Linh Vực

Trong sơn động tối mờ, đốm sáng đẹp mắt từ đầu ngón tay Tần Liệt nhẹ nhàng di chuyển, bức linh bản dưới tay tỏa linh quang rạng rỡ.

Quanh hắn là một đống linh bản hư bị vất lung tung, mắt hắn đỏ bừng, mồ hôi rịn trán, chân mày nhíu chặt, thần sắc ngưng trọng.

Hắn tập trung tinh thần ở mức cao nhất để khắc linh trận đồ.

Đây là bức linh bản thứ ba trăm bảy mươi sáu…

Thời gian nhoáng một cái, đã qua nửa năm. Nửa năm này, hắn vẫn liên tục mất ăn mất ngủ chuyên chú tập khắc linh trận đồ, không một khắc nào lười biếng.

Lăng Phong mang về ba trăm bức linh bản, đã tiêu hao chẳng còn bao nhiêu. Hôm nay hắn chỉ còn lại hai mươi bốn bức mà thôi…

Ý thức tinh thần chìm trong linh bản, một bức linh trận đồ vô cùng rắc rối hiện ra rõ mồn một trong óc hắn!

Hắn đã mất suốt bảy ngày vẽ bản này, chưa phạm phải một sai lầm nhỏ nào!

Hai ngàn sợi linh tuyến giao nhau tỏa hào quang rạng rỡ, phảng phất như những ngôi sao trong tinh hà mênh mông.

Những sợi linh tuyến dài hẹp sáng ngời như quỹ tích dịch chuyển thần kỳ, chứa trong lòng bao điều ảo diệu, trông vô cùng đẹp đẽ.

Trong một góc linh trận đồ, quang điểm sáng ngời đang chạy vòng quanh một sợi linh tuyến.

Quang điểm kia dịch chuyển linh hoạt như linh xà, kéo dài đầu linh tuyến, từ từ chạm vào một đầu linh tuyến khác, tạo thành một hình tứ giác.

Hình tứ giác này, là bộ phận cuối cùng của linh trận đồ.


Ngón tay Tần Liệt khẽ run, cảm thấy linh hải gần như đã khô kiệt, ý thức tinh thần muốn tan rã.

Hắn cắn chặt răng, cố gắng tập trung, không để cảm xúc ấy ảnh hưởng tới mình, chuyên chú khắc họa, quang điểm từng chút từng chút một chuyển dần tới đầu một sợi linh tuyến.

- đó cũng là điểm bắt đầu của tụ linh trận!

Hai linh tuyến rốt cục giao với nhau.

“Oanh!”

Như vô số chiếc đèn cùng bật, bức linh trận đồ sáng bừng, mấy ngàn sợi linh tuyến đều thông suốt, toàn bộ những điểm giao nhau trong tụ linh trận đều sáng như sao!

Linh lực truyền vào khiến bức trận đồ như sống dậy, tràn đầy một loại mị lực khác thường.

“Thành công rồi!”

Tần Liệt khàn giọng, toàn thân vô lực xụi lơ, nhưng ánh mắt lại sáng dọa người.

Rút tay lại, hắn không thể thông qua ý thức tinh thần xem xét bên trong tụ linh trận nữa, chỉ có thể nhìn thấy linh bản đang tản ra một vầng sáng nhàn nhạt, tỏa ra một lực đầy hấp dẫn…

Một lúc sau, Tần Liệt kinh ngạc nhận ra linh khí thiên địa xung quanh đang lặng lẽ hội tụ về phía hắn.

Nói chính xác, là tụ về bức linh bản nhỏ bằng lòng bàn tay trước mặt hắn, như bị vầng sáng của linh bản hấp dẫn vậy…


“Tụ linh trận đồ, có thể tụ tập thiên địa linh khí, đây… thực là Tụ linh trận rồi!” Tần Liệt run người, trong mắt không thể kềm nén sự vui mừng.

Hắn biết đến Tụ linh trận đều nhờ gia gia truyền cho.

Nhưng gia gia từng nói, cái gọi là Tụ linh trận, chỉ để tụ linh lực cho võ giả, khiến linh lực có thể ngưng tụ vào trong ‘khí’, lưu động trong đó, và thông qua ‘khí’ của linh trận đồ khác để phóng xuất uy lực.

Gia gia chưa bao giờ nói rằng Tụ linh trận có thể hấp dẫn linh khí tự nhiên, tụ tập linh khí trong thiên địa cả.

“Tụ linh trận này vô cùng phức tạp, thậm chí còn có năng lực thần bí có thể trực tiếp thu hút linh khí tự nhiên thế này, nghĩa là cũng có thể tăng cường tốc độ tu luyện trao đổi linh khí của võ giả rồi.” Tần Liệt sáng ngời nhìn linh bản.

Một lúc nữa, hắn phát hiện ra vầng sáng trên linh bản không hề biến mất, mà linh khí tự nhiên xung quanh hắn tăng lên gần một phần tư so với lúc trước!

Phát hiện này khiến hắn vô cùng phấn chấn!

Võ giả tu luyện ở những nơi có linh khí nồng đậm có tốc độ tăng tiến nhanh hơn nhiều so với chỗ linh khí mỏng manh. Linh khí càng dày, linh lực võ giả ngưng tụ càng nhanh, đây là chân lý xưa nay không thay đổi.

Tụ linh trận trong linh bản có thể khiến linh khí dày lên, nghĩa là có thể giúp tăng tốc độ trao đổi linh khí, ngưng tụ linh lực cho võ giả!

“Tụ linh trận này thật là thần kỳ…”

Mắt Tần Liệt càng lúc càng sáng, hắn nghỉ ngơi một lúc, rồi đặt tay lên linh bản, cảm nhận.

Hắn phát hiện linh lực lúc trước hắn truyền vào đang lưu động trong một sợi linh tuyến, như đang kích hoạt bức trận đồ, khiến cho trận đồ hoạt động, phát huy tác dụng.


Hắn thu hồi linh lực đó, vầng sáng của linh bản dần thu vào trong, linh khí xung quanh mất đi trói buộc, dần tiêu tán…

“Linh bản này chỉ là linh tài cấp thấp, căn bản không phát huy được uy lực thực sự của linh trận. nếu đây không phải là linh bản, mà là một món ‘khí’ thực sự, một linh khí đẳng cấp cao, thì uy lực của Tụ linh trận này còn tới mức nào?” Tần Liệt ngẩn người mê mẩn.

Bốn linh trận đồ trụ cột, nay hắn mới khắc được một cái, đã tiêu hao ba trăm bảy mươi sáu bức linh bản!

Hơn nữa, hắn không thể trăm phần trăm cam đoan lần sau khắc lại Tụ linh trận này lại thành công ngay trong lần đầu tiên.

Tụ linh trận này hắn vẫn còn chưa thuần thuộc, còn cần tiếp tục luyện tập thêm.

Nếu mười lần khắc linh trận đồ mà ** lần có thể thành công, thì mới gọi là chính thức nắm được trận đồ, còn hắn bây giờ…kém rất xa.

“Trong tượng gỗ gia gia chế tác, dung hợp tới mấy linh trận đồ hoàn mỹ mà thành. Gia gia luyện tinh xảo như vậy, không lẽ đã đạt tới cấp độ kia hay sao? Lúc người tiến giai, rốt cục đã tiêu tốn bao nhiêu linh tài? Sau lưng là thế lực nào chống đỡ?”

Càng nghĩ, hắn càng thấy nhớ Tần Sơn, càng muốn cởi bỏ phong ấn trong đầu, hồi phục trí nhớ.

“Bây giờ mình mười sáu tuổi rồi, chỉ còn một năm, nếu một năm nữa mà gia gia chưa trở lại đây, ta phải đi đâu?” Tần Liệt vừa mờ mịt nghĩ, vừa đơn giản thu dọn, rồi đi ra khỏi động.

Đã lâu không rời núi, vừa đi ra, ánh mặt trời khiến hắn đầu váng mắt hoa, hai mắt đều xót.

Một lúc lâu sau hắn mới thích ứng kịp, nhớ tới Lăng Ngữ Thi từng dặn, bảo hắn phải siêng ra ngoài một chút để phơi nắng, đừng có ở mãi trong động.

“Không biết nàng gần đây sao rồi…”

“Tần Liệt!” tiếng Lăng Phong từ chân núi truyền tới, Lăng Phong vẫy vẫy tay, hét to: “Bảy ngày rồi, rốt cục ngươi cũng ra rồi!”

Lăng Phong vẻ rất lo lắng, thần sắc nghiêm trọng khiến Tần Liệt nhảy ngay xuống, đi tới rất nhanh: “Ngươi đang đợi ta.”

Lăng Phong gật đầu: “Ta chờ ngươi hai ngày rồi.”


“Sao vậy?”

“Vừa đi vừa nói.” Lăng Phong chau mày, cùng hắn đi về phía Lăng gia trấn, “Là chuyện của ngươi với đại tiểu thư…”

Tần Liệt híp mắt: “Thật ra là chuyện gì?”

“Hai hôm trước, Thất Sát cốc Cưu bà bà dẫn người tới Lăng gia trấn, gặp đại tiểu thư và nhị tiểu thư, rất là hợp ý, nói đại tiểu thư tính nết ôn nhu, linh quyết tu luyện và thể chất đều là thuộc tính Thủy, còn nhị tiểu thư tính điêu ngoa nóng nảy, thể chất và linh quyết tu luyện là thuộc tính Hỏa. Hai người một thủy một hỏa bù đắp cho nhau, lại là thân tỷ muội, nên có một loại linh quyết rất thích hợp cho họ. Cưu bà bà muốn thu hai vị tiểu thư làm đồ đệ.”

“Thất Sát cốc? Là chỗ nào?”

“Thất Sát cốc là thế lực cấp Hắc Thiết, cùng cấp với Sâm La điện, cao hơn Tinh Vân Các và Toái Băng Phủ một cấp!” Lăng Phong nói, vẻ kính sợ: “Thất Sát cốc gồm Huyền sát cốc, Hỏa sát cốc, Kim sát cốc, Mộc sát cốc, Thủy sát cốc, Âm sát cốc, Thổ sát cốc, bảy cái sơn cốc tạo thành. Họ với Sâm La điện có hữu hảo với nhau, võ giả đẳng cấp cao của hai bên quan hệ rất tốt. Cưu bà bà tên thật là Cưu Lưu Du, là một cường giả Thông U cảnh chân chính! Hơn nữa, bà bà còn là cốc chủ của cốc đứng thứ hai trong Thất Sát cốc, Âm Sát cốc!”

Tần Liệt hơi chấn kinh, im lặng một hồi mới nói: “Bà ta muốn thu hai vị tiểu thư làm đồ đệ, không phải là chuyện tốt hay sao, không lẽ gia chủ không đồng ý?”

Lăng Phong cũng tỏ vẻ khó hiểu: “Có thể vào Thất Sát cốc tu luyện chúng ta có nghĩ cũng chưa từng dám, đối với hai vị tiểu thư mà nói cũng là một bước lên trời, đây chính là nhảy vọt qua cả Tinh Vân Các, bất kể là ai… chỉ sợ cũng không thể cự tuyệt nổi sự hấp dẫn này.”

“Phải, đích thực là hấp dẫn khó chối từ.” Tần Liệt nhàn nhạt.

“Nhưng đại tiểu thư đã cự tuyệt.” Lăng Phong cười khổ.

Tần Liệt nhìn hắn: “Vì sao?”

“Cưu bà bà nghe đại tiểu thư có hôn ước trên người, nên… Cưu bà bà muốn đại tiểu thư phải là người thanh bạch, không có hôn ước ràng buộc, nên muốn trừ bỏ hôn ước của đại tiểu thư. Hơn nữa bà ấy còn nói đi Thất Sát cốc rồi sau này sẽ rất khó trở về Lăng gia trấn, muốn hai vị tiểu thư suy nghĩ cho thật kỹ.”

“Cưu bà bà còn nói, hoặc là đem theo cả hai hoặc là không, chứ không chịu nhận một người.” Lăng Phong nói vẻ cổ quái, “nhưng đại tiểu thư không quản gia chủ la mắng, mặc kệ tộc lão và tam gia gia khuyên bảo, khăng khăng không chịu đáp ứng. cưu bà bà chỉ cho ba ngày kỳ hạn, nói nếu hết ba ngày mà đại tiểu thư vẫn không đồng ý, thì bà ấy cũng sẽ không miễn cưỡng, rời khỏi Lăng gia trấn ngay.”

“Ngày mai, đã đến kỳ hạn, vì việc này, gia chủ gấp muốn sắp điên rồi.” Lăng Phong kết luận.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui