Dạ Ức Hạo an vị ở dưới tàng cây cổ thụ này, từng dây cây mềm mại như dây thừng quấn quanh trên người Dạ Ức Hạo, có hào quang sáng ngời xanh lét, lặng lẽ chuyển vận đến gân mạch mạch máu của Dạ Ức Hạo.
Chỗ trái tim hắn, con Bát Dực Ngô Công Vương kia nằm úp sấp, thân thể phồng lên, giống như đang dùng sức hít khí.
Ba gã võ giả mặc quần áo Thiên Kiếm sơn, Thiên Khí tông, Vạn Thú sơn, bị ba con ấu trùng chui vào trong đầu, ánh mắt trống rỗng không có gì, bày ra hình tam giác ngồi ngay ngắn ở bên cạnh Dạ Ức Hạo.
Trên thân ba người có từng tia tinh khí máu thịt mắt thường có thể thấy được, không ngừng chảy vào ngực Dạ Ức Hạo, nhập vào chỗ trái tim hắn.
Thân thể ba người đó như khối thịt phong hóa nhiều năm, nhanh chóng khô quắt, không còn một chút sinh cơ tử khí trầm trầm.
Giống như là bị nhanh chóng phơi nắng làm thịt muối.
Vài tên võ giả Hắc Vu giáo ở bên cạnh hắn, dưới áo bào đen đôi mắt âm u, nhìn chằm chằm trái tim Dạ Ức Hạo.
Bọn họ rất rõ, Dạ Ức Hạo hiện nay thi triển, chính là một loại Vu thuật cổ xưa của Hắc Vu giáo - hiến tế máu thịt.
Thông qua ba tế phẩm hiến tế máu thịt, Dạ Ức Hạo khôi phục thương thế cho Bát Dực Ngô Công Vương, giúp nó triệu hồi tám cái cánh gãy.
“Ong ong ong!”.
Bát Dực Ngô Công Vương lớn tiếng rít lên, tiếng rít kinh thiên động địa chấn màng tai những người đó đều sắp nổ vỡ ra.
Mắt Dạ Ức Hạo càng lúc càng sáng.
Mẫu trùng rít suốt nửa canh giờ.
“Vù vù!”.
Tám cái cánh từ thân thể nó bóc ra, phút chốc bay trở về, nháy mắt một lần nữa rơi xuống trên người nó.
Bát Dực Ngô Công Vương lập tức an phận thành thật xuống.
“Phốc phốc phốc!”.
Ba võ giả tiến hành hiến tế máu thịt, thì là đột nhiên nổ tung ra, đem chung quanh bắn tung tóe khắp nơi đều là máu tươi.
Ba con ấu trùng, ở trong máu thịt nổ tung, từ bên trong bay ra, bay về phía ngực Dạ Ức Hạo, bay trở về bên người mẫu trùng.
Từng cái cành cây nhỏ nhắn mềm mại, bỗng nhiên từ trên cổ thụ hạ xuống, đặt ở những máu tươi bắn tung tóe kia.
Cành cây nháy mắt bị máu tươi nhuộm đỏ.
“Ọc! Ọc!”.
Từng giọt máu tươi, như bị cành cây hút, nhanh chóng biến mất.
Ngay cả những mảnh thịt nát kia, cùng bị cành cây nuốt hết vào, những cành cây nọ từ trên cổ thụ buông xuống, như ống hút, đang hút máu tươi cùng mảnh thịt, đem ba võ giả nổ tung kia nuốt sạch sẽ.
Trung ương mi tâm Dạ Ức Hạo hiện ra hào quang xanh lét, trong vầng sáng, một ấn ký cây nhỏ loại bỏ túi, kỳ diệu di động lộ ra.
Một cỗ dao động kỳ dị, từ trong ấn ký mi tâm hắn nhanh chóng nhập vào tâm linh thức hải hắn, cùng hắn đạt thành liên hệ kỳ diệu.
“Yên tâm, ta sẽ dẫn ngươi ra ngoài, ta sẽ còn sống từ Thần Táng tràng rời khỏi!”. Dạ Ức Hạo như đang lẩm bẩm: “Nhưng trước đó, ta muốn ngươi giúp ta, đem toàn bộ kẻ địch trong khu rừng rậm này chém giết sạch sẽ!”.
