Hứa Thời Diên ngủ rồi tỉnh, tỉnh rồi lại ngủ, cứ thế đến hơn sáu giờ.
Hắn dịch người tới gần Mẫn Việt, sau đó nghiêng người qua, chăm chú ngắm người đàn ông, trong lòng loạn cào cào suy nghĩ mất một lúc lâu, cuối cùng xổ ra được ba từ: Không nghĩ nổi.
Tuy tất cả những hành vi khó mà tin nổi cùng tâm lý khác lạ có thể giải thích là thích mới vậy, nhưng khi nào thì thích, sao lại thích thì lại không có đáp án.
Hắn rời giường vào phòng tắm rửa mặt, quay lại nhìn Mẫn Việt một chút rồi rời khỏi khách sạn.
Hắn cần thời gian để suy nghĩ.
Cho dù tâm lý cậu thanh niên lúc nào cũng kích động, nhưng khi đối mặt với Mẫn Việt, Hứa Thời Diên không thể không suy nghĩ đến tính khả thi của vấn đề này, quyết định xem có nên hành động hay không.
Bọn họ cách nhau tám tuổi, hầu hết thời gian hắn đều cảm thấy Mẫn Việt coi hắn là một đứa trẻ.
Còn nữa, khoảng cách mà Mẫn Việt thể hiện ra từ trước tới nay làm cho hắn có cảm giác mình bị đẩy càng ngày càng xa.
Xem trước mắt thì quan hệ của bọn họ như hiện tại là hợp lý nhất.
Đến trạm xe, Hứa Thời Diên nhận được cuộc gọi của Mẫn Việt.
“Cậu đi ăn sáng?” Mẫn Việt mới tỉnh, giọng còn hơi khàn.
“Tôi đến bến xe rồi, chuẩn bị về nhà.”
“Sao cậu đi mà không nói với tôi?”
Hứa Thời Diên cười nói: “Tôi dậy sớm, thấy anh còn đang ngủ nên không muốn quấy rầy.”
Mẫn Việt ngừng mất mấy giây, bất đắc dĩ nói: “Được thôi, vậy cậu đi đường cẩn thận.”
“Khi nào thì anh về? Mẫn Việt.”
Bị thanh niên gọi tên như thế, tim Mẫn Việt đập chệch một nhịp, quái lạ rằng sao thanh niên lại hỏi bằng ngữ điệu mờ ám như vậy, trả lời: “Mấy ngày nữa.”
“Cuối tuần sau tôi tìm anh, tranh thủ mấy ngày không có người quấy rầy thì anh nghỉ ngơi cho tốt đi.”
Mẫn Việt đáp một tiếng, cúp điện thoại, không hiểu sao Hứa Thời Diên lại “quan tâm” như thế.
Sau khi về đến nhà, Hứa Thời Diên ngủ bù, lúc mở mắt trời đất đã tối tăm, cảm giác thất vọng cũng theo đó mà tới, phải ngồi lâu thật lâu mới tỉnh táo lại.
Cha mẹ Hứa Thời Diên cũng đã tan làm về nhà, đang nấu cơm tối.
Hứa Thời Diên vào bếp uống ít nước, rồi lại mở tủ lạnh ra lấy mấy miếng phô mai dựa vào tủ bếp ăn.
Mẹ Hứa thấy thế, nói: “Sắp ăn cơm rồi, con ăn ít thôi, tí còn ăn cơm nữa.”
“Vâng.
Miếng này thôi.”
“Sao hai hôm nay con lại chạy đến thành phố A chơi, mẹ còn tưởng con đi hết kỳ nghỉ mới về.”
“Con đi tìm bạn, bạn con bận nên con về.”
Hứa Thời Diên thất thần nhìn lò nướng, một lát sau, hắn đứng thẳng người, nghiêm túc nói với mẹ Hứa: “Mẹ… Con nói với mẹ một việc… Con với Giang Viễn Ninh chia tay rồi, cũng khá lâu trước đó.”
Mẹ Hứa nghe thế bất ngờ mất một lúc, sau nói: “Haiz, còn trẻ mà yêu nhau mấy ai được lâu dài, không sao.
À thì… Không phải con “làm gì sai” chứ?”
Mắt Hứa Thời Diên co giật, không hiểu sao mẹ ruột lại nghi ngờ vấn đề là nằm ở mình? Nhưng nghĩ lại thì Giang Viễn Ninh đắp cho mình vẻ ngoài ngây thơ quả thực quá khiến người khác khắc sâu ấn tượng.
