Linh Vực

Dịch giả: Ngạo Thiên Môn Group

Ký ức hắn cảm thấy hắn mất đi, thật ra không thuộc về hắn, mà là thuộc về một cái linh hồn linh hồn chết đi kia.

Linh hồn kia sau khi bị Hàn Thiển làm hại, hắn, mới từ nơi u ám đó giãy thoát.

Huyết mạch Nhân tộc cùng Thần tộc kết hợp, ngay từ đầu đã không tầm thường, ở một khối thân thể sinh ra hai cái linh hồn.

Linh hồn thứ nhất, sinh sống ở trung ương thế giới của linh vực, được Tần gia gửi gắm kỳ vọng cao, được các đại thế lực cấp Hoàng Kim coi là bá chủ Tần gia đời thứ ba tương lai có uy hiếp nhất.

Kết quả, bởi vì đủ loại nguyên nhân, bởi vì linh hồn thác loạn, huyết mạch hắn từ đầu tới cuối chưa từng thức tỉnh.

Đối mặt gia tộc nghi ngờ, thất vọng, tức giận, đối mặt cường giả các đại thế lực cấp Hoàng Kim cười nhạo, châm chọc, cười lạnh, hắn sống rất gian khổ.

Hắn biết chỗ vấn đề của bản thân hắn, nhưng chưa hướng ai nói ra, cũng chưa thổ lộ khác thường trong cơ thể.

Hắn yên lặng thừa nhận tất cả.

Có lẽ, ở trong lòng hắn, cũng ôm ý tưởng một ngày nào đó bản thân hồn diệt, có thể giải thoát từ đây.

Vì thế hắn cam chịu, đắm mình, chỉ cầu hưởng lạc nhất thời.

Chính hắn từ bỏ chính mình.

Hắn trở thành trò cười trong mắt mọi người ở trung ương thế giới.

Hắn nhận tộc nhân Tần gia hy vọng, kết quả, lại biến thành một cái sỉ nhục của gia tộc.


Hắn cuối cùng còn biến thành một sợi dây dẫn nổ gia tộc bị diệt.

Nhưng, hắn hồn diệt, lại khiến mình từ nơi tối tăm vĩnh viễn không ánh sáng giãy thoát, hắn lấy bản thân tử vong thành toàn mình.

Hắn chết, khiến linh hồn mình niết bàn, làm mình có thể kiến thức phong cảnh mỹ lệ bên ngoài.

Sâu trong hư không loạn lưu. Tần Liệt đứng ở giữa tám cây Lôi Cức Mộc, sắc mặt đờ đẫn, trong mắt lại tràn ra nước mắt.

“Ta tồn tại, làm ngươi chậm chạp không thể thức tỉnh huyết mạch, làm cuộc đời ngắn ngủi của ngươi biến thành trò cười cho mọi người. Ngươi nếu thật tuyệt tình tuyệt nghĩa, muốn diệt hồn phách ta, ngươi liền có thể hoàn toàn giải thoát. Nhưng ngươi... Lại lựa chọn tầm thường cả đời, lựa chọn thản nhiên chịu chết, để ta có thể lấy thân phận chủ nhân khối thể này, đến nhìn phong cảnh đẹp đẽ của thế giới này”.

“Ngươi lấy hồn diệt thành toàn ta...”.

Tần Liệt mất hồn mất vía, không biết thân ở nơi nào, trong mắt cũng không nhìn thấy thế cục biến ảo bên ngoài.

“Đi!”.

Ở lúc tinh thần Tần Liệt hoảng hốt, Tu La tộc Luyện Đô đột nhiên thét dài.

Lúc này, năm cơn lốc năng lượng bị Hư Hồn chi linh điều khiển, lại đem hai chiến sĩ Tu La tộc nuốt hết.

Nạp Cát bổ sung đầy đủ sọ khô màu đen, cầm lấy sọ khô màu đen đó, cất tiếng cười điên cuồng.

Trong sọ khô màu đen, vô số linh hồn tuôn trào, như đang chém giết rít lên.

Từng trận linh hồn dao động tà dị chấn động tám phương.

Trang Tĩnh ôm đầu, thần thái trong mắt tán loạn, khóe miệng có vết máu chảy trào ra.

Bên cạnh Tần Liệt, điện quang trong các giọt lôi châu lóe ra, đem linh hồn dao động tà ác đến từ trong sọ khô ngăn cản hết bên ngoài.

Tần Liệt bởi vậy có thể bình yên nhớ lại quá khứ.

Nhưng đám người Luyện Đô, chẳng những bị Hư Hồn chi linh nắm giữ cơn lốc năng lượng ăn mòn, lại bị năng lượng linh hồn tà ác trong sọ khô màu đen trong tay Nạp Cát ảnh hưởng, sau khi trả giá thêm hai gã chiến sĩ, rốt cuộc từ bỏ ý nghĩ một lần nữa đoạt lại sọ khô màu đen.

Tộc nhân Tu La tộc bị ép sợ hãi đào tẩu.

“Luyện Đô! Ngươi sợ rồi? Ha ha, ngươi thế mà cũng biết sợ hãi!”.

Nạp Cát cười điên cuồng, cầm một cái sọ khô màu đen kia, cũng không quản Tần Liệt và Trang Tĩnh, khí diễm ngập trời đi qua đuổi giết.

Thời gian ngắn ngủi, hắn và những chiến sĩ Tu La tộc kia, cùng nhau biến mất khỏi nơi này.

Hắn vừa rời khỏi, dao động mãnh liệt làm linh hồn người ta thác loạn lập tức không còn.

Linh hồn Trang Tĩnh sắp sụp đổ, hai tay từ trên đầu buông ra, sắc mặt tái nhợt đem vết máu khóe miệng lau sạch sẽ, chửi ầm lên: “Dị tộc đáng chết! Không nên quản các ngươi chết sống!”.


Sau khi mắng xong, nàng nhìn về phía Tần Liệt, nói: “Chủ nhân, chúng ta...”.

Trang Tĩnh sửng sốt một chút, kinh dị nhìn Tần Liệt, nói: “Chủ nhân, ngươi làm sao vậy? Chẳng lẽ... Ngươi bị tinh thần trùng kích của dị tộc kia ảnh hưởng rồi?”.

Ở trong mắt nàng, lúc này Tần Liệt mất hồn mất vía, trên mặt tràn đầy nước mắt, giống như tinh thần sụp đổ, ở thời khắc cực độ yếu ớt.

Nàng cho rằng Tần Liệt thất thố bởi linh hồn vỡ bờ của sọ khô trong tay Nạp Cát gây ra.

“Chủ nhân, chủ nhân...”.

Trang Tĩnh hô khẽ từng tiếng, muốn đem Tần Liệt đánh thức, muốn khiến cho Tần Liệt chú ý.

Như thế lặp lại mấy lần, linh hồn mơ hồ của Tần Liệt, giống như chậm rãi trở về vị trí cũ.

Trong mắt hắn một lần nữa có tiêu cự.

“Ô, ta không sao, ta không sao...”.

Tỉnh lại, hắn theo bản năng đem nước mắt trên mặt lấy ống tay áo lau lau vài cái, ánh mắt dần dần khôi phục thanh minh.

“Nạp Cát đâu? Những tộc nhân Tu La tộc kia đâu?”. Hắn thuận miệng nói.

“Nạp Cát vừa rồi tay cầm sọ khô màu đen, phóng ra linh hồn trùng kích bao trùm mọi người, ta thiếu chút nữa bị hắn hại chết!”. Sắc mặt Trang Tĩnh phát lạnh: “Hắn hiện tại đã đi đuổi theo bọn tộc nhân Tu La tộc kia. Hừ, hắn nếu còn dám trở về, ta nhất định phải cho hắn biết tay!”.

“Hắn làm rất tốt, rất tốt...”. Tần Liệt thấp giọng nói.

Không có tà lực kỳ dị trong đầu lâu Ám Hồn thú, ký ức ẩn sâu, chưa chắc có thể được gỡ bỏ, hắn chỉ sợ còn không thể nhớ lại quá khứ.

“Vì sao nói như vậy? Chủ nhân, ngươi cũng bị lực lượng tà ác trong sọ khô màu đen kia của hắn ảnh hưởng, ngươi thế mà không trách hắn?”. Trang Tĩnh không rõ nguyên do.

“Hắn trong lúc vô tình đã giúp ta một cái ân lớn”.


Thuận miệng giải thích một câu, Tần Liệt liền không nhiều lời nữa, mà là đem ‘Nguyệt Lệ’ phóng ra.

Chín giọt nước long lanh trong suốt, từ trong Ngân Nguyệt ấn ký bay vọt ra, U Dạ... Cũng lại một lần nữa ngưng hiện thành hình.

“Nữ nhân này còn sống! Ả sao có thể còn sống?”. U Dạ vừa toát ra, đã như hung thần ác sát trừng mắt nhìn Trang Tĩnh, giống như ngay sau đó sẽ vồ giết đến.

“Khí hồn!”. Trang Tĩnh sợ hãi biến sắc.

Nàng ngơ ngác nhìn chín giọt Nguyệt Lệ tràn đầy ánh trăng thuần túy nhất, lưu chuyển ra khí tức mát mẻ thánh khiết, đột nhiên hét lên: “Thần khí! Đây là một kiện thần khí! Trời ạ, ta nhớ rõ U Nguyệt tộc không có thần khí!”.

Chiến đấu lúc trước, Tần Liệt luôn mệnh lệnh U Dạ lấy Nguyệt chi tinh hạch, chưa cho phép linh hồn U Dạ hiện ra.

Bởi vậy, Trang Tĩnh cũng cho rằng ‘Nguyệt Lệ’ chỉ là một kiện thánh khí của U Nguyệt tộc.

Hơn nữa nàng cũng chưa bao giờ nghe U Nguyệt tộc có thần khí tồn tại.

Mắt thấy U Dạ và Nguyệt Lệ cùng nhau bay ra, hơn nữa có linh hồn rõ ràng, nàng lập tức biết U Dạ là khí hồn của Nguyệt Lệ.

Đồ vật có được khí hồn là thần khí!

Trang Tĩnh đột nhiên lại không bình tĩnh nữa.

Trang Tĩnh rất rõ, cái gọi là thánh khí của U Nguyệt tộc, lấy phân chia cấp bậc đồ vật của trung ương thế giới ở linh vực, hẳn là thuộc loại cấp bậc Thiên cấp linh khí.

Thiên cấp linh khí và thần khí có khác biệt bản chất.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui