Cổ viện trưởng một bên tra tư liệu, một bên ánh mắt không rời khỏi màn hình trực tiếp.
Trong lúc Ninh Vân Dập chờ đợi hai cái nồi hầm nhừ, y thuận tiện đánh bột trứng để làm bánh ga-to, cuối cùng không chậm trễ một phút nào xào xong món rau xà lách xào tỏi.
【 Đơ toàn tập, cả quá trình nấu nướng của streamer tôi không dám thở luôn, rốt cuộc nhìn thấy nguyên liệu quen thuộc rồi, bánh ga-tô! Chờ tôi xem xong sẽ trực tiếp đi làm liền!! 】
【hhh Tôi dám cá, toàn bộ trứng Lạc Lạc thú trên thị trường hôm nay sẽ bán hết không còn một cái! 】
【 hắc hắc hắc, vẫn là tui thông minh ngay lúc streamer đánh trứng nhanh tay chốt đơn đặt hàng, các người còn không nhanh tay tin hay không toàn bộ Tinh Võng một cái trứng cũng đều bán sạch không còn!】
【 cmn!! Các người là trộm sao! Trứng cụa tôi! 】
【 Cái gì gọi là của cậu hả, ai cướp được là người đó, hắc hắc hắc 】
Bên này Ninh Vân Dập bắt đầu kết thúc công việc, lấy ra nắp nồi canh sườn bắp ngô, mùi thơm lập tức tràn ra, trong nháy mắt một mùi hương trong veo của canh thịt quanh quẩn theo hơi thở.
Mà trong hơi nóng lan toả, từng miếng sườn được ninh nhừ hoà lẫn với màu sắc của bắp ngô cà rốt táo đỏ trông thật bắt mắt, làm người xem cảm thấy chỉ nhìn chứ không ăn được phải tiếc nuối đến thế nào.
Ninh Vân Dập đem canh sườn hầm ngô bày ra chén lớn đặt trên bàn, nhìn hơi nóng bốc ra chính giữa tô canh, toàn bộ kênh livestream không hề phát ra dù một tiếng động, tất cả đều khỏi động tay tranh thủ cướp đoạt.
Chân gà kho tàu đun trên lửa lớn cũng đã keo nước lại được trút ra đĩa, rãi lên một lớp hành thái nhuyễn, màu nâu đậm thơm hương, làm cho cá đám người theo dõi kênh livestream tay đều run lẫy bẩy, cầu trời phù hộ nhất định phải cướp cho bằng được.
Ninh Vân Dập không một động tác thừa đem 4 phần thức ăn để dưới máy quét, bắt đầu quá trình quét và tải lên kệ.
Vẫn là 100 tinh tệ cho một phần mùi vị.
Lần này vẫn là bốn món, có tất cả 40 xuất.
Y vừa buông tay khỏi máy quét liền nhìn xuống, ngoài ý muốn thấy số người đang xem kênh livestream của y lên đến hơn mười vạn:???
Hôm qua không phải chỉ có hơn bốn vạn thôi sao?
Nhưng cũng không để ý nhiều, đưa hàng lên kệ xong chào tạm biệt đám người đang tất bật tranh giành số phần mùi vị ít ỏi.
Thời điểm y dời mắt ra khỏi máy phát trực tiếp thì 40 phần mùi vị trên kệ đã không còn phần nào.
Người không cướp được tức đến đấm ngực dậm chân la ngao ngao.
【 Ô Ô Ô xương sườn cụa tui, cánh Lạc Lạc cụa tui, xà lách xào tỏi cụa tui, bánh ga-tô cụa tui a T^T】
【 Đừng khóc, tranh thủ thời mau mau đi đặt trứng Lạc Lạc đi 】
【 hắc hắc tui đang ngồi trên xe bay, người thông minh phải đi trước người khác một bước, các bợn, bái bai nha! 】
【 Tui hận!! Tại sao chỉ có 40 phần mùi vị nha? Ít nhất phải 400, 4000 phần thì may ra tui mới có cơ hội giành được 】
【 Nghĩ cũng vô dụng thôi, Tinh Bá đã gia hạn hạn mứt tối đa của mỗi mục hàng chỉ có 10 phần, số lượng càng nhiều hương vị sẽ càng giảm, cho dù giành được cũng không còn mùi vị gì 】
【@ đoàn thể tổ đội nghiên cứu Tinh Bá, các người ruốt cuộc có năng lực hay không? Tại sao lại không thể nghiên cứu ra cách bảo tồn hương vị chứ? Có thể phân tích ra mùi vị rồi tái tổ hợp lại thì tại sao không làm cho chúng giữ được toàn bộ mùi vị chứ? 】
【 Đúng đúng đúng, ruốt cuộc các người có được hay không đây? 】
Những người không giành được phần mùi vị lập tức đồng lòng, thống nhất cùng nhau quay qua chỉ trích【 Tinh Bá 】, thúc giục họ nhanh chóng nghiên cứu phát minh, để một ngày nào đó bọn họ đều có thể nhận được phần mùi vị nguyên bản của món ăn.
Từ lúc Ninh Vân Dập tắt livestream chưa đến mười phút, đã đem từ khoá # Toàn thể tổ đội nghiên cứu Tinh Bá đều không được # trực tiếp thăng cấp lên đầu bảng xếp hạng tìm kiếm của Tinh Võng.
Cùng lúc đó, tại tầng cao nhất của tập đoàn An Thị.
Tập thể người trong phòng họp đều rơi vào trạng thái trầm mặc, lúc trước cho dù có tiêu một số tiền khổng lồ cho nghiên cứu nhưng thất bại thì không khí cũng không trầm mặt nghiêm túc bằng lúc này.
Tập thể nhân viên lúc trước khi đến đây còn chưa biết chủ tịch tập hợp bọn họ lại làm gì, đến khi xem hết quá trình trực tiếp, trong tay mỗi người ai cũng xuất hiện một vòng tay, nghỉ đến khen thưởng chủ tịch đã nói, liền nuốt nước miếng, nhưng mà cho dù không có thưởng bọn họ cũng muốn tranh đoạt một phần.
An lão gia ngồi trên ghế chủ vị sắc mặt nghiêm túc, tiền đề là không ai để ý đến hành vi âm thầm liều mạng nuốt nước miếng của Lão: "Có ai giành được không?"
Trong phòng họp có tất cả hai trăm người, không có khả năng đến một người cũng không giành được chứ?
Rốt cục, sau một hồi trầm mặt nhìn nhau, một vị quản lý kinh hỷ nhảy lên: "Tôi tôi tôi tôi giành được canh sườn hầm bắp ngô! Vị trí số 5!"
Giữ lại được có năm phần hương vị, a a được thưởng một vạn tinh tệ không nói, cho dù muốn thăng chức tăng lương cũng không cần nằm mơ nha!
Cả tốp người đồng loạt quay lại nhìn người may mắn này, ước ao.
An lão gia rốt cục nở nụ cười: "Không tồi, cậu ở lại, mọi người hôm nay vất vả rồi, tan họp.
"
Đám người đồng loạt nhìn qua: Không nên như vậy nha, tốt xấu gì cũng nên cho bọn họ ngửi ké một chút chứ.
An lão gia bị đám người nhìn như thế, mặt già đỏ ửng, nhưng là nghĩ lại phòng họp lớn như vậy, nếu ở đây mở hộp mùi vị, thì chỉ trong chớp mắt mùi vị sẽ tiêu tán không ngửi được gì, đành phải làm kẻ ác vậy.
"Lần sau, lần sau nhất định sẽ cho mọi người cùng thưởng thức.
"
Đám người: "! " Thật hả? Bọn tôi không tin.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...