Edit: Cải Trắng
Khán giả trong phòng live stream bị chọc cười nghiêng ngả.
“Anh Q nói không nên lời luôn.
Khó khăn quá mà.”
“Lần này chắc anh Q cảm nhận được sâu sắc nỗi khổ của phụ nữ rồi.”
“Boss kiểu: Này không phải tôi tỏ ra sâu sắc đâu, tôi đang kiểm điểm bản thân thôi [doge]”
“Có một vài người khi ở nhà lúc nào cũng tỏ ra kiêu căng ngạo mạn, tìm đủ mọi cách ức hiếp người phụ nữ của mình.
Nhưng ra ngoài xã hội thì nhát như chuột, đứng trước mặt mọi người đến rắm cũng không dám thả.”
“Boss: Không sai, tôi quả thật không phải đàn ông [là bạn chưa thấy tôi biến hình thôi]”
*
Kể từ lúc xuống khỏi xe cấp cứu vào bệnh viện, chuông điện thoại Khung Thương vẫn luôn vang lên không ngừng.
Cô rút ra xem thử phát hiện dãy số hiển thị trên màn hình kèm theo dòng chú thích “Mẹ”
Nhóm bác sĩ y tá ở đó thi thoảng lại len lén nhìn về phía cô.
Nghĩ đến cuộc gọi trước đó, xâu chuỗi hành động một chút là bọn họ đoán ra ngay lần này người gọi tới là ai.
Bọn họ đang chờ được mở mang kiến thức về tình huống này đây.
Nhưng Khung Thương lúc nào cũng chọn cho mình một lối đi riêng, nhất định phải khiến bọn họ thất vọng.
Cô bình thản chuyển máy về chế độ im lặng, tiếp đó phối hợp với bác sĩ đưa Hạ Quyết Vân đi chụp đủ loại kiểm tra, đến tận lúc đi ra quầy thanh toán, sắc mặt cô vẫn không mảy may thay đổi, có thể nói là cực kỳ bình tĩnh.
Chờ đến khi lo xong mọi việc cho Hạ Quyết Vân, không còn chuyện gì cần nhúng tay vào nữa, Khung Thương mới tìm một góc vắng lặng ngồi xuống lôi điện thoại ra.
Điện thoại vừa thông, bên kia lập tức vang lên tiếng khóc lóc thảm thiết, nghe thế thôi cũng đủ để nắm được tâm trạng đối phương.
Chu Lang Tú bị cô ngó lơ lâu như vậy, giờ tâm trạng đã từ điên cuồng chuyển sang suy sụp, nghe được tiếng cô cũng chẳng có hơi đâu tức giận, vớ lấy ngay như bắt được cọng rơm cứu mạng.
Bà ta hèn mọn cầu xin đứa con trai đáng tin nhà mình: “Con ơi, nhà mình có trộm đột nhập, không biết nó lấy được chìa khóa ở đâu mở cửa xông vào bắt mẹ đi, còn nói mình là cảnh sát nữa! Con mau về cứu mẹ đi! Báo cảnh sát ngay, bọn chúng muốn bắt mẹ! Bọn họ muốn hại chết mẹ con!”
Khung Thương nghe bà ta gào la xong mới ung dung nói: “Tôi đã báo cảnh sát, họ chính là người tôi gọi đến.
Kiến nghị bà nên phối hợp với bọn họ để hoàn thành việc điều tra.
À nhắc cho bà biết, đánh cảnh sát cũng là phạm pháp đấy.”
“Con… con báo cảnh sát?” Chu Lang Tú sững người, giây sau tức khắc hóa thành cuồng loạn gầm rú: “Trên đời này có đứa con nào báo cảnh sát bắt mẹ ruột đi không? Ngô Minh, mày điên rồi! Tao là mẹ mày đấy!”
Khung Thương cúp điện thoại luôn, tiện tay cho số vào danh sách đen sau đó đứng dậy đi vào phòng bệnh.
Hạ Quyết Vân không cần kiểm tra sức khỏe toàn diện một lần thật, dù sao như vậy cũng quá không có nhân đạo.
Giờ anh chỉ cần nằm trên giường, chờ thời gian trò chơi trôi qua là được, sau đó cầm lấy báo cáo sức khỏe của Lý Dục Giai có sẵn ở bệnh viện là qua ải.
Nhưng trong khoảng thời gian ấy phải nằm im trên giường thật, không thể đi đâu.
Lúc Khung Thương đi vào trông thấy Hạ Quyết Vân mở to mắt nhìn trần nhà, mặt như ịn hàng chữ “sống không còn gì luyến tiếc”.
Vụ án vốn kích thích biết bao lại bị anh xoay tình huống thành thế này, ngẫm cũng thảm hại thật, muốn an ủi cũng chẳng biết nói sao cho phải.
Khung Thương kéo ghế dựa đến bên cạnh anh ngồi xuống, hỏi: “Còn bao lâu nữa mới hết?”
Hạ Quyết Vân nhìn khung nhắc nhở, nói: “Chắc phải chiều.”
Khung Thương: “Tầm này chắc Chu Lang Tú bị cảnh sát dẫn đi rồi, tôi về nhà lấy cho anh ít quần áo với đồ ăn vặt nhé?”
Hạ Quyết Vân ngẩng đầu, trông có sức sống hơn chút: “Mang theo sách với máy tính nữa nhé, cảm ơn.”
Khung Thương: “Ừ.”
Hạ Quyết Vân lưỡng lự thêm mấy giây lại nói: “Chắc cô không định ở đây chăm sóc tôi đấy chứ? Cô không đi tìm manh mối à?”
“Không vội.
Tạm thời chưa có phương hướng chính xác, gấp gáp tìm manh mối làm gì.” Khung Thương an ủi anh: “Tôi làm vậy chính là để giáo dục tư tưởng cho khán giả đấy, chứ bỏ đi luôn lại không hay.”
Cho tới bây giờ, người cô tình nghi là hung thủ nhất chỉ có Lý Dục Giai, thời điểm này vừa hay có thể dùng để quan sát, xem xem tiếp theo anh sẽ có hành động gì.
*
Khung Thương trở lại biệt thự thấy bên trong hỗn loạn vô cùng, trên mặt đất ngổn ngang đồ bị đập phá.
Nào là bình hoa, đồ sứ, đồ điện, tranh treo trên tường cũng bị lấy xuống dẫm dưới chân rồi rất nhiều những dấu tích cào cấu xước xát hiện hữu trên tường, chỗ gần cửa còn thấy một dấu chân không rõ của ai, từ ấy có thể đoán ra tình trạng chiến đấu khi ấy khá kịch liệt.
Với tính cách của Ngô Minh, chắc chắn anh ta không đặt hàng rẻ tiền trong nhà mình, lần này Chu Lang Tú phát điên đã khiến con trai mình tổn thất trầm trọng.
Anh cảnh sát phụ trách đến nhà bắt người trước đó có để tờ giấy nhớ ghi lại phương thức liên lạc trên bàn ăn, hi vọng cô rảnh sẽ qua đó giải quyết sự việc.
Khung Thương nhìn dòng chữ trên tờ giấy, tự dưng thấy nực cười.
Sau đấy, cô đi vòng qua đống ngổn ngang dưới đất, lên thẳng tầng hai.
Cô đứng ngẩn ra cửa mất một lúc, đảo mắt quan sát một lượt rồi mới cất bước vào bên trong.
Lúc đó Hạ Quyết Vân gấp gáp chạy ra nên không mang theo di động, nó vẫn luôn yên vị nằm trên tủ đầu giường.
Khung Thương đi tới cầm điện thoại lên, thử ấn giải mật khẩu hai lần nhưng không thành công.
Sau đấy, cô cho luôn điện thoại vào túi, chờ khi nào có cơ hội sẽ thử mở khóa thêm.
Tiếp đấy, Khung Thương đi tới trước tủ quần áo.
Hạ Quyết Vân ở nhà cả ngày trời chắc chắn không rảnh rang nằm ngủ cho hết thời gian.
Cả căn biệt thự lớn như này phải có nhiều manh mối là đằng khác, thế mà lúc Khung Thương trở về anh lại nói không tìm được tin tức nào có ích, điều ấy khẳng định trong thời gian cô vắng mặt, anh đã tìm thấy manh mối gây bất lợi cho mình và giấu nhẹm đi.
Mà lúc cô về, phản ứng đầu tiên của anh là rời trận địa từ phòng khách về phòng ngủ, sau đấy là từ chối không cho mình vào cùng.
Cho nên những thứ kia, dám chắc đến 50% bị anh giấu trong này.
Khung Thương duỗi tay sờ soạng một loạt áo có túi.
Nghe nói đàn ông có thuật giấu quỹ đen rất cao siêu, toàn là những kinh nghiệm đúc kết lại sau nhiều năm chơi trò đánh du kích.
Nhưng Hạ Quyết Vân lại là tấm chiếu mới, cũng không quá cảnh giác Khung Thương nên chắc chỉ đơn giản giấu ở chỗ bình thường không ai thấy, coi như không có việc là được.
Khung Thương thở dài đầy giả trân =))
Cái này cũng không thể trách cô được.
Đàn ông không đủ ác, địa vị dưới đáy.
*
Khán giả trong phòng live stream thấy cô cứ hí hoáy lục đồ trong tủ quần áo, hết sờ bên này lại sờ bên kia chứ không đi dọn dẹp, mãi lúc sau mới ngộ ra cô đang làm gì, nhất thời lòng đau như cắt.
“Mới nãy thôi tôi còn ca ngợi boss là người đàn ông tốt, phụ nữ lúc nào cũng tự yêu thương nhau nhiều hơn là đàn ông.
Tôi sai rồi.
Hóa ra đây là bảo vật cấp quốc gia cần được bảo vệ.
Thất lễ.
Thất lễ.[ôm quyền]”
“Mồm bảo tin tưởng anh Q, sau lưng thì lén lút tìm chứng cứ phạm tội của người ta [chỉ trỏ các thứ]”
“Trông cô ấy cứ như đang giấu tiền riêng ấy.
Anh Q tín nhiệm cô thật đấy hả?”
“Trước đó bảo tín nhiệm nhau đúng là lời nói gió bay mà.
Anh Q đáng thương quá, quá ngây thơ luôn ấy, chẳng cảnh giác người ta chút nào, lúc ở bệnh viện còn cảm động rớt nước mắt.
Mị thương anh ấy quá.”
“Đàn ông đúng là thằng nào cũng văn vở.
Kể cả kẹt linh hồn trong thể xác giới tính nam thôi cũng không thoát khỏi lời nguyền.
Thật đáng sợ!”
“Ôi lòng người hiểm ác…”
“Cố ý để anh Q ở nhà tìm manh mối, mình vòng về sau chỉ việc thu kết quả, còn cái nào tàn nhẫn hơn không.
Đồ đàn ông độc ác.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...