Linh Vực

Dịch giả: Ngạo Thiên Môn Group

“Võ giả Xích Di tộc, cứ coi là có hai trăm người bước vào Thần Táng tràng, trải qua Kim chi cấm địa, Thổ chi cấm địa, Thủy chi cấm địa chém giết chiến đấu, trải qua từng trận hàn lưu Băng chi cấm địa đóng băng, ít nhất phải táng thân khoảng một nửa”.

Tần Liệt ngữ khí lạnh nhạt, ánh mắt bình tĩnh, tiếp tục nói: “Chúng ta trước sau chém giết ba mũi tiểu đội của Xích Di tộc, tổng cộng bốn mươi lăm võ giả Thông U cảnh, bởi vậy, võ giả còn lại của Xích Di tộc, hẳn cũng chỉ còn lại hơn tám lăm người”.

Mọi người hiện ra ánh mắt suy tư.

“Chúng ta từng cùng võ giả Xích Di tộc giao phong, hẳn là biết sức chiến đấu cá nhân của bọn chúng, cũng không phải quá xuất chúng”. Tần Liệt nhìn về phía bọn họ, trong mắt nở ra một đạo điện quang lóa mắt: “Mà chúng ta bên này, Lạc Trần, Tuyết Mạch Viêm, bao gồm Đỗ Hướng Dương ngươi, đều là thiên chi kiêu tử lần này bước vào, Tạ Tĩnh Tuyền, Đình Ngọc lại đều là Thông U cảnh hậu kỳ, thực lực phi phàm tương tự, cho dù là Phan Thiên Thiên, cũng là Thông U cảnh trung kỳ, thực lực cá nhân mạnh hơn võ giả Xích Di tộc cùng cảnh giới...”.

Nói đến đây, Tần Liệt ngừng một chút, chiến ý dạt dào nói: “Ở trước khi Hắc Di, Bạch Di tới, đối thủ vẻn vẹn chỉ là Xích Di, chúng ta chưa chắc đã không có sức chiến một trận!”.

Trong mắt mọi người đồng thời bắn ra hào quang kinh người.

Giờ khắc này, mọi người vốn đều sinh ý lui, muốn nhanh chóng rút lui, tinh thần lại đều tỏa sáng, một lần nữa thiêu đốt ra ngọn lửa hiếu chiến.

“Tốt! Vậy lưu lại chiến một trận!”.

“Ta cũng muốn xem Địch Phi có gì đặc biệt hơn người!”.

“Hừ! Những người Đông Di này, nhiều năm qua luôn bị chúng ta đè ép đánh, thực cho rằng đến Thần Táng tràng có thể diễu võ dương oai hay sao?”.

Mọi người quyết định tạm thời không lùi.


Phương châm vừa định, mọi người không nhìn Khương Thiên Hưng tồn tại trên núi băng bên cạnh, lập tức đục hang băng, đem thân thể co lại.

Mỗi người đều lấy ra linh thạch, toàn bộ không lên tiếng, lấy tốc độ nhanh nhất khôi phục linh lực, chuẩn bị ứng phó võ giả Xích Di tộc đến.

Mắt thấy đám người Tần Liệt điều tức tại chỗ, Khương Thiên Hưng ngược lại sửng sốt, hắn không dự đoán được đám người này lại to gan như thế, ở lúc biết rõ cường giả Xích Di tộc sắp đến, còn dám không trốn?

“Hắc, chim chết vì mồi, người chết vì tiền, vì Băng Linh cùng di cốt cường giả Táng Thần chi địa, quả nhiên ngay cả mạng cũng không cần nữa”. Khương Thiên Hưng âm thầm cười lạnh, vừa truyền tin Địch Phi, vừa lặng lẽ xuống khỏi núi tuyết, hướng Tần Liệt bên kia tới gần.

Một canh giờ sau.

Một đám võ giả mặc quần áo đỏ rực, thân đeo cung lớn, đều ở sườn núi ngọn núi băng chỗ đám người Tần Liệt thò đầu ra.

Những võ giả Xích Di tộc này còn phân tán ra, sợ đám người Tần Liệt đổi ý, lập tức bỏ chạy, cho nên áp dụng bao vây.

“Ngươi đoán không sai, đối phương chỉ có hơn sáu mươi người, đại đa số còn là Thông U cảnh trung kỳ”. Đỗ Hướng Dương từ trên cao hướng bên dưới nhìn sườn núi, trong lòng âm thầm tính toán chốc lát, nói: “Đợi lát nữa, chờ bọn chúng cách chúng ta gần thêm chút, chúng ta lăn đá băng, cho bọn chúng một lượt bị thương nặng!”.

Ở bên cạnh bọn họ, mấy chục khối đá băng to như cối xay xếp thành một hang, xa xa nhắm võ giả Xích Di tộc ngay phía dưới.

Những đá băng đó, đều là bọn họ vừa mới lấy vật sắc cắt làm ra, mỗi một khối đều rất lớn, nếu từ đỉnh núi lăn đến trên người võ giả Xích Di tộc, đủ để làm bọn hắn bị thương nặng.

“Bọn chúng từ khu vực khác vội vã tới, linh lực căn bản chưa khôi phục tới đỉnh phong, hơn nữa bọn chúng ở chỗ thấp, chúng ta ở chỗ cao, cung tên của bọn chúng cũng không thể phát huy tác dụng”. Tống Đình Ngọc cười lạnh: “Chúng ta lấy khỏe đánh yếu, lấy cao đánh thấp, chiếm cứ ưu thế!”.

“Ừm, đợi lát nữa!”. Tần Liệt quát khẽ.

Một khắc đồng hồ sau.

“Oanh kích!”.

Từng khối đá băng ít nhất to như cối xay, như vẫn thạch từ trên trời đánh xuống, mang theo tiếng rít gào oành đùng đùng, đều từ đỉnh núi nện đen.

Trong những tảng đá băng đó, còn ẩn chứa linh lực trên người mọi người, có đá băng tràn ra hào quang lôi điện, có đá băng kiếm ý lẫm liệt, còn có đá băng lục ý mơn mởn.

Mấy chục khối đá băng, như mưa thiên thạch bay xuống, khí thế kinh thiên động địa đó, làm võ giả Xích Di tộc bện dưới đột nhiên biến sắc.

“Mau tránh!”. Địch Phi thét chói tai.

Trong đám người, Khương Thiên Hưng cùng đột nhiên biến sắc, vội vàng tìm kiếm vị trí né tránh.


“Oành đùng!”.

“Oành!”.

“A!”.

Tiếng va chạm, tiếng kêu thảm thiết, tiếng xương vỡ nát, bỗng nhiên từ giữa sườn núi truyền đến.

Một võ giả Xích Di tộc, bị đá băng tia chớp quấn quanh đánh trúng đầu, đầu trực tiếp nổ tung, rên cũng chưa kịp rên một tiếng, lập tức rơi xuống đến chân núi.

Có vài tên võ giả Xích Di tộc khác, bị một khối đá băng đánh trúng, màn hào quang hộ thân như bị kiếm sắc đi trước đâm thủng, thân thể trần trụi bại lộ ra, cũng bị nện miệng phun máu tươi mà chết.

Một lượt mưa thiên thạch hạ xuống, có tám võ giả Xích Di tộc, bị đánh giết tới chết ngay tại chỗ.

Còn có mười mấy người, hoặc nhiều hoặc ít bị đụng vào, trên người cũng đều có vết thương.

“Không chịu nổi một kích”. Trên đỉnh núi Lạc Trần lắc đầu cười lạnh.

“Đã chết tám, bị thương mười mấy, người Xích Di còn lại cho dù là đi lên toàn bộ, cũng tiêu hao linh lực rất lớn, chúng ta còn cần sợ bọn chúng?”. Trong mắt Tống Đình Ngọc ý cười dạt dào.

“Để bọn chúng đi lên!”. Tạ Tĩnh Tuyền cười lạnh.

“Khương Thiên Hưng! Đến, lên, không phải muốn đem chúng ta đuổi tận giết tuyệt sao? Lão tử ở bên trên chờ ngươi!”. Đỗ Hướng Dương cười lớn khiêu khích.

Giữa sườn núi, võ giả Xích Di tộc đều đang gào khóc thảm thiết, một đám đỏ mắt trừng mắt nhìn mọi người ở đỉnh núi, như dã thú là sắp điên cuồng.

“Những người Đông Di này cũng cùng lắm như thế!”.


Lạc Trần đứng ở đỉnh núi, một thân kiếm ý sắc bén như xé rách bầu trời, trong mắt bắn ra hàn quang giống như thực chất.

“Khương Thiên Hưng, ngươi đi lên đem chúng ta chém tận giết tuyệt?”. Đỗ Hướng Dương không ngừng khiêu khích.

Trên mặt đám người Tống Đình Ngọc cũng chứa đầy ý cười, vẻ mặt cũng thoải mái xuống, cảm thấy thực lực của người Đông Di cũng chỉ như vậy.

“Thiếu chủ!”.

Chỗ sườn núi, toàn bộ tộc nhân Xích Di tộc, đều đỏ mắt nhìn về phía Địch Phi.

Bọn họ có tám tộc nhân bị mưa thiên thạch đánh giết, còn có mười mấy người bị thương nặng, chủ yếu nhất là đối phương còn đang không ngừng khiêu khích, bọn họ không thể chịu đựng được nhục nhã như vậy!

“Địch Phi không dễ đối phó như vậy, mọi người thu liễm một chút đi”. Tuyết Mạch Viêm khẽ nhíu mày.

“Hắn có thể như thế nào?”. Đỗ Hướng Dương cười ha ha: “Hắn còn có thể lật núi hay sao?”.

Lúc này, mọi người đều đứng ở đỉnh núi, tộc nhân Xích Di tộc muốn xung phong đi lên, cần không ngừng thừa nhận bọn họ từ trên cao hướng xuống công kích.

Ở sau khi tám người Đông Di chết, mười mấy người bị thương nặng, bất luận là Đỗ Hướng Dương hay là Lạc Trần, đều nháy mắt có tự tin.

Bọn họ cho rằng đã chiếm ưu thế, có chút ý tứ không đem người Đông Di phía dưới đặt vào mắt, cho nên thần thái đều thoải mái xuống.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui