Thân thể gầy yếu của nam tử mềm nhũn, bỗng nhiên ngã trên mặt đất.
Trên mặt Sủng Ái hiện lên một nụ cười thoải mái, lẩm bẩm một câu: "Quả nhiên là một quỷ bệnh."
Nàng cúi người đưa tay đi thăm dò trước mũi của hắn, hô hấp nhàn nhạt mỏng manh truyền đến.
Rất tốt, còn có hơi thở.
Nàng cho rằng mình suýt nữa đánh chết gà yếu này rồi.
Nam nhân trước mắt ngã xuống đất còn chưa thể chết, chí ít hiện tại không phải thời khắc hắn chết.
Sủng Ái gỡ đồ trang sức màu vàng trên đầu xuống, ánh mắt đảo qua bảo kiếm khảm nạm bảo thạch treo trên bức tường, hứng thú lập tức đến.
Bước qua thân thể của nam tử, nàng chạy qua đi lấy bảo kiếm xuống, soát cái rút kiếm ra, truyền đến lạnh lẻo thấu xương.
Quả thật là kiếm tốt!
Nàng thật sự rất muốn lấy đi, nhưng mà......không thể!
Chuyện không thể chậm trễ, nàng phải đi rồi, nhất định phải lập tức rời khỏi tòa vương phủ này.
Sủng Ái cởi mấy tầng giá y đỏ rực nặng nhọc, rốt cuộc cảm giác hô hấp thông thuận không ít, nếu không phải vì phải chạy trốn, nàng thật muốn đem đồ có giá trị trong phòng này cướp sạch.
Sủng Ái mở cửa ra, nha hoàn bên ngoài chờ đợi mặt lộ vẻ kinh ngạc nhìn nàng.
"Thế tử phi....." Nha hoàn còn chưa nói xong thì bị bóp cổ.
"Thật ngại quá, ngươi nhìn thấy ta." Trong mắt Sủng Ái lóe lên thủy quang trong suốt, nói: "Cho nên ngươi phải chết."
Nha hoàn trong chốc lát thì chết, Sủng Ái vứt thi thể của nàng đi, thở dài nói: "Ta thật sự không muốn giết người."
Dứt lời, nàng nhanh chóng rời khỏi.
Mưa không biết lúc nào dừng rồi, gió thổi ào ào, nữ tử chạy trốn trong rừng cây.
"Xèo xèo xèo ---"
Gió từ bên tai xẹt qua, thỉnh thoảng lại có mũi tên từ đằng sau đuổi tới, bóng đen nơi xa đang đến gần.
Mũi tên ngự phong "xèo" một cái sắc bén, trực tiếp áp sát sau lưng của Sủng Ái.
Sủng Ái lảo đảo lăn tránh khỏi một bên, cùng lúc đó bỗng nhiên nhảy ra hơn mười hắc y nhân nhanh chóng bao vây nàng.
Hắc y nhân đã tới gần, dưới ánh trăng sâu thẳm tối tăm, hiện lên hào quang của kiếm lạnh lẽo đâm vào mắt người khác.
Sủng Ái yếu ớt ngã trên đất, nhìn về hắc y nhân bao quanh nàng, trong mặt lộ ra vẻ hoảng sợ, chờ đợi cái chết ập tới.
Nhưng mà, nửa ngày trời không có phản ứng.
Bỗng nhiên truyền đến tiếng móng ngựa nặng nề giẫm lên đất, trong không khí mang theo xơ xác khiến người run rẩy, cành cây bị gió thổi đến run rẩy.
Hắc y nhân nhường ra một con đường, dưới ánh trăng sáng trong, con ngựa màu nâu chậm rãi đi tới, dừng ở nơi cách nàng không xa.
Trên lưng ngựa có một người ngồi --- Trên áo choàng màu trắng có thêu lá thanh trúc, bên hông dây lụa bay nhẹ theo gió.
Ánh mắt Sủng Ái rơi vào trên mặt người đó, trong mắt lóe lên khiếp sợ và thán phục.
Nam tử sở hữu một đầu tóc màu đen, mặt mày như họa, môi đỏ thẫm khẽ mím, không hề chớp mắt mà nhìn nàng, thần sắc dưới mắt dị thường lạnh lẽo sắc bén, tựa như vạn niên hàn băng khiến người cảm thấy lạnh lẽo xương cốt.
Phía dưới mắt trái còn có một nốt ruồi, hơi thở tăng thêm vài phần yêu tà.
"Ngươi là Mục Thanh Thanh?" Nam tử bễ nghễ trên cao nhìn xuống.
Sủng Ái kinh hoàng nhìn hắn, lông mi dài chặt chẽ khẽ run, tựa hồ bị dọa không nhẹ, nói không ra lời.
Nam tử nhẹ nhàng nhảy từ trên lưng ngựa xuống, đi tới bên cạnh nàng, ngón tay giơ cằm nàng lên, híp mắt lại lại: "Nghe đồn Mục Thanh Thanh tuyệt sắc khuynh thành.....Tuyệt không phải dáng vẻ này của ngươi....."
Ngón tay của hắn dị thường lạnh lẽo, lúc chạm tới da của nàng, khiến nàng rùng mình.
"Ta....." Sủng Ái lắp bắp mở miệng.
Nhưng mà tiếp theo, nàng cảm giác trái tim chợt co quắp, không thể tin mở to hai mắt nhìn.
Tại sao.....
Nàng còn chưa kịp hiểu rõ, trước mắt tối sầm lại ngã trên mặt đất.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...