Editor: Kuro
Cố Sênh say mèm rất kinh khủng, chỉ là lên cầu thang một khoảng rất ngắn thì có đến mấy lần muốn trở mình đánh Cố Kiêu, nắm tay thoáng chốc lại bay vào…mặt anh, hoàn toàn xem anh là đại diện của kẻ thù.
Cố Kiêu không có cách nào, đương nhiên không bị chị ấy đánh, người nào đó đã không nhận ra vẻ ngoài của anh rồi, còn nếu bị đánh đến hủy dung gì gì đó, có phải quá ác rồi không.
Có điều, lời nói của chị ấy vẫn rất thú vị.
Sau đó cố hết sức bình sinh đỡ Cố Sênh lên giường ổn thỏa, chị Ngô đã cầm khăn nóng tới chườm giúp chị ấy, Cố Kiêu ngồi bên cạnh hoạt động tay một chút, nghe thấy chị ấy vẫn còn mê sảng, một dáng vẻ cong người vì thất bại, cảm thấy thật thú vị, người chị này của mình bình thường đều có dáng vẻ con nhà người ta, lớn đến giờ chưa từng nghe chị ấy nói chuyện yêu đương, không moi ra thì sao xứng với thanh xuân của chị ấy nhỉ?
Thanh xuân: Đâu có chuyện gì liên quan tới tui QAQ.
“Tên khốn khiếp nào chọc giận chị vậy? Để em đánh hắn cho”
Cố Kiêu thờ ơ hỏi thăm, thấy chị mình từ từ xoay đầu lại nhìn mình một cách dữ tợn: “Con mẹ nó, anh là tên khốn đó đấy, tôi đã trốn được anh đến đây, sao anh vẫn như âm hồn bất tán tới tìm tôi chứ?!”
Cố Kiêu: “…”
Vì vậy, tên khốn đó không phải trong mơ mà thật sự là một người?
Suy tư một chốc, nói tiếp: “Lúc trước là tôi sai, Sênh Sênh[1] em tha thứ cho tôi được không?”
[1] Xưng hô của mẹ Cố với Cố Sênh.
“Trời ơi, Diệp Khải tên khốn anh đúng là đã làm sai chuyện gì mà, lại còn dám gọi “Sênh Sênh”, mỗi lần chọc tôi giận anh mới gọi tôi là “Sênh Sênh”, tối nay vẫn gọi thế…”
Cố Kiêu: “…”
Hình như phát hiện được bí mật khủng khiếp gì rồi, có thể dùng để bắt chẹt chị ấy ít tiền?
#Series em trai xấu xa#
Vốn nghĩ phản ứng của Cố Sênh thú vị, vẫn muốn hỏi tiếp, nhưng dưới ánh trăng lạnh lẽo, anh lại thấy khóe mắt chị ấy có nước mắt, khăn nóng đã lạnh, đắp trên mặt che hết nửa khuôn mặt của chị, nhưng vẫn có thể thấy nước mắt theo khóe mắt liên tục chảy xuống, chị ấy yếu ớt nằm trên giường, tinh thần sa sút, ngay cả mặc một chiếc váy trang trọng cũng không đủ để che đi nỗi buồn.
Khi người ta nói rằng họ đang yêu sẽ tỏa ra mùi chua, vậy còn lúc thất tình?
…Mùi đồng thối?[2] Hứ, nhưng Cố Sênh nhà mình coi tiền như rác.
[2] Người ta dùng thuật ngữ “đồng hôi thối” để chế giễu những người thiếu hiểu biết và giàu có.
Cuối cùng Cố Kiêu vẫn mềm lòng, đắp chăn giúp chị, rồi đóng cửa cẩn thận, về phòng tắm rửa đi ngủ.
Đêm nay, trên Wechat cũng không có gì mới.
Sáng hôm sau, 6 giờ 30 phút, Cố Kiêu thức đúng giờ, đầu tiên là đứng dậy thay đồ thể thao rồi vào bếp nấu cháo, sau đó đến khu chung cư chạy vài vòng, khi mọi thứ đã sẵn sàng đã 7 giờ 30 phút, một tiếng trôi qua, mới có thời gian nhìn qua điện thoại, mới phát hiện lúc năm giờ sáng Diệp Hoành đã gửi tin nhắn.
[Linh Vũ Ký Linh]: Chào cậu, Cố Kiêu, thật sự xin lỗi vì trưa hôm qua đã làm phiền cậu, sáng nay tôi rất bận, chắc cậu cũng có tiết nên không cần tới đâu. Còn về phích nước và mật ong mà cậu để lại tôi sẽ tranh thủ rửa và bổ sung đầy trả cậu. Thực sự rất cảm ơn [khuôn mặt tươi cười.jpg][hoa.jpg]
Nhìn vào ngữ khí lịch sự và xa cách của đoạn tin nhắn này, giống như một người bạn mới quen, là thái độ đối xử với một người xa lạ.
Cố Kiêu nhìn cháo đã chuẩn bị xong trên bàn ăn, trong lòng có hơi khó chịu.
#Trong lòng đầy mùi đồng thối rồi sao giờ#
#Hỏi: Mình đang diễn kịch một vai à#
Sau đó chị Ngô cũng dậy, thấy Cố Kiêu đứng đờ người trước bàn ăn, không khỏi hỏi: “Thiếu gia, lại chuẩn bị cháo cho bạn học sao?”
Cố Kiêu im lặng ba giây, nghĩ tới tin nhắn lịch sự và xa cách đó đột nhiên không muốn đến bệnh viện: “Vốn là chuẩn bị cho cô ấy, nhưng bây giờ chắc là không cần”
“Hả? Phải không?” Chị Ngô hơi ngạc nhiên: “Bạn học nhỏ đó của cậu được xuất viện rồi à?”
“…Vẫn chưa”
“Nếu chưa, vậy mang tới nữa đi” Chị Ngô khuyên nhủ: “Không phải hôm qua nói là cô ấy chỉ ở bệnh viện một mình sao? Hôm nay còn phải nội soi dạ dày, cảnh nội soi dạ dày chắc cậu chưa thấy, bạn già của tôi trước kia cũng có làm, tôi đã không muốn đi lần hai sau khi tôi đi với ông ấy. Haizz, không nói nữa…”
Nói xong lại lấy khăn tay lau khóe mắt, buồn và khó chịu đến khiến Cố Kiêu không nghĩ ra được.
Rốt cuộc không ngờ, lập tức cầm cháo trên bàn chạy đến bệnh viện, Diệp Hoành gửi tin nhắn cho anh sớm vậy chắc chắn nội soi dạ dày tiến hành rất sớm, hoặc có lẽ là cô hồi hộp ngủ không được, dù sao đó cũng là nội soi dạ dày, cho dù chưa từng thấy người khác làm, nhưng anh cũng được nghe qua.
Vẫn chưa đến 8 giờ, vì vậy trên đường không có ai, Cố Kiêu cầm vô lăng và nhìn thẳng về phía đèn giao thông, trong đầu hơi rối, chuyện gì cũng rối tung lên, cuối cùng dừng lại trong vấn đề “Kịch một vai” này.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...