Dịch: Hoàng Hi Bình
Biên: Niệm Di
"Cô ta cùng đi với cậu?" Nghe câu nói của Tiểu Bắc, tôi cũng sững sờ một lúc. Vừa rồi nghe giọng nói trong điện thoại, lẽ ra Lý Mạn Mạn phải ở một chỗ khác mới đúng.
Tiểu Bắc có chút sợ hãi liếc nhìn cây búa trong tay tôi, rụt cổ lui về sau một bước: "Lúc đầu chị Mạn Mạn đúng là có gọi điện thoại cho tôi nói có người vào Nhà quỷ, bảo tôi chú ý một chút. Thế nhưng sau đó ở tầng 1, tôi đã gặp trực tiếp chị ấy, chị ấy bảo tôi không cần tìm nữa, người đã đi ra ngoài.
Lúc đó tôi vẫn còn thắc mắc chị Mạn Mạn đi vào từ chỗ nào, chị ấy lại bảo tôi vận hành thử một vài máy móc của Nhà của quỷ, bảo ngày mai lãnh đạo muốn kiểm tra."
Lúc Tiểu Bắc nói chuyện tôi vẫn luôn đang theo dõi vẻ mặt của cậu ta, cậu ta nói chuyện rất thành thật: "Có phải Lý Mạn Mạn vẫn luôn ở cùng với cậu trong quá trình vận hành thử?"
"Đúng vậy, chị ấy vẫn đi theo đằng sau tôi."
"Thật kỳ quái." Tôi đặt búa trên vai: "Chẳng lẽ có đến hai người tên Lý Mạn Mạn?"
"Đại ca, nếu anh đã hỏi xong, chúng ta lập tức đi ra ngoài đi, lúc nửa đêm nơi này thật đáng sợ." Ánh mắt Tiểu Bắc lộ vẻ sợ hãi, cậu ta sợ tôi cầm búa làm chuyện điên rồ.
"Lá gan nhỏ như vậy, buổi tối còn dám vào một mình vào đây " Tôi đỡ cậu ta đi xuống tầng dưới: "Cụ thể cậu ở trong Nhà của quỷ này phụ trách việc gì? Tại sao lại mặc bộ đồ này?"
"Tôi phụ trách duy tu Nhà của quỷ, thỉnh thoảng hỗ trợ đóng mấy vai như ma quỷ, sát nhân đuổi giết." Tiểu Bắc thấy tôi định đi tới cầu thang, liền ngăn tôi lại: "Đi lối của nhân viên, có thể trực tiếp thông đến bên ngoài."
Cậu ta đứng ở chỗ rẽ, đưa tay xé một tờ thông cáo quy chế làm việc trên tường, để lộ một đường trượt phía sau
"Cậu đi trước mở đường." Tôi giơ giơ búa, để Tiểu Bắc đi phía trước, còn mình theo ở phía sau.
Đường trượt 45 độ dẫn thẳng lên tầng 2, rồi vào một căn phòng mà tôi chưa từng tới bao giờ.
"Đây là đâu?"
“Mật thất, công viên vừa mới khai trương, chưa có du khách phát hiện nên tạm thời dùng làm phòng nghỉ của nhân viên.” Tiêu Bắc cởi áo khoác trắng, chỉ vào đống dụng cụ tra tấn trên tường: “Đừng căng thẳng, đó đều là đạo cụ, tất cả đều là giả."
Cậu ta nói chưa dứt lời, nhưng điều cậu ta vừa nói lại khiến tôi chú ý, trong góc nhà có đủ loại dụng cụ tra tấn.
“Một tòa Nhà ma quỷ có cần nhiều đạo cụ như vậy không?” Tôi dùng búa di chuyển đống đồ đạc, âm thanh kim loại rít lên, tất cả đều là đồ thật.
“Dây xích, lưỡi câu, dây kẽm.” Tập trung quan sát, tôi tìm thấy một mảnh vải đỏ trên một sợi dây kém rỉ sét.
"Nó giống với chất liệu vải trên chiếc váy đỏ, sẽ không trùng hợp như vậy chứ?"
Tôi sắp xếp các manh mối trong đầu một chút, và khi tôi bước vào chủ đề đầu tiên, tôi tìm thấy xác của 5 đứa trẻ và bóng dáng của một cô bé màu đỏ nhạt.
