Edit by Liên Vĩ
Báo thù?
Ý thức của Dung Thiếu Khanh lập tức trở về, hắn từ nhỏ không có phụ mẫu, không biết được cảm giác có cha mẹ ấm áp như thế nào. Khi còn nhỏ hắn ngẫu nhiên cũng hâm mộ những hài tử có phụ mẫu, nhưng dần dần hắn đã có thói quen một mình.
Nhưng mà, việc báo thù vì cho phụ mẫu, là trách nhiệm của nhi tử!
Kẻ có thù giết cha mẹ chính là không đội trời chung!
"Cô nương!" Hắn nhìn Sủng Ái biểu tình đạm mạc, nói: "Cô đến tột cùng muốn làm cái gì? Hoặc là nói...... Cô muốn ta giúp cô làm cái gì?"
Sẽ không có người nào vô duyên vô cớ đi trợ giúp ai, hắn hiểu được đạo lý này, nỗ lực mà bỏ qua sự khí chịu trong lòng.
"Ngươi xem ta hiện giờ, gân mạch đứt đoạn......Ta bây giờ......" Sủng Ái mi mắt cong cong, phảng phất như cô không phải đang nói về chính mình: "Đã là một cái phế nhân!"
Thiếu nữ tươi cười sáng lạn tươi đẹp, nhưng trong mắt lại lập lòe hàn khí, lạnh lẽo khủng bố như một loài rắn độc.
"Cô nương......"
"Tuy rằng Hồ đại phu nói thương thế của ta sau này sẽ chuyển biến tốt, ta có thể đi đứng như một người bình thường, nhưng mà ta lại không thể luyện võ được nữa,về sau nếu như kẻ thù mà tìm được ta, chắc chắn là họ muốn lấy mạng...... Thư sinh, ngươi nói ta nên làm cái gì bây giờ?"
"Ta sẽ bảo hộ cô!" Dưới đáy lòng hắn đã đem cô trở thành người thuộc về chính mình.
"Cảm ơn!" Sủng Ái câu môi cười, nói: "Cho nên, thư sinh,chỉ khi nào ngươi trở nên cường đại mới có thể bảo vệ ta được!"
"Nhưng...... Ta không biết võ công!" Dung Thiếu Khanh nhíu mày.
"Đây là một quyển bí tịch võ công!" Sủng Ái lấy ra trên người một quyển sách có bìa màu trắng đưa qua cho hắn "Ngươi cầm luyện, không cần bao lâu là ngươi có thể trở nên cường đại, đợi đến lúc đó......." Ánh sáng trong mắt cô hơi trầm xuống. " Không ai có thể địch nổi ngươi!"
Dung Thiếu Khanh tiếp nhận quyển sách trong tay cô, mặt đột nhiên đỏ lên quyển 《 Cửu Thức Huyền Dương 》này là cô ấy lấy từ trong ngực ra, trên nó còn mang theo một chút hương thanh mát cùng nhiệt độ ấm áp
"Ta sẽ luyện thật tốt!"Hắn ánh mắt kiên định nói.
Sủng Ái gật gật đầu, nói: "Ta về nghỉ ngơi đã!"
Dung Thiếu Khanh thấy cô mệt mỏi,lập tức đẩy cô về nhà của Dương đại thẩm, đem cô bế đặt lên giường đắp chăn cẩn thận.
................
Vào một đêm yên tĩnh....
Sủng Ái không nghĩ tới người đuổi giết mình lại đến nhanh như vậy, làm cô có chút trở tay không kịp.
Dung Thiếu Khanh mới luyện võ công mấy ngày, trong cơ thể chỉ có một chút nội lực,chỉ sou73 dụng được một ít chiêu thức đơn giản.
May mắn có cái ngoài dự liệu của mọi người là.....
"Phanh!" "Phanh!" "Phanh!"
Ánh trăng thanh lãnh sái lạc chiếu xuống sâh, mấy tên hắc y nhân nằm trên mặt đất, thân thể run rẩy.
"Các ngươi là do ai phái tới?!"Dương đại thẩm thường ngày mập mạp phúc hậu nay trên mặt thần sắc sắc bén dị thường.
Sủng Ái chống đỗ thân mình ngồi lên xe đẩy, chuyển động bánh xe tới bên cạnh cửa.
"Dương đại thẩm, xảy ra chuyện gì?" Dung Thiếu Khanh một thân thanh y nghe thấy động tĩnh chạy tới.
Mấy hắc y nhân phun ra ngụm máu, hung tợn nhìn chằm chằm Sủng Ái trong phòng.
"Các ngươi muốn sống tốt nhất nên đem nàng giao ra đây!"
Sủng Ái trong lòng hiểu rõ, xem ra là Minh Chủ phu nhân đã tra ra được cô đang ở nơi này, phái người đến là muốn tới giải quyết cô.
"Mơ tưởng!" Dung Thiếu Khanh lãnh đạm nói.
Dương đại thẩm im miệng không nói, thân hình linh hoạt chợt lóe, trực tiếp thổi qua điểm lên huyệt đạo của mấy hắc y nhân.
"Xử lý bọn họ như thế nào?" Dương đại thẩm ánh mắt nặng nề nhìn Sủng Ái.
"Giết đi!" Sủng Ái nhàn nhạt nói.
"Tiện nhân, ngươi dám! Ngươi có biết là ai phái chúng ta đến không?" Hắc y nhân dẫn đầu tức giận kêu lên.
Sủng Ái hơi hơi mỉm cười: "Mặc kệ là ai phái các ngươi tới, đều không thay đổi được kết cua5c là chết ở chỗ này!"
Dương đại thẩm lưu loát giết kia mấy người, hơn nữa từ trong lòng ngực lấy ra một cái cái lọ, đổ ra một chút bột phấn, thi thể trên mặt đất lặp tức hóa thành tro bụi.
Nàng ngưng mi nhìn về phía Sủng Ái: "Cô nương......"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...