Khung Thương bước đi dưới ánh mặt trời, mắt hơi liếc sang góc phải nhìn mức độ muốn tự sát.
Kể từ lúc con số nhảy lên 100%, thanh hiển thị thay đổi, biến thành một hàng chữ màu đỏ chói – Đếm ngược thời gian tự sát: 24 tiếng.
Phía sau còn có lời nhắc nhở: Người chơi có thể tự do hoạt động, đến thời hạn cưỡng chế chấp hành.
Đôi khi, sinh mạng chính là yếu ớt như vậy đấy.
Khung Thương lục tìm trong túi, lấy ra một cái mũ, nghiêm chỉnh đôi lên đầu, sau đó tiếp tục bước đi.
Cô đang định đi tìm người đàn ông trung niên đầu tiên cô nhắm vào hôm đó ở phòng họp.
Dựa theo những cái tên Từ Man Yên cung cấp, Khung Thương đã thử tìm tòi thêm trên mạng, xác nhận được thân phận và chức vụ của người nọ.
Người đàn ông đó có một chân lãnh đạo trong cơ cấu hành chính nhà trường, rất có khả năng đấy cũng là người bị Điền Vận trộm ảnh.
Thông qua các chi tiết có thể thấy, người này gan phạm tội rất lớn, không biết thu liễm, tự cao tự đại, tính tự luyến cao.
Có vài bức ảnh ông ta còn cố ý chụp cả đồng hồ mình đeo, chứng tỏ lòng hư vinh lớn.
Địa vị và độ tự tin ở đây tỉ lệ thuận với nhau.
Đứng càng cao thì tự tin càng lớn.
Bọn họ tin rằng, với chỉ số thông minh và năng lực hơn người của mình, ít nhất là năng lực vượt xa đám học sinh, sẽ giúp họ càn quấy khắp nơi mà vẫn bình yên vô sự.
Nhưng, về mặt tâm lý, năng lực thừa nhận của họ không mạnh, dễ dàng bị xúi giục bởi những lời xung quanh, dấn thân sa đọa.
Lần trước, lúc đối diện với sự chất vấn của Khung Thương, ông ta đã để lộ sơ hở, ngay sau đó bị hiệu trưởng chỉ trích, hẳn trong lòng ông ta hận cô lắm.
Đến trước tòa hành chính, Khung Thương dừng chân, lấy di động ra gửi tin nhắn cho đối phương.
Một đoạn văn hoàn chỉnh bị cô tách ra thành từng đoạn nhỏ, gửi liên tiếp với tần suất cao làm báo động giả, để người nọ nghĩ lúc này cảm xúc của cô đang cực kỳ kích động.
Khung Thương: Ông nghĩ tìm mẹ tôi tạo áp lực là xong chuyện sao? Ông nghĩ có phụ huynh nhúng tay vào thì tôi sợ chắc?
Khung Thương: Không đâu! Đừng mừng sớm! Các ông đã hại chết bao nhiêu mạng người như thế, giờ lại ép chết cả tôi, tôi sẽ cho mấy người chết không yên thân!
Khung Thương: Ông nghĩ tôi không có chứng cứ sao? Trước khi chết, Chu Nam Tùng đã tiết lộ cho tôi biết tất cả những chuyện ông làm rồi!
Khung Thương: Tôi biết đó là ông! Tôi nhận ra đồng hồ ông đeo!
Khung Thương: Người trong ảnh chắc chắn là ông.
Dù ông không lộ mặt nhưng đồ trên người, những vết đốm, nốt ruồi trên da đều là chứng cứ chứng minh.
Cảnh sát chỉ cần tỉ mỉ quan sát là biết ngay.
Ông không trốn được đâu.
Khung Thương: Cưỡng ép học sinh lên giường? Ông xong rồi!
Khung Thương: Cùng lắm thì tôi và ông cùng chết.
Tôi sẽ luôn quan sát ông!
Người đàn ông ngồi trong văn phòng thấy điện thoại rung lên liên tục, cầm lên xem thử.
Những con chữ đen không ngừng nhảy trên màn hình, ùn ùn đập vào mắt ông.
Ông ta lầm bầm mắng: “Đồ thần kinh!” xong ném điện thoại trở về mặt bàn, đứng lên thô bạo kéo rèm cửa sổ ra.
Ông ta rút thuốc lá trong bao ra, đưa đến bên miệng, trong lúc cúi đầu tìm bật lửa vô tình liếc thấy một bóng người lén lút trốn phía sau cây ở dưới.
Người đó đội mũ, ngồi xổm dưới đất, cúi đầu nhìn vật gì đó trong tay.
Đúng lúc này, điện thoại trên bàn lại rung.
Người đàn ông trung niên dùng hai đầu ngón tay kẹp thuốc lá, nghi ngờ đi lùi về phía bàn, lần nữa cầm điện thoại lên.
Khung Thương: Tôi chờ ông ở quán café bên ngoài trường học và cho ông nửa tiếng để đến đó.
Nếu ông không đến đúng hẹn, tôi sẽ tung hết ảnh lên cho mọi người thấy, chúng ta chết cùng chết.
Khung Thương: Tôi biết ông ở trong trường, đừng hòng giả chết! Tôi biết hết!
Ông ta nhanh chân bước đến bên cửa sổ, ló đầu, quan sát người phía dưới.
Nữ sinh đang núp bên thân cây dè dặt quan sát xung quanh, sau đó gắng sức rụt người lại trốn ra sau, đảm bảo vị trí từ cửa sổ tòa hành chính nhìn ra không thể thấy mình.
Nhưng, hành động ấy chỉ cần đứng trên tầng cao nhìn là trông nó như trò hề, vì độ che chắn bằng không.
Ông ta vui vẻ bật cười, chậm rãi giơ di động lên, ngạo mạn trả lời đối phương một chữ: Được.
Ông ta đương nhiên có thể bao dung, phối hợp với loại nữ sinh hay thích có danh hão này rồi.
Nó làm ông thấy buồn cười.
Sau đó, ông ta mở danh bạ, tìm đến một dãy số và gọi qua.
“… Những lời con bé đó nói toàn mấy lời vớ vẩn.
Tuy ảnh hưởng không lớn nhưng tóm lại vẫn có nguy hiểm nhất định.”
“Nếu có thể, tốt nhất là thẳng tay diệt luôn, tránh cho mầm mống tai họa về sau.
Giờ là cơ hội tốt.”
“… Con bé đó là học sinh bình thường thôi.
Không phải cậu nói nay mẹ nó đến trường xin lỗi ban giám hiệu sao? May là người nhà con bé biết điều đấy.
Nếu không có sự trợ giúp từ phía phụ huynh, nó chẳng làm được gì ngoài sốt ruột chờ đợi đâu.”
“Yên tâm đi.
Trong tay nó không có chứng cứ đâu.
Hẳn Chu Nam Tùng chỉ nói miệng cho nó biết, có ảnh chụp thì nó phải lôi ra từ lâu rồi.
Lúc Điền Vận tự sát, không phải điện thoại con nhóc ấy bị Từ Man Yên cầm đi sao?”
“Toàn tiện nhân!”
Cúp điện thoại, người đàn ông ở trong phòng thêm lúc nữa để sửa soạn xong cầm áo khoác âu phục lên, ung dung ra khỏi văn phòng.
Ông ta giả vờ như không biết gì, ra khỏi cửa tòa hành chính là đi thẳng về phía cổng trường, không nhìn ngó xung quanh.
Thẳng đến khi đi tới điểm mù, ông ta mới dừng lại, xoay người, dùng ánh mắt như người thợ săn ngắm con mồi, nhìn về phía cây cổ thụ trước tòa nhà.
Chờ khi có bóng đen hốt hoảng chạy vào bên trong tòa nhà, ông ta cúi đầu vỗ vỗ cho hết nếp nhăn trên quần áo, nén cười đi theo đường cũ về.
Trong văn phòng, nữ sinh đội mũ đen, đeo khẩu trang đang khẩn trương tìm kiếm thứ gì đó.
Người đàn ông trung niên đứng tựa vào cánh cửa, giơ tay gõ, hỏi: “Em đang tìm gì đấy?”
Khung Thương hoảng loạn rụt người, lui về sau mấy bước, cơ thể dán chặt lấy bức tường.
Ông ta khá hài lòng với phản ứng của cô, cười càng thêm chân thành.
“Có phải em đang nghĩ xem tại sao thầy vẫn chưa ra ngoài?” Người đàn ông cười nói: “Nếu trong tay em có chứng cứ, em sẽ không uy hiếp tôi bằng miệng.
Lời nói dối vụng về như thế mà em nghĩ mình qua mắt được thầy giáo sao? Tôi đã nói rồi, xã hội này không đơn giản như em tưởng.
Nghe lời thầy, cô giáo nhiều vào.
Đừng có không tin rồi để bản thân chịu khổ.”
Ông ta bước vào trong, thở dài một cách dối trá, lắc đầu nói: “Chưa có sự đồng ý của tôi mà em dám xông vào văn phòng, vậy là xâm phạm quyền riêng tư rồi.
Chỉ cần tôi báo cảnh sát, em chắc chắn sẽ phải ngồi trong đồn ít ngày.
Học sinh có vết nhơ trong học bạ, chả trường đại học nào muốn nhận.
Em nhìn lại bản thân đi, sao toàn làm chuyện tự hủy đi tiền đồ thế? Em không sợ làm cha mẹ thất vọng sao? Thầy rất thất vọng về em!”
Khung Thương như súng đã lên nòng, tuy trừng mắt với đối phương nhưng chẳng có chút khí thế nào.
Cô gắng giữ giọng bình tĩnh che giấu sự thấp thỏm: “Tôi không trộm đồ.
Chứng cứ đâu mà ông bảo thế? Nếu ông báo cảnh sát, vậy tôi cũng báo.”
Người đàn ông trung niên nhìn chằm chằm cô, bật cười như thể vừa nghe một câu chuyện hết sức buồn cười.
“Thôi.
Quả nhiên là học sinh, ngây thơ không có chút kiến thức pháp luật nào.
Mở mồm ra là đòi chứng cứ.” Ông ta cởi áo khoác, treo lên cái giá bên cạnh: “Thầy hiểu, học sinh lớp 12 như em phải chịu áp lực rất lớn, dễ dàng mất khống chế, xúc động nói linh tinh.
Thầy không muốn so đo với em.
Ngồi xuống đi, chúng ta tâm sự nào.”
Khung Thương không nhúc nhích.
Người đàn ông trung niên gõ đầu ngón tay xuống mặt bàn, hất cằm nhìn cô, nói: “Thầy nguyện ý ngồi nghe em nói là đang giúp em đấy.
Nếu không, chỉ cần thầy báo cảnh sát, mọi chuyện sẽ được giải quyết nhanh gọn.
Đồng ý hay không là ở em nhưng kiên nhẫn của tôi có giới hạn.”
Khung Thương “lưỡng lự” mất một lúc mới cam chịu đi qua, kéo ghế dựa ngồi xuống đối diện, thuận tay đặt điện thoại lên mặt bàn.
Ông ta liếc sang, nói: “Tắt máy.”
Khung Thương thẳng tay tắt nguồn di động.
Người đàn ông trung niên đan hai tay vào nhau đặt trên mặt bàn, cảm thán: “Bạn học Vương Đông Nhan này…”
*
Hạ Quyết Vân và đồng nghiệp trong cục chia nhau lấy khẩu cung Từ Man Yên để cho kỹ càng và tỉ mỉ hơn.
Đồng thời, họ cũng thử liên lạc với người bị hại khác, xem đối phương có đồng ý đứng ra làm nhân chứng không.
Đây là một công việc rất mất thời gian.
Bọn họ cần phải thực hiện nhuần nhuyễn trình tự khuyên nhủ, dò hỏi, chứng thực và song song với đó là liên tục làm dịu cảm xúc của nạn nhân.
Hạ Quyết Vân định tiện tay tra thử xem Nhất Trung còn nhược điểm nào có thể tấn công không.
Nếu có thể moi ra nhiều tội trạng, cho quần chúng thấy Nhất Trung làm việc rất vô trách nhiệm thì việc sau đó bọn họ sẽ chiếm ưu thế lớn.
Nhưng quyền lực và trách nhiệm anh chịu có hạn, cũng không muốn làm lớn chuyện quá mức nên việc can thiệp hơi khó.
Phải đến chiều muộn, Hạ Quyết Vân mới dứt ra được khỏi đống công việc bủa vây lấy mình, nhớ ra cái người bảo sẽ giữ liên lạc với mình từ lúc đó tới giờ không thèm gọi một cuộc nào.
Cô gái kia xuất quỷ nhập thần, chẳng biết giờ đang ở đâu.
Vốn Hạ Quyết Vân muốn gọi một cuộc hỏi thăm, nhưng nhớ đến vẻ mặt chê anh phiền phức của Khung Thương, anh lập tức bỏ ý định đó.
Hạ Quyết Vân đi pha ly café rồi về chỗ ngồi tựa lưng nghỉ ngơi.
Ngay lúc đang thả lỏng tinh thần, đồng nghiệp lại đi tới nói với anh rằng, bên đồn công an mới nhận được điện báo án từ trường Nhất Trung.
Cảnh sát muốn tìm Vương Đông Nhan nên đến hỏi xem anh có phương thức liên lạc với cô không.
Hạ Quyết Vân sặc nước, nước lên mũi khiến hít thở hơi khó chịu.
Anh hoảng sợ nói: “Gì cơ?”
Đồng nghiệp bảo: “Website chính thức của trường Nhất Trung vừa ra thông báo, nói muốn kiện Vương Đông Nhan tội trộm cắp, phỉ báng, làm loạn gây rối.
Giờ cô bé đó có phải đang gặp nguy hiểm lớn không? Chúng ta có nên bảo người trong đồn chú ý một tí không? Rất có khả năng Nhất Trung đang trả đũa.”
Hạ Quyết Vân giơ tay cản: “Chờ đã.”
Anh đứng lên rồi lại ngồi xuống, ngẫm nghĩ một lúc rồi cầm di động lên, nói với đồng nghiệp: “Trước hết cậu đi ổn định tâm trạng của mấy em học sinh kia, nói các em ấy giờ đừng tin bất kỳ tin tức nào.
Để tôi xem xét tình huống hiện tại thêm một lúc rồi sẽ ra phương án hành động.”
Hạ Quyết Vân nhấn mở website trường Nhất Trung, thấy trên trang chủ đính thông báo lớn.
[Tuyên bố liên quan đến học sinh có hành vi gây rối loạn trật tự trường:
Nhất Trung là trường cấp ba trọng điểm của thành phố A, từ trước đến nay luôn hoạt động nghiêm chỉnh chặt chẽ, bồi dưỡng nhiều lớp học sinh khỏe mạnh cả vễ tinh thần lẫn thể chất, sẽ tiến xa hơn trong công cuộc đào tạo nhân tài cho đất nước.
Chúng tôi rất tin tưởng vào học sinh trong trường, cũng hết sức tạo điều kiện cho học sinh có cơ hội phát triển toàn diện.
Nhưng gần đây, có một học sinh trong trường đã phạm sai lầm nghiêm trọng.
Trước gián tiếp hại bạn học nhảy lầu tự sát, giờ thì không ngừng quấy rối phía lãnh đạo nhà trường.
Xét theo hiện tại em ấy là học sinh lớp 12, bên lãnh đạo muốn xử lý theo con đường hòa bình nhưng em ấy phản ứng quá ác liệt, phía nhà trường quyết định xử lý nghiêm minh.
Dưới đây là bản thảo cặn kẽ sự việc.]
Bên dưới có một đoạn ghi âm và dòng link chuyển tiếp web.
[Học sinh A có tiền án bạo lực học đường, khiến bạn cùng phòng ký túc xá nhảy lầu vào tháng Ba năm nay.
Đứng trên nhiều phương diện suy xét như phía gia đình đau khổ cầu xin, bình thường bạn học sinh đó biểu hiện không tồi, thành tích ưu tú và không có chứng cứ trực tiếp chứng minh việc bạo lực học đường, đồng thời người nhà nạn nhân cũng thông cảm, nhà trường chấp thuận xử lý trong êm đẹp.]
[Có điều, sau dạy dỗ em học sinh vẫn không biết sửa sai.
Thời gian trước, em ấy còn nhân lúc nửa đêm trèo tường ra đánh nhau với bạn học, bị giáo viên trực ban bắt được, phải chịu kiểm điểm trước trường và cũng từ đó sinh lòng hận thù với nhà trường, cho rằng mình bị đối xử bất công.
Nhưng hôm lên kiểm điểm trước toàn trường, em ấy lại có những phát ngôn không thích hợp, gây xích mích với các học sinh khác, suýt thì tạo tình thế không thể cứu vãn, mức độ ảnh hưởng ác liệt.
Phía nhà trường đã thông báo cho phụ huynh học sinh, hi vọng em ấy có thể tỉnh táo lại.]
[Trước khi hình phạt chính thức được đưa ra, học sinh A lại vi phạm nội quy, lẻn vào văn phòng giáo viên ở tòa hành chính định ăn cắp tài liệu.
Khi bị phát hiện còn nói muốn tìm chứng cứ phạm tội của lãnh đạo nhà trường.
Tình huống cụ thể mời nghe ghi âm phía dưới.]
[Xuất phát từ việc bảo vệ quyền riêng tư của học sinh, chúng tôi tạm thời không công bố video liên quan.
Hành vi đó khiến chúng tôi cực kỳ thất vọng.
Hiện tại phía nhà trường đã báo án, quyết xử lý đến cùng, tiện đây ra văn bản cho mọi người cùng biết.]
Hạ Quyết Vân nhấn mở file ghi âm, yên lặng nghe.
Giọng nữ trẻ tuổi: “Tôi chỉ đi ngang qua văn phòng thôi, không hề lấy đồ bên trong phòng.
Ông cũng đâu có chứng cứ chứng minh tôi trộm đồ.”
Giọng nam trung niên: “Được rồi! Nói vòng vo mệt quá rồi! Em nói luôn đi, em muốn gì?”
“Đến sự bồi thường tối thiểu ông còn chẳng làm xong thì tôi vẫn có quyền báo cảnh sát.”
“Theo em, thầy phải bồi thường bao nhiêu mới được?”
“Đó toàn mạng người đấy! Ông nghĩ con số có thể nhỏ sao? Các người ép tôi, các người cố ý để chúng nó bắt nạt tôi.”
Giọng nam vang lên đầy bất đắc dĩ: “Thầy nói lại một lần nữa, em không có chứng cứ, đừng nói lời vô căn cứ.”
Nữ sinh kích động nói: “Ông đừng có ép tôi! Cùng lắm thì tôi cũng nhảy từ tòa nhà đó xuống! Trường đã làm chết hai học sinh, giờ thêm tôi, mấy người sẽ không có kết quả tốt đâu.”
Đoạn giữa có tiếng vỗ bàn.
Giọng nam: “Được rồi, thế này đi, nhà trường đồng ý chi 100 vạn (~3 tỉ VND), em thấy thế nào?”
“Không đủ.”
“Vậy thêm 100 vạn nữa?” Ông ta nói: “Thầy hỏi em một lần nữa, em có biết mình đang làm cái gì không?”
“Tôi biết.” Nữ sinh nói: “Ông đừng đi tìm mẹ tôi nữa.
Tôi có thể coi như chưa có chuyện gì xảy ra.”
Giọng nam vang lên: “Phía nhà trường chỉ gọi phụ huynh em lên thông báo tình trạng học tập gần đây của em thôi, chuyện nửa đêm đánh nhau…”
Bên nữ kích động nói: “Ông nói bậy! Ông im đi!”
Giọng nam: “Được… được…”
Ghi âm đến đây là kết thúc.
Nội dung được truyền đi khắp weibo và các trang mạng xã hội khác.
Tin tức vừa tung ra, lập tức có giới truyền thông vào cuộc.
Đồng thời, họ còn mua độ hot nhằm lan rộng đề tài.
Đến khi Hạ Quyết Vân phát hiện ra, nó đã phát tán rộng đến mức không cách nào cứu vãn nữa.
Lẫn trong đấy là một loạt tin tức không phân rõ thật giả, câu từ không hài hòa.
“Buồn nôn vãi! Học sinh đó là như nào đấy? Biss(1) bạo lực học đường! Cô ta gián tiếp hại chết một người rồi sao trường chưa cho nghỉ học? Thế này là quá thiếu trách nhiệm với học sinh khác.”
(1)Biss: Là ngôn ngữ mạng Trung Quốc, biến tấu hài âm cụm “anh ta/cô ta phải chết”, ý muốn rủa chết, mang nghĩa mắng chửi.
“Khốn nạn như vậy thì dù có tốt nghiệp đại học hàng top cũng là phế vật.
Tính biến cô ta từ ‘đống rác’ mù chữ thành ‘đống rác’ IQ cao, lực sát thương lớn à? Nhà trường làm thế là dung túng tội phạm!”
“Tóm được thông tin cơ bản rồi nè.
Vương Đông Nhan, số điện thoại: XXX, địa chỉ nhà: đường XX… Mẹ cô ta làm việc ở công ty XX.
Đệch! Không ngờ lại là công chức, gọi điện báo cáo luôn đi!”
“Bạn điên à mà lôi hết thông tin cá nhân của người ta ra? Sao thông tin của cô ta lộ nhanh thế được? Đừng có lôi nhầm người vào việc.”
“Em là học sinh trong trường ạ, em thề tin này là thật.
Cô ta ở trường như con điên ấy, hung hăng cắn người khắp nơi.
Bọn em đều rất ghét cô ta.”
“Lại nữa rồi, lại nữa rồi.
Chỉ cần xảy ra chuyện thì nơi nơi có ‘bạn học’.
Lôi được thẻ học sinh ra cho mọi người kiểm chứng rồi nói tiếp em nhé.”
Hạ Quyết Vân xem đến ngây người.
Khán giả ngồi xem live stream thì liên tục chửi mắng.
Vẫn là người xem luôn dõi theo hành động của Khung Thương bình tĩnh hơn.
Bọn họ đã chịu quá nhiều đả kích phó bản mang lại, giờ hoàn toàn có thể lấy tâm trạng xem kịch quan sát, chỉ chỉ trỏ trỏ.
“Thân là một cư dân mạng, nhìn các ‘giang cư mận’ trong game phạm lỗi ngu đến không thể ngu hơn, em bất lực.”
“Cư dân mạng cũng có người ngu đến mức ấy à? Tôi từ chối làm người phát ngôn cho họ.”
“Mẹ, nhóm người đó làm tao hít thở không thông.”
“Cư dân mạng xem ‘giang cư mận’? Giống kiểu búp bê Matryoska ghê [doge]”
“Chất lượng thủy quân tệ nhỉ? Giả trân thế mà người qua đường cũng tin sái cổ.
Cư dân mạng vào năm đó ngây thơ ghê.
Haiz, bây giờ thì chẳng dễ lừa.”
Còn đám người xem bên Hạ Quyết Vân thì vô cùng hụt hẫng, họ lần nữa bỏ qua phần hay của cốt truyện.
Họ đau lòng liên tục thúc giục anh nhanh chạy theo cốt truyện, đừng có nằm ì ra đó đợi boss mang qua màn.
“Chú cảnh sát ơi, chú thế là không được đâu.”
“Chú già ơi, sao lúc nào chú cũng không đuổi kịp bước chân của người ta thế? Người ta chạy bằng tốc độ 10G mà chú vẫn vui vẻ bay nhảy bằng tốc độ 2G à.
Chú không sợ khán giả xem live stream thất vọng về chú sao?”
“Làm chuyện chính đi má.
Nhanh lên em thưởng cho chú một mao(2).”
(2)Mao: Đơn vị tiền tệ của Trung Quốc, nó rất nhỏ.
“Anh AQ, anh còn như thế là chúng tôi lại gọi anh là chú già kỳ quái đấy.
Vì một tiếng ‘anh Q’, hành động đi.”
“Em cảm giác như em bị xem thường.
Rõ ràng em chỉ ngồi xem live stream thôi mà.”
*
Hạ Quyết Vân vội vàng liên lạc với Khung Thương.
Chuông vừa vang hai hồi, Khung Thương đã từ chối cuộc gọi.
Sau đó, cô gửi tin nhắn sang.
Khung Thương: Tôi đang sạc điện thoại, máy nóng lắm.
Có gì nhắn đi.
Hạ Quyết Vân: Cô làm trò gì đấy? Trên mạng hỗn loạn lắm rồi đấy.
Không phải cô bảo mình đi đổ thêm dầu vào lửa sao? Sao thành dẫn lửa thiêu thân rồi?
Khung Thương: Ừm hứm?
Hạ Quyết Vân: [share link web] Nhìn đi! Bọn họ mua thủy quân nói cô tống tiền, ăn cắp đấy.
Giờ mọi chuyện đang dần bùng trên mạng, có người còn chụp hết thông tin cá nhân của cô cho lên.
Cô đang ở đâu? Có an toàn không?
Hạ Quyết Vân: Cô đến cục cảnh sát đi, sang bên này để chúng tôi dễ dàng bảo vệ cô.
Khung Thương: Tôi vừa thuê một chiếc máy tính đến chỗ an toàn cắt ghép video.
Anh sang bảo vệ mẹ Vương Đông Nhan đi, đừng để bà ấy xảy ra chuyện.
Hạ Quyết Vân: … Cô có chắc mình sẽ thắng không? Bày trận lớn như vậy, cẩn thận lại hóa công cốc.
Khung Thương: Trước khi dập tắt hoàn toàn phải làm nó bùng lên mạnh mẽ.
Tôi nhóm lửa kha khá rồi, cháy cũng tốt phết mà.
Hạ Quyết Vân: File ghi âm bị tung lên qua cắt ghép rồi đúng không? Bị cắt ghép nhiều không? Có thể một gậy đập tan không?
Khung Thương: Ừm hứm?
Hạ Quyết Vân: Cô cần thủy quân không?
Khung Thương: Ố? Cảnh sát các anh có cả loại phục vụ đó hả? Chờ chút đi, chờ cho nó cháy to hơn nữa.
Hạ Quyết Vân: Thuê thủy quân là phạm pháp.
Cảnh sát chúng tôi không có kiểu phục vụ đó.
Tôi chỉ muốn tiện đây nhắc nhở cô đừng có lên mạng tìm thủy quân thôi.
Làm thế sẽ khiến phòng phát sóng bị ảnh hưởng, bị chặn đấy.
Khung Thương: …
Khung Thương: Ồ [hừ]
Cư dân mạng xem live stream thấy vậy thi nhau gào rú, hận không thể cởi quần áo quất Hạ Quyết Vân một trận:
“Không đâu… chúng tôi có tật bị mù mắt gián đoạn.
Đừng quan tâm bọn này! Boss ơi lên đê!”
“Sao anh Q nhát thế? Anh cũng đâu phải nhân viên phòng cháy chữa cháy, nhiệt tình lên xem nào!”
“Anh Q chắc là nhân viên giám sát của Tam Yêu nhỉ? E dè toát ra từ tận sâu bên trong người.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...