Theo giới thiệu về chủ đề Ngôi nhà của quỷ, chỉ khi tìm thấy cô bé còn sống mới có thể trốn thoát, nhưng thực tế cả 5 đứa trẻ đều đã thiệt mạng. Điểm khác biệt duy nhất là có một con rối hình người có chữ trên trán, không phải dùng dao khắc lên, mà được viết bằng bút.
Ngoài 5 xác chết con rối, còn có một "người" thứ 6, chính vì nhìn thấy cô bé, nên tôi đã lao vào chủ đề kinh dị thứ 2 mà không cần lục tung tầng 3.
Nhớ kỹ lại, khi ở trong Đường Hầm Xe Bay, tôi cũng nhìn thấy một cô bé mặc áo đỏ, trong khoảnh khắc đi qua hầm, cô bé ngồi ngay sau lưng tôi.
Bây giờ nghĩ cô bé này chắc chắn không phải con người, nhưng cô bé cứ ở xung quanh tôi là vì mục đích gì?
Bóng hình màu đỏ nhạt, chiếc váy màu đỏ nhạt, và bây giờ là một tấm vải đỏ nhạt xuất hiện giữa một đống dụng cụ tra tấn, nếu không có mối liên hệ nào giữa chúng, đánh chết tôi cũng không tin.
Theo kinh nghiệm trước đây của tôi, cách đây rất lâu thực sự đã có một vụ giết người trong Ngôi nhà của quỷ này. Người chết là một cô bé. Nó bị bắt cóc vào tòa nhà này, có thể đã bị tra tấn đến chết ngay trong căn phòng bí mật hiện tại.
Nhưng tôi không thấy trên mạng có tin tức nào liên quan đến chuyện này. Dựa theo cách làm của một số ban ngành địa phương, nếu phá được một vụ trọng án hoặc một vụ án giết người, phải công khai trên các phương tiện truyền thông, từ đó có thể kết luận rằng kẻ sát hại cô bé vẫn đang nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.
“Có phải hồn ma của cô bé này muốn tôi giúp bé giải oan?” Tôi nghĩ về điều đó, song lại không dám chắc. Nếu chuyện này xảy ra vào nửa đêm 12 giờ sau khi chương trình livestream chính thức bắt đầu, tôi sợ rằng tôi sẽ tin vào điều đó, tập trung điều tra xoay quanh linh hồn của cô bé. Nhưng giờ mới hơn 11 giờ, công viên giải trí chỉ mới đóng có 5-6 phút, bên ngoài có rất nhiều người, liên tục cung cấp cho tôi manh mối liệu có quá sớm hay không?
Nếu coi buổi livestream như một phó bản game, thì sự tồn tại của linh hồn cô bé màu đỏ nhạt hẳn chỉ là một nhiệm vụ phụ tuyến, ưu tiên hàng đầu của tôi vẫn là tìm được Thiết Ngưng Hương.
“Nhìn cái gì vậy?” Tiểu Bắc bật đèn trong phòng nghỉ, xé bỏ vết sẹo dán trên người, thay bộ quần áo khác: “Đừng động vào đống đạo cụ đó, cẩn thận bị thương.”
Tôi bỏ mảnh vải đỏ vào túi rồi quay người định cùng ra ngoài với Tiểu Bắc trước, nhưng khi nhìn thấy gương mặt cậu ấy dưới ánh đèn, chợt có phát hiện mới.
"Sao? Mặt tôi dính cái gì sao?"
“Không, nhanh đi ra ngoài.” Tôi thờ ơ xua tay, nhưng trong lòng tôi chắc chắn một điều, kẻ tên Tiểu Bắc này đang nói dối.
Dưới ánh đèn, tôi vận dụng Truy Nhãn để thấy những lớp phấn trắng nhạt trên cổ và hai bên sống mũi của cậu ta, đó là do lớp trang điểm để lại.
Còn nữa, khi nào trang điểm lại cần thoa phấn trắng lên khắp má và cổ? Đáp án rất rõ ràng, trong đêm nay Tiểu Bắc này đã từng hóa trang thành một chú hề!
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, cậu ta mặc quần áo của bác sĩ vào Ngôi nhà của quỷ. Tôi không rõ mục đích cậu ta làm việc này, nhưng nhất định phải đề phòng con người này.
Trong mật thất có một con đường dẫn thẳng ra bên ngoài, Tiểu Bắc thay xong quần áo, đi đến phía trước: "Anh còn cầm búa làm gì? Nó là đạo cụ của Ngôi nhà của quỷ, không được mang ra ngoài."
“Xin lỗi, tôi hơi căng thẳng.” Tôi bỏ đạo cụ cây rìu lại, nhưng chiếc kìm sắt vẫn giấu sau lưng không lấy ra.
"Hồi hộp là chuyện bình thường, khi mới tới, mấy đêm liền tôi đâu dám nán lại nơi này, quen rồi là ổn."
Bước ra khỏi ngôi nhà ma ám, rời khỏi khung cảnh u ám, trầm mặc, tôi thở phào nhẹ nhõm.
“Ở đây!” Lý Mạn Mạn đứng ở cửa Ngôi nhà của quỷ, vẫy tay với chúng tôi: “Mau lên, công viên đóng cửa rồi, đừng ở lại lâu!”
Khi bước đến chỗ Lý Mạn Mạn, tôi quan sát cô ta thật cẩn thận: "Cô tìm thấy bọn họ trong mê cung?"
“Đã tìm thấy một người trong đó.” Lý Mạn Mạn dẫn tôi vào một căn phòng nhỏ ở lối vào của mê cung mà chỉ có nhân viên mới có thể vào được. Căn phòng đầy màn hình giám sát: “Nói về Mê cung Quỷ gương của Công viên giải trí chúng tôi, người bình thường đã vào rất khó có thể đi ra, dù là nhân viên cũng cần bản đồ mới đi lại tự nhiên được. Hệ thống camera giám sát này được thiết lập để đề phòng du khách bị lạc, làm hỏng trang bị, ngay khi nhận được tín hiệu cầu cứu của du khách, nhân viên giám sát sẽ lập tức lên đường giải cứu họ."
Lý Mạn Mạn lấy từ trong máy tính một đoạn video giám sát lối ra khỏi Mê cung Quỷ gương, khoảng 15 phút trước.
Cô ta nhanh chóng tìm được, sau đó dừng hình ảnh: "Chính là chỗ này."
Tôi nhìn theo hướng ngón tay cô ta chỉ, trên màn hình quả thực có một người phụ nữ không mặc đồng phục nhân viên bước ra từ mê cung.
"Thiết Ngưng Hương? Sao cô ấy lại ở một mình? Y Y đâu?" Cảm giác tồi tệ trong tôi càng lúc càng mãnh liệt, nếu Thiết Ngưng Hương và Y Y ở cùng nhau, tôi sẽ không quá lo lắng. Dù sao, Thiết Ngưng Hương đánh cận chiến có thể hạ gục một đến hai thằng to con cũng không thành vấn đề, hơn nữa em còn là một cảnh sát hình sự nhanh trí, đủ năng lực tìm thấy cơ hội thoát thân.
Tình huống tôi sợ nhất là Thiết Ngưng Hương và Y Y bị lạc nhau. Cô ấy lo lắng cho sự an toàn của Y Y, khó tránh khỏi hành động lỗ mãng. Trong khi đó, Y Y chỉ là một bé gái không đủ sức trói gà, không thể phản kháng.
Nghĩ đến linh hồn của cô gái màu đỏ nhạt vẫn ở trong Ngôi nhà của quỷ, tôi chậm rãi nắm chặt tay lại. Buổi livestram đến giờ vẫn chưa chính thức bắt đầu, nhưng lại khiến tôi cảm thấy bất lực hơn bất cứ lần nào trước đây.
Nhiệm vụ livestream không có manh mối, cuộc gọi trước khi livestream không thể lý giải, và cái gọi là nhắc nhở không biết nên bắt đầu từ đâu.
“Mấu chốt của buổi livestream này quả nhiên vẫn là Thiết Ngưng Hương, tìm được em, buổi livestream mới có thể tiếp tục.” Tôi nhìn bóng dáng quen thuộc trên màn hình, theo số lượng khung hình nhảy lên, đột nhiên cảm thấy có gì đó quái lạ.
"Em ấy đang làm gì?"
Trong hình ảnh giám sát, Thiết Ngưng Hương không vội đi tìm Y Y, mà đứng ở lối ra của mê cung, cô ấy liên tục duỗi hai tay ra sau lưng, như thể có thứ gì đó đang nằm trên lưng và cô muốn kéo nó ra.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...