“Ào! Ào ào”!
Như đang đáp lại lời của Dạ Ức Hạo, cành cây cổ thụ này điên cuồng vặn vẹo hẳn lên.
Tỏ ra vô cùng quỷ dị.
“Cái gì? Tám cái cánh của Bát Dực Ngô Công Vương, thế mà từ trong Không Gian giới chỉ của Tần Liệt bay đi rồi?”. Hà Vi trừng lớn mắt, một bộ dáng không thể tin được.
Sở Ly cùng võ giả Tịch Diệt tông, còn có Đỗ Hướng Dương, nghe vậy cũng đều qua đây.
Tống Đình Ngọc lại lần nữa giải thích một lần.
Sau khi nghe xong, Sở Ly cùng Đỗ Hướng Dương đều nhíu mày, đều cảm thấy Dạ Ức Hạo chỉ sợ là thông qua bí thuật gì, mới thành công đem cánh gãy của mẫu trùng triệu hồi trở về.
“Cái này ý nghĩa Dạ Ức Hạo hẳn là khôi phục rồi”, vẻ mặt Sở Ly ngưng trọng: “Kỳ quái, theo lý thuyết hắn bị thương cũng không nhẹ, hắn sao có thể khôi phục lại nhanh như vậy?”.
“Tà thuật của Hắc Vu giáo rất nhiều”. Đỗ Hướng Dương thở dài.
Mọi người lập tức trầm mặc xuống.
“Tần Liệt đâu?”. Sở Ly nhìn về phía sau Tống Đình Ngọc.
“Hắn đang tụ lại chân hồn, còn cần vài ngày thời gian”. Tống Đình Ngọc trả lời, suy nghĩ một chút, nàng nói: “Đối với Hắc Vu giáo hiểu biết nhất là Huyễn Ma tông, Đỗ Hướng Dương, ngươi muốn đem tin tức này thông báo bên kia một chút, hỏi ý kiến các nàng một chút hay không?”.
“Được!”. Đỗ Hướng Dương một lời ứng thừa ngay.
Hắn lấy ra kiếm phù của mình, lấy tinh thần ý thức thẩm thấu đến kiếm phù, lập tức cảm giác được hai nhóm người tồn tại.
Một nhóm người, rõ ràng là Lạc Trần, Triệu Hiên, Trương Thần Đống bên kia, một nhóm người khác, mới là Huyễn Ma tông Tuyết Mạch Viêm.
Thông qua kiếm phù, hắn lựa chọn thành lập kết nối tinh thần với Tuyết Mạch Viêm, lấy ý thức trao đổi đơn giản.
Mọi người ngưng thần nhìn hắn.
Chốc lát sau, vẻ mặt Đỗ Hướng Dương dần dần nghiêm túc hẳn lên, hắn thu hồi kiếm phù, trầm giọng nói: “Tuyết Mạch Viêm nói Dạ Ức Hạo thông qua thượng cổ Vu thuật của Hắc Vu giáo, lấy phương pháp hiến tế máu thịt, giúp Vu trùng lấy về cánh gãy. Nàng nói, Dạ Ức Hạo có thể thi triển hiến tế máu thịt, nhất định là đã khôi phục không sai biệt lắm, hơn nữa hắn có thể thông qua cánh gãy triệu hồi, phán đoán ra phương vị chúng ta. Nàng bảo chúng ta cẩn thận chút, bảo chúng ta bảo tri liên hệ với các nàng, nói sắp tới các nàng cũng sẽ chạy tới hội họp với chúng ta”.
“Cùng thông báo Lạc Trần một chút đi”. Hà Vi nhẹ giọng nói.
Đỗ Hướng Dương sửng sốt, sau đó cười lên ha ha: “Ngươi không hận hắn?”.
Ở trong chọn lựa hạt giống hạch tâm của Thiên Kiếm sơn. Đỗ Hướng Dương hắn chẳng những thua ở trong tay Lạc Trần, Hà Vi cũng không may mắn thoát nạn.
Hơn nữa, trong chiến đấu, Hà Vi còn bị thương.
Đỗ Hướng Dương cho rằng Hà Vi sẽ có khúc mắc, sẽ hận chỉ muốn Lạc Trần không rõ nguyên do, hận chỉ muốn hắn chết sớm chứ.
“Ta hận hắn làm gì?”. Hà Vi bĩu môi: “Hắn là ở trong tranh đấu quang minh chinh đại làm bị thương ta, ta còn chưa nhỏ nhen như vậy, hơn nữa, hiện tại chúng ta cũng cần lực lượng của Lạc Trần”.
Dừng một chút. Hà Vi lại nói: “Lạc Trần gã này, quả thực rất đáng ghét, nhưng thực lực của hắn cũng không thể phủ nhận!”.
“Cái này thì đúng”. Đỗ Hướng Dương cũng thừa nhận: “Ở trong Thần Táng tràng này, quyết chiến một đối một, người có thể thắng được gã này, thật đúng là không nhiều. Cho dù là Dạ Ức Hạo, nếu không phải mượn dùng khu rừng rậm này, không phải mượn dùng nhiều người, muốn giết chết Lạc Trần, cũng gần như không thể!”.
Hai người đều từng quyết chiến với Lạc Trần, trừ tính nết không nói, hai người đối với thực lực của Lạc Trần đều là khá tôn sùng.
***
Tuyết Mạch Viêm bên kia.
Sáu nữ tử, ở trong một mảng rừng rậm, chia ra phương vị khác nhau, đều tự tu luyện.
Vừa mới tiếp chuyện với Đỗ Hướng Dương - Tuyết Mạch Viêm bỗng đứng dậy, giương giọng yêu kiều hô: “Mọi người đều lại đây, có tình huống mới, chúng ta cùng với bọn Sở Ly một lần nữa tụ tập lại”.
Phan Thiên Thiên, Hoàng Xu Lệ, còn có hai cô gái, rất nhanh tới gần, líu ríu hói.
“Tiểu Vân đâu?”. Tuyết Mạch Viêm hỏi.
“Ngay trên cây phía trước”. Phan Thiên Thiên trả lời.
“Ngươi đi kêu lập tức nàng”. Tuyết Mạch Viêm phân phó.
Phan Thiên Thiên khẽ cười một tiếng, như một cơn gió mát rời đi: “Tiểu Vân nha đầu kia, nhất định là trong tu luyện đang ngủ, bằng không cách gần như vậy, nàng không thể không nghe thấy Tuyết tỷ kêu”.
Như lá liễu lơ lửng trên không, nàng bay vút đến bụi lá cây trên cây, muốn đem cô gái Huyễn Ma tông kia đánh thức.
“A!”.
Đột nhiên, một tiếng kêu sợ hãi thê lương, từ trong miệng Phan Thiên Thiên phát ra.
Đứng ở trên thân cây, một tay Phan Thiên Thiên che miệng, nhìn tiểu Vân trong lá cây, thất thanh đau khóc nói: “Tiểu Vân, tiểu Vân ngươi sao rồi? Ngươi đừng làm ta sợ!”.
Bốn cô gái bên này đều biến sắc, vội vàng lao vọt đi.
Tuyết Mạch Viêm tới bên cạnh Phan Thiên Thiên đầu tiên, gạt lá cây, cúi đầu nhìn, nàng cũng kinh hô một tiếng.
Trong bụi lá cây, cô gái như con nhím, trên người đâm đầy cành cây, vậy mà đã sớm bị cành cây đâm chết lâu rồi.
Không ai biết nàng chết khi nào.
Cũng không có ai biết, nàng là bị người nào hại chết, các nàng thậm chí chưa nghe được tiếng chiến đấu.
Năm thiếu nữ vẻ mặt bi thống, nhìn xác chết cô gái, vừa sợ vừa e ngại, tìm kiếm chung quanh, muốn tìm được chút dấu vết để lại.
Cùng lúc đó.
***
Bên kia, Tần Liệt ở dưới một cây cổ thụ nhắm mắt khổ tu, đang từng chút một tụ lại chân hồn.
Cùng lúc đó.
Bên kia, Tần Liệt ở dưới một cây cổ thụ nhắm mắt khổ tu, đang từng chút một tụ lại chân hồn.
Hắn không biết, từng cái cành cây buông ở trên đầu hắn, như đột nhiên biến thành kiếm sắc bén, đang lặng yên không một tiếng động chậm rãi hướng hắn tới gần.
Mười mấy cành cây màu nâu xám, lớn bằng ngón tay, lại dài mười mấy thước, dần dần từ trên cây buông xuống.
Thoạt nhìn như một cây cổ thụ này vươn xúc tu thật dài, muốn hướng bên dưới đi bắt cái gì.
Nhưng dưới tàng cây chỉ có một mình Tần Liệt.
Giờ phút này, Tần Liệt còn sa vào ở thế giới của mình, đang ngưng tụ tinh thần ý thức, chậm rãi tụ lại chân hồn.
Thiên Lôi Cức giai đoạn thứ ba, cần luôn lấy lực lượng sấm sét tia chớp, rèn luyện chân hồn trăm ngàn lần, làm chân hồn ẩn chứa năng lượng sấm sét, không sợ tia chớp xâm nhập.
Hắn tu luyện đã rơi vào cảnh đẹp, chỉ cần nghiên cứu tiếp, có thể ở Thông U cảnh, đem một giai đoạn Lôi Điện Thối Hồn này tu luyện thành công.
Đợi Thiên Lôi Cức một giai đoạn này luyện thành, mỗi một luồng tinh thần ý thức của hắn, đều có thể mang theo uy lực sấm sét!
Về sau, hắn quyết chiến cùng người, có thể thông qua tinh thần ý thức thẩm thấu linh hồn thức hải đối phương, trực tiếp lấy sấm sét tia chớp, chém giết chân hồn thức hải của đối phương!
Tinh thần ý thức ẩn chứa năng lượng lôi điện, tốc độ di chuyển ở trên không cũng sẽ nhanh chóng tăng lên một giai tầng, có thể tăng lên sức chiến đấu của chân hồn hắn trên diện rộng.
Từng cái cành cây, như kiếm sắc bén, trải qua một đoạn thong thả buông xuống, ngay lúc sắp tới gần đỉnh đầu hắn, đột nhiên nhanh hẳn lên!
Như nó mạnh mũi tên nhọn, mười mấy cành cây, hung hăng đâm về phía thiên linh cái, cổ, toàn thân tạng phủ đều mấu chốt yếu hại của Tần Liệt.
“Phốc! Phốc! Phốc!”.
Tần Liệt như gặp đòn nặng, thân thể bùm bùm nổ vang một trận, như rang đậu.
Chỗ đỉnh đầu, cổ, ngực, ở trong nháy mắt xuất hiện từng vết thương, có máu tươi lập tức phun ra.
“Ngao!”.
Tần Liệt đột nhiên hướng lên trời kêu to, xương vang giòn một trận bốp bốp, lực khí huyết cường đại, đột nhiên từ trong thân thể bột phát ra.
Năng lượng đại địa màu vàng tươi, xen lẫn khí tức hàn băng lạnh lẽo, từ trong mỗi một lỗ chân lông của hắn phun trào ra hình thành lực đánh cuồng liệt, đem mười mấy cành cây kia ùn ùn nổ gãy.
Trong mắt Tần Liệt đột nhiên hiện ra sự lạnh lẽo, ngẩng đầu nhìn một cái cây to kia: “Đều nói vạn vật có linh, hôm nay ta xem như kiến thức được rồi!”.
“Ào ào ào!”.
Ngàn vạn cành cây, hóa thành mũi tên nhọn đầy trời, như màn mưa nối liền trời đất buông xuống.
Toàn bộ bắn về phía Tần Liệt.
“Mặc kệ ngươi là thực có linh hay không, hay là chịu linh hồn Dạ Ức Hạo điều khiển, ta đều cho ngươi vĩnh viễn tịch diệt!”. Tần Liệt hừ lạnh: “Đốt cho ta!”.
Ba giọt máu tươi như Kê Huyết thạch, từ lòng bàn tay hắn gào thét mà ra, diễn biến thành lửa cháy ngập trời, đem một cây cổ thụ này hoàn toàn điểm hỏa.
Cùng lúc đó, máu tươi trong mạch máu Tần Liệt dâng trào, thân như một luồng huyết ảnh, phút chốc từ dưới tàng cây thoát thân.
Mũi tên cây đều bắn tới chỗ hắn ban đầu đứng thẳng, làm một khu đó quả thực ở nháy mắt biến thành một cái sọt cây.
