Dịch giả: Ngạo Thiên Môn Group
Sáng sớm, sắc trời dần dần sáng ngời lên.
Tộc nhân Miêu gia trong Thanh Nguyệt cốc, rất nhiều đều dậy sớm, ở các luyện võ trường lớn mở trong cốc rèn luyện linh kỹ, mài giũa thân thể mình.
Năm vị cốc chủ của Miêu gia, thời gian đêm khuya ngừng tu luyện, luôn theo bầu bạn một người tới từ Huyễn Ma tông.
“Kịch chiến của Huyết Sát tông và Hắc Vu giáo, ba đại gia tộc, đã chấm dứt ở hôm qua. Bởi Khương Chú Triết hiện thân, Hắc Vu giáo, ba đại gia tộc không được gì mà về, còn thương vong thảm trọng, thời kỳ ngắn hẳn là không thể tổ chức một lượt thế công mới”. Văn Hà bộ dáng sáu mươi tuổi trầm giọng nói.
Văn Hà là đường đệ của Văn Tân, cũng là cường giả Hắc Vu giáo, nhiều năm qua luôn lui tới chặt chẽ với Thanh Nguyệt cốc.
Văn gia, trước kia cũng là thế lực cấp Xích Đồng dưới trướng Huyễn Ma tông, là một gia tộc cường đại.
Theo Văn Tân vào ở Huyễn Ma tông, dần dần ở Huyễn Ma tông bộc lộ tài năng, chậm rãi tích tụ thế lực cường đại, Văn gia rất nhiều tộc nhân cũng đều thơm lây, đều ở Huyễn Ma tông có một chỗ ngồi.
Đám người Miêu Dương Hú, nghe Văn Hà kể, sắc mặt ai cũng âm trầm.
“Hắc Vu giáo, ba đại gia tộc thật là làm người ta thất vọng, hai vị phó giáo chủ đều ra rồi, còn có Bồ Trạch tham dự, lại không thể tiêu diệt Huyết Sát tông cùng Kim Dương đảo!”. Miêu Văn Phàm hừ nói.
“Khương Chú Triết không phải luôn bất hòa với Huyết Lệ sao? Hắn vì sao sẽ ở thời điểm Huyết Sát tông bị vây tiêu diệt, hiện thân sau nhiều năm ẩn nấp?”. Miêu Khang khó hiểu nói.
“Chuyện đã xảy ra tạm thời không bàn”. Văn Hà nhíu mày, nhìn về phía bọn người Miêu gia, nói: “Ta thu được một tin tức, tin tức đó... Chỉ sợ bất lợi với Miêu gia các ngươi!”.
Lời vừa nói ra, Miêu Dương Hú lập tức biến sắc: “Tin tức gì?”.
“Quản Hiền trước khi đến Lạc Nhật quần đảo, từng thu được một tin tức, do đó đã biết nơi Huyết Sát tông ẩn nấp ngàn năm. Điều này làm Quản Hiền lâm thời làm một cái quyết định, phái cao thủ đi bên kia, đem những người già yếu Huyết Sát tông lưu lại giết chết, còn thuận tiện đem võ giả ở lại trên Kim Dương đảo tiêu diệt”. Văn Hà nhìn về phía mọi người: “Tin tức đó, đến từ Thanh Nguyệt cốc các ngươi, đây là chính mồm Quản Hiền nói”.
Năm vị cốc chủ Miêu gia quá sợ hãi, đều la hoảng lên.
“Không có khả năng! Chúng ta tuyệt đối không truyền tin tức ra!”.
“Hơn nữa chúng ta cũng không biết nơi Huyết Sát tông ẩn náu!”.
“Tuyệt đối không thể! Quản Hiền nhất định là đang nói xấu chúng ta!”.
Văn Hà nhìn về phía bọn họ, nói: “Miêu Thái biết nơi Huyết Sát tông ẩn náu”.
“Miêu Thái??”. Miêu Văn Phàm thiếu chút nữa nhảy dựng lên: “Hắn đoạn thời gian trước bắt Giang Yến con gái của Giang Hạo, vẫn luôn chơi đùa làm nhục, Giang Yến trước kia phụ trách liên hệ với Hắc Vu giáo, chẳng lẽ là thông qua Giang Yến?”.
“Tám chín phần mười!”.
“Không xong!”.
“Gọi Miêu Thái lại đây!”. Miêu Dương Hú quát to.
Bên ngoài, có cường giả Miêu gia vội vàng rời đi, rất nhanh lại đi mà quay lại, đem Miêu Thái dẫn theo tới.
“Văn sư thúc, ngài sao lại đến đây?”. Miêu Thái vừa tới, liền kinh hỉ kêu lên.
Văn Hà trầm mặt không trả lời.
“Miêu Thái, ta hỏi ngươi, ngươi có thông qua Giang Yến hướng Hắc Vu giáo truyền tin tức về nơi Huyết Sát tông ẩn náu hay không? Việc này cực kỳ quan trọng, ngươi nhất định phải trả lời thành thật!”. Miêu Dương Hú mặt lạnh như sương nói.
“Là ta làm!”. Miêu Thái không phủ nhận, cười hung ác nói: “Huyết Sát tông cùng Tần Liệt kia đã hung hăng làm nhục ta, ta muốn làm bọn chúng chết hết! Ta muốn làm chúng trả giá đắt!”.
Năm tên cốc chủ của Miêu gia nghe hắn thừa nhận xong, mặt đều tối sầm.
Nếu Huyết Sát tông và Kim Dương đảo, trong trận này bị Hắc Vu giáo, ba đại gia tộc chém giết sạch sẽ, bị một lần nữa hung hăng chèn ép xuống, vậy Miêu Thái đưa tin không coi là việc lớn.
Bởi vì như vậy Huyết Sát tông không có sức truy cứu cái gì.
Nhưng hiện tại, Huyết Sát tông thắng thảm, còn bảo toàn thực lực, hoàn toàn có lực lượng tìm Miêu gia tính sổ.
Điều này làm năm người Miêu gia biết chân tướng đứng ngồi không yên.
“Văn sư thúc, ngài là người Huyễn Ma tông, những năm gần đây Huyết Sát tông luôn dựa vào Huyễn Ma tông che chở, mới có thể tồn tại đến nay. Ngươi hiện tại xuất hiện ở Thanh Nguyệt cốc, bọn người Huyết Sát tông kia, chẳng lẽ còn dám làm loạn hay sao?”. Miêu Thái sau khi ồn ào một phen, một lần nữa tỉnh táo lại: “Huyết Sát tông nếu động thủ với Thanh Nguyệt cốc chúng ta, chính là không đem Huyễn Ma tông để vào mắt! Sư phụ bọn họ cho dù là xuống tay với Huyết Sát tông, cũng có cái cớ rất tốt!”.
Miêu Thái cũng không ngốc.
Văn Hà tới đây lúc này, nhất định là thu được tin tức, cho nên mới ngăn cản Huyết Sát tông, phòng ngừa Huyết Sát tông xuống tay.
Hắn biết giữa sư phụ hắn Văn Tân cùng Vũ Lăng Vi thầm tồn tại cạnh tranh, Thanh Nguyệt cốc nhiều năm qua quan hệ chặt chẽ với Văn Tân, xem như thành viên tổ chức của Văn Tân, hắn biết sư phụ hắn sẽ không để Thanh Nguyệt cốc bị Huyết Sát tông tiêu diệt.
Nghe hắn nói như vậy, mắt đám người Miêu Dương Hú cũng sáng lên, thoáng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
“Có ngài ở trong cốc, Huyết Sát tông quả quyết không dám hành động thiếu suy nghĩ!”. Miêu Văn Phàm cũng phụ họa nói.
“Hy vọng như thế”. Sắc mặt Văn Hà lạnh nhạt: “Miêu gia các ngươi chuẩn bị sẵn sàng đi, nhắm chừng trong hai ngày tới, người Huyết Sát tông sẽ đến. Cũng không cần quá mức lo lắng, người của chúng ta cũng sẽ đến trong thời gian gần, giúp Miêu gia các ngươi ngăn cản Huyết Sát tông, bọn chúng nếu thật dám làm loạn, chúng ta tất nhiên sẽ không dễ dàng bỏ qua cho bọn chúng!”.
Vẻ mặt tộc nhân Miêu gia không khỏi chấn động.
Có đoạn lời này của Văn Hà, liền ý nghĩa Văn Tân muốn bảo vệ Thanh Nguyệt cốc, Huyết Sát tông nếu dám mạnh mẽ ra tay, vậy sẽ hoàn toàn đắc tội Văn Tân.
Ở trên bề ngoài Thanh Nguyệt cốc lệ thuộc Huyễn Ma tông, động thủ với Thanh Nguyệt cốc, Văn Tân liền có đủ cớ can thiệp việc này, thậm chí trực tiếp truy cứu Huyết Sát tông, giết vào Lạc Nhật quần đảo cũng không quá đáng.
“Được!”. Miêu Dương Hú một lần nữa cười lên.
Nhưng vào lúc này “Hàn Nguyệt chi thuẫn” bao phủ toàn bộ Thanh Nguyệt cốc, đột nhiên truyền đến một tiếng nổ vang nặng nề.
Từng vòng quang hoa thanh nguyệt, từ trên Hàn Nguyệt chi thuẫn chói lọi hiện ra, rất nhiều hoa văn tinh xảo đẹp đẽ hiện lên, cũng có rất nhiều ánh trăng lạnh bắn tung tóe.
“Không tốt! Thanh Nguyệt cốc bị công kích rồi!”.
“Hàn Nguyệt chi thuẫn bị mạnh mẽ tấn công!”.
“Toàn bộ võ giả Thanh Nguyệt cốc lập tức chuẩn bị đối địch!”.
Trong lúc nhất thời, từ trong các khe núi truyền ra tiếng võ giả thất kinh hét chói tai.
Năm đại cốc chủ của Miêu gia còn đang thảo luận chuyện quan trọng lần lượt biến sắc, lập tức từ trong đại điện đi ra, vẻ mặt ngưng trọng nhìn về phía bầu trời.
Sáng sớm, dưới ánh sáng mặt trời ấm áp, hai chiếc Lưu Kim Hỏa Phượng lẳng lặng lơ lửng ở đám mây.
Một võ giả mặc trường bào đỏ như máu, dáng người to béo, mặt đầy nét cười, giữa đôi tay huyết quang rạng rỡ, không ngừng ngưng kết quả cầu ánh sáng màu máu, hướng tới khe núi phía dưới ném xuống.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...