
Nhị Cẩu đưa tôi đến cửa hàng bán đồ chơi người lớn. tTôi bảo cậu ấy ở lại trong xe trước, không nên rời khỏi.
Bước vào cửa hàng, trước tiên tôi xoá tất cả nội dung trong máy vi tính ở lầu hai về Âm Gian Tú Tràng, sau đó phá hủy ổ cứng.
"Điêu Long bút, Sở Cung bàn, tài liệu về Diệu Chân Tường Giải, Hóa Khí đan, túi da màu đen chứa thiết bị livestream, bộ sạc điện, thẻ ngân hàng..." Tất cả những thứ quan trọng đều được gói trong áo mưa mang theo người, cửa hàng đã không còn an toàn rồi. Trước khi tới lần livestream tiếp theo, tôi phải đối phó với sự trả thù đến từ gia tộc họ Giang.
Đặt mấy thứ này ở trong xe tải, tôi lại lấy ra hơn phân nửa thức ăn trong tủ lạnh.
"Anh Kiện, rốt cuộc anh muốn làm gì? Chạy nạn sao? Chẳng lẽ anh thực sự tự tay giết Giang Long, tàn sát nơi ở của gã?"
Nhiệt huyết Nhị Cẩu sôi trào, nhưng lúc này tôi không rảnh để ý đến cậu ta.
"Không thể mang Tất Mộc quan theo được, nhưng cũng chẳng có thứ gì trong đó." Khóa cửa tiệm lại, tôi và Bạch Khởi ngồi trở lại xe van:"Nhị Cẩu, lái đến giao giới của Giang Thành và thành phố Tân Hỗ!"
"Đi nơi đó làm gì? Trời đang rất tối."
"Trên đường giải thích, đừng hỏi nhiều!"
Xe van khởi động, đi xuyên màn mưa. Mới vừa vượt qua 2 giao lộ, màn đêm đã bị ánh đèn sáng rực từ xe cảnh sát xuyên thủng. Tiếng còi cảnh sát quen thuộc truyền đến từ từ lại gần. Tôi vội ôm Bạch Khởi, quay mặt qua chỗ khác: “Đừng hoảng hốt, tiếp tục lái xe!"
Tôi nhỏ giọng nhắc nhở. Nhị Cẩu ngầm hiểu. Lúc này, cậu ta đã biết chuyện rất nghiêm trọng. Trên vỏ ngoài mấy chiếc xe cảnh sát đang gào thét đằng kia không phải ghi hai chữ cảnh sát, mà là cảnh sát vũ trang! Súng vác vai, đạn lên nòng, chính là cảnh sát vũ trang được trang bị đầy đủ công cụ để chống bạo động!
Né tránh những chốt đường chủ yếu, Nhị Cẩu đạp chân ga tối đa, xe van ở trên quốc lộ bay nhanh như gió.
"Ngay cả cảnh sát vũ trang cũng được điều động, anh Kiện, anh đang muốn chọc thủng trời à!"
"Làm sao? Chú sợ?" Tôi vuốt đầu của Bạch Khởi. Nó đang lười biếng nằm ở trong lòng của tôi.
"Trần Nhị Cẩu em từ lúc nào biết sợ, đừng nói cảnh sát vũ trang, dù là, dù là..." Nhị Cẩu Tử nói rất lâu vẫn không nói ra nửa câu sau.
Tôi trêu chọc, hỏi: "Là cái gì?”
"Bỏ đi, anh trâu rồi, em không tranh cãi với anh chuyện này, thật vô nghĩa." Nhị Cẩu đập vào vô lăng, đàng hoàng lái xe: "Anh Kiện, rốt cuộc anh đã làm chuyện gì? Cho dù có giết người phóng hỏa, lực lượng đầu tiên được điều động cũng phải là cảnh sát hình sự mới đúng?"
"Không có gì, chỉ làm thịt Giang Long ngay trước mặt của chủ tịch tập đoàn bất động sản Giang Cẩm mà thôi. Lão cáo già kia cho rằng anh không dám giết người, giờ chắc đang thẹn quá hoá giận."
"Con mụ nó, sảng khoái! Con mụ nó thật sảng khoái!"
"Chú lo lái xe đi, trong khoảng thời gian này, anh phải tìm chỗ để trốn trước. Sắp tới, chú cũng đừng trở về Giang Thành, nếu không sẽ gặp nguy hiểm." Tôi chỉ về ghế sau của xe: "Anh giấu ở dưới ghế sau một cây đao, nếu như chú gặp phải chuyện vượt quá khả năng nhận thức của mình, hãy dùng cây đao này để phòng thân. Nhớ kỹ, không đến thời khắc cuối cùng, tuyệt đối không nên lấy thanh đao đó ra."
"Anh Kiện, vượt quá khả năng nhận thức là sao?"
"Khi nào gặp chú sẽ rõ. Trong khoảng thời gian này, chú ăn ngủ ngay ở trong xe, không nên chạy loạn. Anh sẽ đợi chú mày ở đập Lan Giang tại Giang Thành vào khoảng 8:00 tối ngày mốt."
Tôi lấy ra smartphone của mình, ghi nhớ số của một vài người quan trọng, rồi bấm số của Thiết Ngưng Hương.
"Hy vọng là em bắt máy."
Sáu, bảy lần tiếng đổ chuông trôi qua, rốt cục đã có người nhận cuộc gọi.
"Chú à, chú tìm dì nhỏ làm gì nha, dì ấy vừa mới đi ngủ."
Trong smartphone truyền ra âm thanh của Y Y, tôi nói: "Y Y, đánh thức dì nhỏ của con đi. Chú có chuyện rất quan trọng muốn tìm dì ấy."
"Dạ."
Mấy giây sau, Thiết Ngưng Hương ngái ngủ tỉnh lại, cảm thấy có chút bất ngờ khi nhận được điện của tôi, còn có chút mừng rỡ: "Cao..."
"Ngưng Hương, xung quanh e, trừ Y Y, còn có những người khác hay không?"
"Không có, anh muốn nói điều gì?" Thiết Ngưng Hương phát hiện giọng của tôi có gì đó không ổn, bèn hạ giọng xuống.
Tôi nói ngắn gọn: "Anh đã có thể xác định, Lộc Hưng nhất định sẽ hành động vào nửa đêm ngày hôm kia. Ngày ấy, chắc chắn là mưa tuôn xối xả, vụ án giết người liên hoàn trong đêm mưa vào 5 năm trước sẽ lặp lại. Em nhất định phải chuẩn bị sẵn sàng! Còn nữa, 3 từ Phi Ma - Điếu Khách - Tang Môn đại biểu cho thời gian, cũng đại biểu cho mệnh cách. 3 ngày sau, em cần phải bảo vệ tốt an toàn của một người."
"Người nào?"
"Là Diệp Băng! Em có nhớ, chúng ta từng cùng tham gia tiệc cưới của cô ấy không? Đó chính là vật chủ của Quỷ Anh. Đồng thời, ngày sinh Bát Tự của cô ấy tương đồng với thời khắc Phi Ma, Điếu Khách, Tang Môn. Vậy cho nên, tuyệt đối không thể để Lộc Hưng tiếp xúc với cô ấy."
Đầu dây bên kia, Thiết Ngưng Hương im lặng một lúc lâu, mới khẳng định: "Anh yên tâm, em sẽ dốc toàn lực bảo đảm an toàn của cô ấy."
"Từ 20 năm trước, Song Diện Phật đã bắt đầu bố cục; 5 năm trước bọn chúng đã từng thất bại một lần. Lần này, chúng nó đã ở tình thế bắt buộc. Kẻ địch không chỉ có một mình Lộc Hưng, em phải cẩn thận người chung quanh, dù là bất kỳ ai, cũng chỉ có thể tin ba phần." Tôi rất nôn nóng, thỉnh thoảng quay đầu nhìn về phía đuôi xe, rất sợ sẽ có xe cảnh sát đuổi theo.
"Cao Kiện, giờ anh đang ở đâu? Có phải anh đã gặp phải chuyện gì hay không?"
"Không cần để ý đến anh, anh sẽ cho em biết điều cuối cùng. Nếu như ngày kia, bên cảnh sát các em không bắt được hung thủ, có thể thử đi mấy nơi sau đây." Trong đầu của tôi hiện lên những cảnh tượng kinh hoàng, là ký ức lưu lại từ những lần livestream: "Nhà nghỉ An Tâm, trường cấp 3 Tân Hỗ, lò hoả thiêu cầu số 3, Bệnh viện tâm thần Hận Sơn, viện an dưỡng Tĩnh Anh, Học viện Y học Giang Thành, Công viên giải trí Tân Thế Kỷ, còn có đập nước Lan Giang! Hung thủ rất có thể sẽ tới 8 nơi này, bố trí thế nào là tuỳ em."
"Tại sao lại là những nơi này? Cao Kiện, giờ rốt cuộc anh đang ở đâu? Nói cho em biết, em có thể giúp anh!"
Giọng của Thiết Ngưng Hương rất chân thành, cô ấy xuất phát từ nội tâm muốn cứu tôi, nhưng tôi có thể tin tưởng cô ấy sao?
Im lặng một lúc, tôi không tiếp thu đề nghị của Thiết Ngưng Hương, mà hỏi cô ấy một vấn đề nhìn như không liên quan: "Ngưng Hương, em cảm thấy - giữa pháp luật và sự công bằng - cái nào quan trọng hơn?"
"Trên thế giới không có công bằng tuyệt đối, cho nên pháp luật chính là công bằng!" Giọng của Thiết Ngưng Hương âm vang, mạnh mẽ. Đây là điều luật thép mà cô đã khắc ghi trong lòng ngay khi trở thành cảnh sát.
"Em vẫn chọn pháp luật sao?" Tôi cay đắng cười nhạt, môi có chút khô khốc: "Hiện giờ, anh đang bị cảnh sát vũ trang phát lệnh truy nã, nguyên nhân cụ thể ngày mai em có thể đọc được trên báo. Có thể anh đã xúc phạm pháp luật của một ít người, nhưng anh cũng không sai."
Nguyên nhân tôi không thích hợp làm cảnh sát chính là ở chỗ, tôi chỉ tuân thủ công bằng trong lòng mình.
"Anh đừng kích động! Cảnh sát vũ trang cũng không phải là..."
"Ngưng Hương, anh biết cảnh sát vũ trang hành động có ý nghĩa như thế nào. Chẳng qua anh không còn đường quay đầu lại. Em là người cuối cùng anh nói chuyện qua điện thoại, cứ làm theo lời anh. Không nên lãng phí thời gian đi tìm anh, tòa thành thị này đã đến thời gian sau cùng rồi."
Smartphone bên kia không có người trả lời, có vẻ Thiết Ngưng Hương đang phải đưa ra quyết định rất quan trọng, mười mấy giây sau, cô ấy mới chậm rãi mở lời: "Cao Kiện, thật ra em..."
Màn hình smartphone đột nhiên biến thành màu đen, thời gian một ngày một đêm đã tiêu hao hết toàn bộ lượng điện. Tôi cũng không nghe được câu nói sau cùng của Thiết Ngưng Hương.
"Cứ như vậy đi." Tháo pin, bẻ gãy sim, đặt smartphone lại vào trong túi, tôi nhìn ra ngoài cửa sổ. Cơn mưa cứ càng lúc càng lớn dần.
5 năm trước, ngay trong đêm mưa như vậy, tôi bị đổ tội giết người. Lũ người bị sợ hãi và phẫn nộ chi phối kia vốn không cho tôi có cơ hội giải thích. Chúng còn cuồng loạn hơn cả đám ma quỷ.
"5 năm trước, tao biến thành người chịu tội thay cho mày; 5 năm sau tao sẽ đích thân bắt mày. Tao làm như vậy không phải để bảo vệ lũ ngu đã đổ tội tao; chỉ bởi lẽ, đây mới gọi là công bằng!"
Ánh sét chập choạng, mưa tuôn xối xả như trút nước, gây ra khó khăn rất lớn cho việc truy bắt của cảnh sát vũ trang. Khoảng 2 giờ sau, xe van lái đến một mảnh đất hoang vu giữa thành phố Tân Hỗ và Giang Thành. Nơi này vô cùng xa lạ đối với những người khác, nhưng tôi đã tới đây rất nhiều lần.
"Anh Kiện, hay để em đưa anh đến thành phố Tân Hỗ. Nơi này trước không có thôn, sau không có cửa hàng, bên ngoài còn đang mưa rất to."
"Nhị Cẩu, nhớ kỹ lời của anh từng nói với chú, còn về an toàn của anh, chú không cần lo lắng."
Tôi rũ áo mưa, nhét toàn bộ đồ quan trọng vào trong túi da màu đen, sau đó dùng áo mưa bọc lại rồi dẫn theo Bạch Khởi một mình bước vào sâu trong nơi hoang dã.
Lúc khiêu khích, giết người ngay trước mặt chủ tịch tập đoàn Giang Cẩm, tôi đã tính toán ổn thoả. Trước khi bắt đầu lần livestream tiếp theo, tôi muốn tìm một nơi tuyệt đối an toàn để trốn.
Trong đêm mưa, một toà nhà mơ hồ dần dần hiện rõ. Vị trí này là một trường học bỏ hoang 5 năm trước...
Nơi đây sắp đón nhận một truyền thuyết mới... về tôi!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...