“Phốc phốc!”.
Sau một đòn toàn lực, một cây cổ thụ này bị biển lửa bao phủ, toàn bộ màu xanh, toàn bộ sinh cơ, đều ở trong lửa lớn thiêu đốt hầu như không còn.
***
Cùng thời khắc đó.
Úc Môn cùng võ giả Vạn Thú sơn đi lại ở trong rừng, hướng phương vị đám người Tần Liệt tụ tập mà đi.
Sau khi bọn hắn tới một mảng cây cối dày đặc, lá cây theo gió mà động, từng cái cành cây, như đột nhiên tươi sống lại.
Những cành cây đó, cũng hóa thành mũi tên nhọn, điên cuồng bắn về phía đám người Úc Môn, Nữu Thiệu Quân.
Bất ngờ không kịp đề phòng, có hai võ giả Vạn Thú sơn không kịp lấy linh lực che chở toàn thân, mà thân thể bọn họ, lại không bằng Tần Liệt bên kia rèn luyện trăm ngàn lần.
Hai người nháy mắt bị cành cây đâm thành tổ ong vò vẽ.
“Đáng chết!”. Nữu Thiệu Quân xanh mặt, trong vội vàng tránh thoát một kiếp, phẫn nộ quát: “Nhất định là Dạ Ức Hạo đang phá rối!”.
“Tu luyện Mộc chi linh quyết, hắn quả thực có bản lĩnh điều khiển cổ thụ, gia hỏa này tìm được khu rừng rậm này, lười biếng không đi chính là vì mượn dùng địa thế nơi này, đem dị kỷ diệt trừ từng kẻ”, Úc Môn hừ một tiếng: “Đừng để ta đụng phải hẳn!”.
***
Bên kia.
Đám người Sở Ly, Đỗ Hướng Dương, Tống Đình Ngọc, ở một mảng cây cối khác, cũng gặp cổ thụ đánh lén.
Cũng may, trong mọi người có Đỗ Hướng Dương tồn tại, hắn tu luyện hỏa diễm linh quyết, là khắc chế cổ thụ trong rừng rậm nhất, bọn họ lại vừa vặn tụ tập ở cùng chỗ bàn chuyện, cho nên đều kịp thời tránh khỏi.
Sau đó, Đỗ Hướng Dương lấy lửa đem những cổ thụ gần nhất - toàn bộ đốt thành than củi cháy đen, lúc này mới yên lòng.
***
Một góc rừng rậm.
Dạ Ức Hạo ngồi ngay ngắn bên dưới một cây cổ thụ tích tụ sinh cơ, trên người quấn quanh dây cây, trong mi tâm đó của hắn, ấn ký một gốc cổ thụ nho nhỏ chợt lóe chợt lóe, tựa như đang tiến hành trao đổi với hắn.
Võ giả Hắc Vu giáo, còn có đám người Lâm Đông Hành, Hạ Hầu Uyên, Tô Nghiên, cũng đều tụ tập ở bên cạnh hắn.
Đều kinh sợ nhìn về phía hắn.
Sau một hồi, Dạ Ức Hạo mở mắt ra, con ngươi bày ra màu xanh bóng quỷ dị, như trong mắt sinh trưởng cây giống xanh nhạt: “Đã giết vài người, nhưng mà chưa thể tiêu diệt nhân vật mấu chốt, xem ra vẫn là cần chúng ta tự mình động thủ”.
Đám người Hạ Hầu Uyên hơi khom người, chưa mở miệng nói chuyện.
“Các ngươi khôi phục không sai biệt lắm rồi chứ?”. Dạ Ức Hạo hỏi tiếp.
Mọi người lần lượt gật đầu.
“Vậy được, các ngươi theo ở phía sau cây thần, cùng ta cùng nhau tìm người gần nhất xuống tay trước”. Dạ Ức Hạo quát.
Từng cành cây quấn ở trên người hắn, bỗng trở nên mềm mại như bông, lập tức đem hắn treo lên, kéo hắn, đem hắn đưa đến trong bụi lá cây.
Chỉ thấy một cây cổ thụ này sinh cơ dạt dào, rễ cây vồng lên thác loạn, thế mà chậm rãi lướt ngang lên.
Cổ thụ đang dịch chuyển!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...