Hắn bất đắc dĩ nói: “Con không hề làm chuyện có lỗi, chỉ là không hợp mà thôi.”
Hơn chín giờ tối, Hứa Thời Diên nằm bắt chân trên giường, tay cầm điện thoại, nghĩ xem có nên nhắn tin cho Mẫn Việt hay không.
Mấy phút sau, hắn vẫn là không nhịn được nhắn tin gửi đi.
– Làm xong việc chưa?
Nhắn xong, hắn chạy đi mở máy chơi game, đặt điện thoại ở một vị trí dễ thấy trên bàn.
Chơi game thua liền ba ván, hắn đập bàn phím một cái, giận dữ kéo tai nghe ra, bất đắc dĩ nhìn điện thoại không có bất cứ một thay đổi nào.
Mấy phút sau, cuối cùng điện thoại cũng lòe sáng, Hứa Thời Diên cầm lên không do dự.
– Hôm nay mệt không?
– Cậu không ở, tôi không mệt chút nào.
Hứa Thời Diên đọc tin nhắn nở nụ cười, trả lời: Nhưng anh không ở đây, tôi chẳng sảng khoái gì cả.
– Nếu cậu động dục thì xin mời đi tìm người khác, bây giờ tôi không giúp được.
– Lẽ nào Mẫn tiên sinh không biết chat sex?
Năm phút sau.
– Cút đi.
Hứa Thời Diên trêu xong vẫn kịp nhắn: ‘Ngủ sớm đi’ trước khi bị chặn số.
Hắn vốn chẳng có hứng thú, nhưng mà nói chuyện xong lại không thể ngăn mình nhớ tới Mẫn Việt.
Nhớ hầu kết nhô ra của người đàn ông, núm vú thiên về màu hồng, dương v*t nằm trong rừng rậm đầy nam tính, còn có cửa sau mềm mại… Tất thảy, đều khiến người ta muốn ngừng nhưng không được.
Hứa Thời Diên cứng.
Hắn nhìn chăm chăm thằng em mình, bất đắc dĩ lau mặt.
Nhất định là bị chơi ngải rồi, không thì sao vừa nghĩ đến người ta đã cương.
Hắn ngồi ổn định lại mất nửa ngày, nhưng mà hình dáng người đàn ông vẫn ở trong đầu, không làm sao mà xóa được.
Cuối cùng Hứa Thời Diên cũng đầu hàng trước ham muốn của bản thân.
Hắn cởi quần, gậy th*t dục vọng bật ra, Hứa Thời Diên chầm chậm luồn tay xuống dưới, nhẹ nhàng nắm, nhẹ nhàng tuốt.
Nhắm mắt lại, trong đầu Hứa Thời Diên chỉ có cảm giác khi chạm vào người đàn ông, còn bản thân thì đang ra vào bên trong cơ thể Mẫn Việt.
Hành lang co rút mút chặt lấy hắn, khi đâm vào hết cơ vòng kích thích cắn xuống tận gốc.
Tốc độ trên tay càng lúc càng nhanh, rốt cục trăng lên thì nước cũng lên, hắn bắn ra tinh dịch trắng nồng.
Hứa Thời Diên vật ra đó mất mấy giây, cảm giác trống rỗng cũng ùn ùn kéo tới.
Hắn ý thức được, làm “tình” mà hắn muốn không phải là ỷ vào chuyện người đàn ông chiều hắn, cũng không phải ma sát giữa hai bộ phận sinh dục, mà là ôm nhau, hôn nhau để lên đỉnh.
Nhưng, Mẫn Việt từ chối mọi hành vi thân mật.
Nghĩ tới đây, hắn đột nhiên thấy lạc lõng.
Trong một tuần đó, ngày nào, Hứa Thời Diên cũng sẽ nhắn tin cho Mẫn Việt, thậm chí còn gọi điện.
Mẫn Việt không thiếu kiên nhẫn, cũng vui vẻ nói chuyện với hắn, còn chủ động hỏi chuyện học hành của hắn.
Hứa Thời Diên cũng vì vậy mà vui vẻ, không nhịn được mong đợi người đàn ông cũng yêu thương mình.
Tối hôm đó, Hứa Thời Diên chọn thời gian trước khi Mẫn Việt ngủ, đứng ra ngoài ban công gọi điện cho anh.
“Alô? Dạo này cậu rảnh lắm à?” Dù giọng nói của Mẫn Việt thể hiện sự trêu chọc nhưng chẳng có gì là không kiên nhẫn.
“Rất rảnh.
Ngủ chưa?”
Mẫn Việt cười khẽ, hỏi ngược: “Ngủ còn nghe được điện thoại của cậu à?”
Hai người nói chuyện chốc lát, Hứa Thời Diên lấy dũng khí, hỏi: “Mẫn tiên sinh, anh đã yêu ai chưa?”
Trực giác hắn mách bảo người đàn ông này đã từng yêu ai đó rồi, mà không hỏi trực tiếp là “Anh có bao nhiêu người yêu cũ.”
Trong giây lát, bầu không khí trầm lại, Mẫn Việt không trả lời rất lâu, điều này khiến Hứa Thời Diên lo lắng nín thở.
“Sao lại hỏi thế?”
Nghe giọng nói lạnh lùng như vậy, Hứa Thời Diên không đùa nữa, giả vờ nhẹ nhàng nói: “Chỉ đơn giản là tò mò thôi, anh không nói cũng không…”
“Chưa yêu ai.”
Hứa Thời Diên kinh ngạc, phản ứng đầu tiên là vui mừng rằng chưa một ai hoàn toàn sở hữu người đàn ông này, Mà lập tức nghĩ lại, Mẫn Việt hấp dẫn như thế, nếu muốn yêu thì đầy người tranh nhau đến bên anh, nguyên nhân không yêu ai thì vấn đề hẳn là người đàn ông không thích, hoặc là không thể.
Hắn không nhịn được lại hỏi: “Tại sao?”
“Sao trăng gì nhiều thế, ngủ.”
“Oke, ngủ ngon.” Người đàn ông không muốn nói, Hứa Thời Diên cũng không dám hỏi.
Sợ là đêm nay lại nghĩ bậy nghĩ bạ đến mất ngủ.
Ở một bên khác, Mẫn Việt nằm trên giường, trong phòng tối đen, vô cùng yên tĩnh, chỉ nghe được mỗi tiếng hít thở của mình anh.
Thanh niên hỏi sao lại không yêu ai? Anh cũng không biết.
Anh có thích người khác, có tỏ tình theo đuổi, cũng từng nghiêm túc hoặc không nghiêm túc đi thích người ta.
Như một năm trước đây, anh thích Giang Viễn Ninh, sẽ vì Giang Viễn Ninh đến bar, tìm cơ hội nói chuyện, thậm chí là tặng quà.
Mới đầu, Giang Viễn Ninh vẫn giữ một khoảng cách với anh, cũng không trả lời, bản thân anh cứ tiếp tục lấy lòng Giang Viễn Ninh trong phạm vi cho phép.
Mấy tháng sau, Giang Viễn Ninh bắt đầu đến gần anh, đáp lại anh, anh càng ngày càng thấy chán.
Mãi đến khi Giang Viễn Ninh tỏ tình với anh ở quán bar, trừ buồn nôn và phản cảm, anh chẳng còn cảm xúc nào khác.
Giang Viễn Ninh chẳng phải người đầu tiên, chỉ là một trong số nhiều người, anh hưởng thụ quá trình theo đuổi, nhưng theo đuổi được rồi lại thấy vô vị.
Những người bị anh quấy rồi đều giống Giang Viễn Ninh, mắng anh tra nam, bạc tình, khốn nạn, anh không phủ nhận, cũng biết rõ bản thân tệ cỡ nào.
Cho nên khi gặp phải Hứa Thời Diên, Mẫn Việt cho là hai bọn họ có thể “tra” hợp khớp nhau.
Hứa Thời Diên là một người điển hình cho chủ nghĩa duy hiệu quả, hắn đơn giản và trực tiếp, truy cầu hạnh phúc tránh khỏi đau khổ, vui thì kiên trì mà khổ thì có thể dứt ra bất cứ lúc nào.
Nói tóm lại, hắn sẽ không biết thế nào là yêu, thấy cái gì vui thì là yêu cái đó.
Cho nên Mẫn Việt bị người này hấp dẫn, thích khí chất kiêu ngạo của hắn, thậm chí có cả sự vô tình, không chăm sóc.
Hứa Thời Diên không thể yêu anh, anh không còn cần phải làm người xấu nữa, như vậy là an toàn.
Cuối cùng cũng ghi dấu vào lòng Mẫn Việt….
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...