Linh Vực

Ra khỏi Băng Nham thành, Tần Liệt nhìn ra phương xa, sắc mặt trở nên ngưng trọng.

Ngoài xa đó, nhìn không thấy một bóng người nào, chỉ thấy mấy bộ hài cốt.

Có bộ xương cốt khá lớn, chắc là linh thú, cũng có bộ xương nhỏ hơn, hình dáng rõ ràng là xương của con người.

Mặt trời biến mất, mây đen dày đặc khiến cả trời đất lu mờ tăm tối, xương cốt rơi vãi khiến khung cảnh hoang vu, âm lãnh.

Hắn còn nhớ hồi mới tới Băng Nham thành, xung quanh cửa thành vô cùng náo nhiệt, rất nhiều phàm nhân và võ giả ra ra vào vào, dòng người đông đến mức đôi khi làm cho cửa thành tắc nghẽn.

Thế mà bây giờ cửa thành hoàn toàn hoang vắng, nhìn khắp xung quanh không thấy một bóng người.

“Huuuuu…”

Lão bộc Lương Trung vừa ra khỏi cửa thành, bỗng huýt sáo thật to.

Tiếng huýt theo gió truyền ra rất xa, âm thanh vang vọng trong không gian tĩnh lặng.

“Vù vù vù!” thanh âm chim vẫy cánh từ trên tầng mây dày đặc truyền xuống.

Tần Liệt ngẩng đầu, thấy bảy tám con chim tước xanh lá đang bay xuống, vì khoảng cách quá xa nên hắn không nhìn rõ hình dạng của chúng, nhưng cũng đoán được chúng là do tiếng huýt sáo của Lương Trung mà tới.

Lương Trung ngẩng đầu nhìn, cười, lại huýt một tràng.

Một con chim tước lao xuống, đứng trên vai Lương Trung, phát ra thanh âm luýt xuýt nhưng đang thuật lại điều gì đó.


Tần Liệt nhìn con chim, biến sắc, khẽ quát: “Đây … đây là chim gì?”

Hắn nhìn thấy rất rõ, con chim này chỉ to bằng lòng bàn tay, toàn thân tỏa ra màu xanh lục mờ mờ, nhưng khuôn mặt… là khuôn mặt của một đứa trẻ con!

Con chim xanh mờ mờ như một âm linh, lại mọc ra một gương mặt em bé, với cái mỏ chim, khiến hắn thấy ớn lạnh.

“Đây là U linh điểu, là thú trong U minh chiến trường, là con mắt của ta.” Lương Trung giải thích qua loa, rồi lắng nghe con chim luýt xuýt, một lát sau mới khẽ gật đầu, con chim tung cánh bay lên, biến mất giữa tầng mây.

“Hưu hưu hưu!”

Một thanh âm xé gió truyền tới từ một nơi cách đó không xa, Tần Liệt chăm chú nhìn, thấy hai con linh thú toàn thân lân giáp xanh lá như hai ngọn gió hiện ra bên cạnh Tạ Tĩnh Tuyền và Lương Trung.

Khí tức của hai con linh thú này cũng âm hàn quỷ dị giống U linh điểu kia. Toàn thân là lân giáp xanh lá, một chiếc sừng to mạnh mẽ như sừng tê nhưng còn to hơn sừng tê, tròng mắt cũng có màu xanh lục, khiến người ta nhìn vào thấy sợ.

“Huyền Minh thú, cũng là linh thú của U minh chiến trường.” Lương Trung nói, “U linh điểu chỉ là linh thú nhất giai, không có sức chiến đấu, nhưng dùng để nghe ngóng tin tức rất tốt, vì từ trên cao nhìn xuống đất thấy rất rõ mọi việc. Hai con Huyền minh thú này là linh thú nhị giai, tốc độ cực nhanh, đi đường xa vô cùng tiện dụng, đi cả nghìn vạn dặm cũng không phải là không thể.”

Trong lúc hắn nói chuyện, Tạ Tĩnh Tuyền đã khẽ lắc người, như một chiếc lá vững vàng ngồi xuống lưng một con Huyền minh thú.

Lương Trung lên lưng con còn lại, khẽ gật đầu nói với Tần Liệt: “Lên đây, ngươi đi cùng với ta.”

Tần Liệt nghe theo leo lên con linh thú.

“Vịn eo của ta.” Lương Trung nói.

Tần Liệt ngoan ngoãn làm theo.


“Vù vù!”

Hai con Huyền minh thú vọt đi, nhanh như tia điện bắn, Tần Liệt chỉ nghe được tiếng gió phần phật bên tai, nhất thời kinh hãi, tim đập thình thịch.

“U linh điểu và Huyền minh thú đều là linh thú của chiến trường U minh, nếu xuất hiện trong Băng Nham thành sẽ gây nên hỗn loạn, nên chúng ta phải để chúng ở ngoài thành.” Trong tiếng gió, âm thanh của Lương Trung không to lắm, nhưng Tần Liệt lại vẫn có thể nghe rõ.

Hai con Huyền Minh thú chạy nhanh, cảnh vật ào ào lướt vội ra sau.

Tần Liệt dần quen với tốc độ của Huyền minh thú, tập trung nhìn xung quanh, thỉnh thoảng nhìn thấy dấu vết chiến đấu, thấy được mấy bộ xương của linh thú, còn thi thể của võ giả thì rất ít thấy.

“Cao thủ của Sâm La điện và Thất sát cốc mang theo nhân thủ hoạt động ở vùng ven Cực hàn sơn mạch. Một ít cường giả đã tiến vào bên trong sơn mạch, động thủ với linh thú cao giai. Linh thú xung quanh Băng Nham thành, Thủy nguyệt thành, Xích viêm thành đều là bậc thấp, chỉ có nhất giai nhị giai, nên người được phân phó đi càn quét cũng chỉ là đám tiểu bối cấp bậc thấp.”

Lương Trung vừa đi đường vừa câu được câu không giảng giải cho Tần Liệt: “Đám trưởng lão Đỗ Hải Thiên, Chử Diễn, Ngụy Hưng của Tinh Vân Các các ngươi đều ở ven sơn mạch, liên hợp hành động với trưởng lão của Xích viêm hội và Thủy nguyệt tông…”

Lương Trung nói rất tùy tiện, nghĩ tới cái gì thì nói cái đó, nên nội dung cũng lung tung, nhưng Tần Liệt đều nghe được rõ.

Linh thú cao giai chính thức đều ở bên trong hoặc ven Cực hàn sơn mạch, đối phó chúng đã có cao thủ chân chính của Thất sát cốc và Sâm La điện, còn bên ngoài sơn mạch và phụ cận các thành đều là linh thú cấp thấp, nên do trưởng lão các thế lực phụ thuộc đảm trách.

Phụ cận Băng Nham thành chỉ là linh thú nhất giai nhị giai, nên đám Đồ Trạch, Trác Thiến, Nghiêm Tử Khiên với đám Luyện thể cảnh cũng có thể quét sạch rồi.

“Ta không thấy thi thể của võ giả mấy.” Tần Liệt bỗng nói.

“Thi thể võ giả rất ít, không phải vì chúng ta chiếm ưu thế, mà là vì… người chết đại đa số hài cốt không còn, bị linh thú nhai nuốt luôn rồi.” Lương Trung nhíu mày đáp, “Đối với chúng, thân thể võ giả là thứ đại bổ, vì cơ thể võ giả đã được thiên địa linh khí rèn luyện thân thể nên đối với chúng rất là ngon miệng, lại khiến lực lượng của chúng tăng lên, thi thể của võ giả chúng ta hiệu quả như linh đan đối với chúng vậy.”


“Chết rất nhiều người rồi đúng không?” Tần Liệt biến sắc.

“Tinh Vân Các chết hơn một trăm, Toái Băng Phủ và Thủy nguyệt tông cũng tương đương, Xích viêm hội nhiều hơn một chút.” Lương Trung nhìn ra xa, nhàn nhạt nói: “Một con linh thú sắp đột phá tam giai đã phá tan phòng tuyến ở ven sơn mạch, đang tới gần Xích viêm thành, Xích viêm hội sơ sẩy không cho cường giả giết nó, làm mấy tiểu đội săn thú bị diệt toàn quân.”

Tần Liệt chấn động trong lòng.

“Mấy tiểu thế lực quanh Băng Nham thành, Xích viêm thành, Thủy nguyệt thành hồi trước không dời vào trong thành nên chết mất mấy trăm người.” Lương Trung nói thêm, “Người chết cũng là bình thường, năm nào Sâm La điện chẳng có nhiều võ giả hy sinh, chuyện này không có gì lạ, không có người chết mới là kỳ lạ.”

Bỗng tiếng U linh điểu vang lên trên đầu, một con U linh điểu đột nhiên bay xuống đậu lên vai Lương Trung.

Hai con Huyền minh thú giảm tốc độ.

Lương Trung nghe một lát, nhìn sang bên trái, nhíu mày: “Tiểu thư, bên kia có một thôn xóm, có một con Kim nham thú nhị giai.”

“Trong thôn có người không?” Tạ Tĩnh Tuyền hỏi.

“Có người.” Lương Trung gật đầu.

“Không phải đã báo cho tất cả các thế lực phụ thuộc ba thành dời hết vào trong thành rồi hay sao? Sao bên ngoài lại vẫn còn người?” giọng Tạ Tĩnh Tuyền như đang cố nén giận.

“Có những người ôm tâm lý cầu may, cho rằng thôn mình sẽ không bị linh thú tấn công, cũng có những người đã lớn tuổi nên không muốn dời đi, cũng có thể là đi chưa kịp…” Lương Trung giải thích.

“Đi xem đi.” Tạ Tĩnh Tuyền than nhẹ một tiếng.

Hai con Huyền minh thú đổi hướng, tốc độ nhanh như chớp. Nửa canh giờ sau, bọn Tần Liệt đi tới một thôn xóm vắng tanh.

Thôn này chỉ khoảng hai mươi nóc nhà, vô cùng tĩnh mịch, không có bất cứ âm thanh gì, vườn rau đã sớm hoang phế, cỏ dại mọc đầy.

Con U linh điểu trên trời bay xuống phía mấy nóc nhà phía đông nam.


Huyền minh thú đuổi tới.

Mùi máu tanh đậm đặc không gian, trên đất có mấy bãi máu, nhưng không có thi thể nào.

Chỉ nhìn thoáng qua, Tần Liệt hiểu ngay, mấy gia đình này đã bị Kim nham thú nuốt hết rồi.

“Đến chậm.” Lương Trung lắc đầu, gọi U linh điểu xuống hỏi một chút, rồi nói: “Con Kim nham thú đã rời khỏi, bây giờ đang đi vào khu thạch lâm tự nhiên. Khu này ở giữa ba thành, diện tích khoảng hơn mười dặm, linh thú hoạt động ở đây rất thường xuyên, rất nhiều tiểu tử đã xông vào đây, đánh giết rất là náo nhiệt.”

“Đi thôi.” Tạ Tĩnh Tuyền sắc mặt đạm mạc, khẽ gật đầu, điều khiển Huyền minh thú đi ra khỏi thôn.

“Ừ, nếu không có gì thay đổi, bọn Đồ Trạch mà ngươi đang tìm có lẽ cũng đang ở khu thạch lâm đó đấy.” Lương Trung thả con U linh điểu đi, rồi nói với Tần Liệt.

Tần Liệt khẽ nhướng lông mày, bất giác vuốt nhẹ lên bọc vải bọc trường đao và Long cốt tiên, nói: “Các người tới tìm ta rốt cuộc là để làm gì? Ta giúp được gì cho các người?”

“Ta cũng không chắc ngươi có giúp được hay không.” Lương Trung nghĩ nghĩ một lúc, rồi nói: “Nếu như ngươi có thể giống như hôm đó dẫn động được cửu thiên lôi đình bắn xuống, thì có thể giúp được. Nếu không, mang ngươi đi theo là một sai lầm, ngươi chỉ trở thành vướng chân, không có tác dụng.”

Tần Liệt cau mày nói thẳng: “Vậy ta cũng nói luôn cho các người biết, lần này các người phải thất vọng rồi, vì ta không có cách nào dẫn động lôi đình được. Lần trước chẳng qua là vô ý gặp may mà thôi, các người… coi trọng ta quá đó.”

Trận chiến trên cầu với Phùng Khải, hắn từ trong tình thế nguy hiểm dẫn động được tia chớp lôi đình bắn xuống, làm Phùng Khải và Nghiêm Thanh Tùng bị trọng thương.

Sau đó, hắn đã thử nghiệm dẫn động lôi đình lại mấy lần, nhưng không lần nào thành công.

Cho nên, hắn cho rằng lần thành công kia là may mắn, là kỳ tích.

Nếu đã là may mắn, kỳ tích, tự nhiên sẽ không thể dễ dàng mà xuất hiện, càng không phải muốn là làm được.

“A? Thật không?” Lương Trung híp mắt, khóe miệng nhếch lên, nở một nụ cười cổ quái: “Cố gắng đi, khi cái chết cận kề, ngươi sẽ phát huy được.”

Vỗ vỗ vai Tần Liệt, không để ý thấy Tần Liệt biến sắc, Lương Trung vừa cười vừa nói: “Tiểu tử, chuẩn bị tinh thần đối diện với cái chết đi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui