Cao Vũ mặt sa sầm, mắt lạnh như băng, người lượn lờ sát khí, từng bước về phía Tần Liệt.
Bả vai hắn máu tươi đầm đìa, quần áo tả tơi, vô cùng chật vật thê thảm, xem ra đã gặp nhiều khổ sở.
Võ giả Cao gia cũng vậy, trên người cũng đều là máu loang lổ, như vừa trải qua huyết chiến.
Chín võ giả Cao gia, nhưng giờ thêm cả Cao Vũ chỉ còn lại ba, thương vong có thể nói là vô cùng nặng nề, khó trách hắn vừa thấy Tần Liệt là đỏ mắt.
“Để cho chúng ta ở phía sau hấp dẫn hỏa lực, tranh thủ thời gian cho các ngươi trốn thoát, ngươi tính toán giỏi thật!”
Cao Vũ cắn răng, hai lòng bàn tay hiện lên từng sợi sương mù đen, sương mù âm trầm quỷ dị, như có oan hồn nhấp nhô bên trong.
“Ngươi muốn làm gì?” Lăng Hâm quát to, chắn trước người Tần Liệt, trừng mắt giận dữ nhìn Cao Vũ, “Các người không trốn được là chuyện của các người, nếu đại tiểu thư ta không báo tin, bây giờ các người đều chết hết rồi!”
“Cút!”
Cao Vũ vung tay, từng đoàn sương mù đánh về phía Lăng Hâm.
Lăng Hâm chỉ có cảnh giới lục trọng, không thể chống lại Cao Vũ là bát trọng, bị sương mù đen kịt vây quanh, lập tức thấy cả người lạnh lẽo như bị tà linh xâm nhập, trong đầu Lăng Hâm hiện lên rất nhiều ảo giác khủng khiếp, mắt đầy hoảng sợ bất an, thét lên chói tai, liên tục lùi về sau.
Tần Liệt để ý thấy hai bàn tay Cao Vũ có đeo một cặp nhẫn mặt quỷ mặt xanh nanh vàng, những đoàn sương mù kia chính là từ trong hai chiếc nhẫn đó chui ra.
Rõ ràng hai cái nhẫn kia chính là một loại linh khí cực kỳ hiếm thấy.
“Hô!” một bóng người xinh đẹp chợt chặn trước người Tần Liệt, không chờ Tần Liệt kịp phản ứng, Lăng Ngữ Thi dịu dàng nói: “Cao Vũ, quyết định là do ta làm, ngươi muốn tìm người hả giận thì cứ tìm ta!”
“Ngươi?” Cao Vũ cười nhạt, giọng đầy mỉa mai: “Với cái tính của ngươi, nếu không bị ai dụ, thì đâu có khả năng ra một quyết định âm tàn độc ác như vậy. Lăng gia cũng đâu dám tùy tiện hi sinh người của Tinh Vân Các!”
Trong lúc nói chuyện, trong không gian quỷ diện trên tay Cao Vũ lại phun ra sương mù đen, sương mù lượn lờ bay lên, tạo thành hình mặt quỷ, phiêu phiêu bay về phía Lăng Ngữ Thi.
Khí tức băng hàn tràn ngập, có thể thấp thoáng nghe được quỷ khóc gào, phảng phất như có u hồn nhấp nhô bên trong.
Điều này khiến Lăng Ngữ Thi kinh hãi, cũng bị giống như Lăng Hâm, nhìn thấy rất nhiều ảo giác, làm nàng đau đớn cau chặt mày, khổ sở đấu tranh với ảo giác trong óc.
Chiếc nhẫn mặt quỷ này Cao Vũ cũng là vô tình có được, bên trong còn có một bộ công quyết âm tà, Cao Vũ tu luyện nó nên mới tiến bộ thần tốc, dần phóng xuất được uy lực của chiếc nhẫn.
Đến hôm nay, cả Cao Vũ và người Cao gia đều chưa tìm ra được cấp bậc linh khí của chiếc nhẫn.
Cao Vũ cũng đã lục lọi nhiều lần, phát hiện nếu dùng chiếc nhẫn phối hợp với linh quyết, có thể tạo ra u hồn dưới hình dạng một làn khói đen, có thể trực tiếp xâm nhập vào trong tâm linh của địch thủ, ngay cả một vài người có cảnh giới cao hơn hắn cũng khó mà thoát được.
Lăng Ngữ Thi chỉ cùng cảnh giới với hắn, nên lập tức trúng chiêu.
Cao Vũ hừ một tiếng, vượt qua Lăng Hâm, Lăng Ngữ Thi, tới trước mặt Tần Liệt, cười mỉa mai: “Chỉ dám trốn sau lưng nữ nhân hả?”
Bọn Lăng Dĩnh, Lăng Phong thấy tình thế không ổn, vội ào tới muốn giúp Tần Liệt.
Đáng tiếc, bọn họ cách Tần Liệt khá xa, cũng không ngờ Lăng Hâm và Lăng Ngữ Thi bại trận nhanh vậy, nên nhất thời không kịp viện trợ.
“Vù vù vù!”
Từng lớp từng lớp sương đen phun ra, tạo thành mặt quỷ u hồn, phiêu dật bay về phía Tần Liệt.
Lưu Duyên cách đó không xa, từ đầu đến cuối không hề mở miệng ngăn cản, hắn cũng căm hận Tần Liệt tính toán hắn, muốn Cao Vũ giáo huấn Tần Liệt một chút, nên chỉ híp mắt đứng đó xem thôi.
Khói đen tràn tới, Tần Liệt cũng thấy lạnh người, u hồn bao quanh thân tạo cho hắn một cảm giác khủng khiếp.
Trong đó, hình như có một luồng lực âm tà lặng lẽ chui vào đầu hắn…
Tinh thần lực!
Tần Liệt hiểu ngay tại sao Lăng Hâm và Lăng Ngữ Thi lại bị mê man, chính vì bị tinh thần lực kia công kích!
Tinh thần lực chui vào óc hắn, biến thành vô số yêu ma oán linh, hết sức liều mạng nhào tới công kích!
Tâm thần của Tần Liệt chấn động mạnh, không khác gì Lăng Hâm, Lăng Ngữ Thi, đau khổ chống cự!
“Ồ?”
Đột nhiên, một luồng khí tức mát lạnh từ Trấn Hồn Châu nơi mi tâm chui ra, khiến hắn tỉnh táo lại!
Trong tích tắc, hắn phát hiện tinh thần lực yêu ma đã hoàn toàn biến mất, ảo giác cũng bị diệt trừ.
Tần Liệt vội vận Thiên Lôi Cức, lực lôi đình che kín toàn thân.
“Ầm ầm! xuy xuy!”
Lôi điện ầm ầm bắn tới, đám sương đen bao quanh hắn nhanh chóng bị lực lôi đình bắn phá tán loạn, trong nháy mắt đã biến mất sạch.
Mà ngay cả đám sương dày đặc bao phủ Lăng Ngữ Thi, Lăng Hâm ở gần hắn cũng biến mất cực nhanh.
“Chuyện gì xảy ra?” Lăng Hâm tỉnh lại, mờ mịt nhìn quanh.
Lăng Ngữ Thi không nói gì, mắt lóe tia nghi hoặc, nhìn Cao Vũ.
Mặt Cao Vũ càng tái nhợt, mắt lóe hào quang nhìn Tần Liệt: “Ngươi… ngươi có thể phá công kích của ta?!”
“Cao thiếu! Đủ rồi!” Lưu Duyên đi tới, vỗ vỗ vai Cao Vũ, giúp hắn tỉnh táo lại, rồi kinh dị nhìn Tần Liệt: “Rất ít người có thể tu luyện lực lôi đình, lực lôi đình có thể tiêu diệt tất cả ác linh âm tà, Cao thiếu phải chịu thiệt thòi trong tay ngươi, quả thực một chút cũng không oan.”
Hắn vừa nói vậy, Cao Vũ cũng kịp hiểu ra, sắc mặt càng khó coi.
Bộ linh quyết trong chiếc nhẫn đã từng nói tới điểm này, nói uy lực của “Cửu U phù hồn lục” rất lớn, âm tà quỷ quái, khi võ giả tăng cảnh giới, có thể tụ tập phù hồn oán linh, xâm nhập vào đầu óc địch thủ, phá hủy thân thể và tinh thần của họ, nhưng có điều, “Cửu U phù hồn lục” không thể gặp phải võ giả luyện lực lôi đình.
Võ giả luyện lực lôi điện, chính là khắc tinh của “Cửu U phù hồn lục”, lực lôi điện chuyên môn giết oán linh phù hồn, nên nếu gặp võ giả loại này tốt nhất không nên dùng nó, nếu không chính là tự mình chuốc lấy khổ sở.
“Chuyện trước tạm không nói tới, chờ sau này về Tinh Vân Các ta sẽ bẩm cáo, để bề trên kết luận.” Lưu Duyên nhìn Lăng Ngữ Thi nói, “Việc cấp bách bây giờ, là mọi người nên đồng tâm hiệp lực, cùng ứng phó người của Toái Băng Phủ và Phùng gia. Lăng Ngữ Thi, ngươi thấy sao?”
“Lăng gia đương nhiên xin nghe theo phân phó của Tinh Vân Các.” Lăng Ngữ Thi khẽ gật, nhìn thoáng qua Cao Vũ, lại nói: “Chỉ hy vọng lần sau người có thể ước thúc người của Cao gia, đừng để người ta tiếp tục xằng bậy.”
Thấy Cao Vũ tức giận, Lưu Duyên vội vỗ vai hắn, rồi đáp: “Ngươi tình nguyện nghe lời ta là được rồi. Chúng ta chạy trong rừng, trên đường thương vong rất nhiều, vận khí thực không tốt mấy lần gặp phải linh thú, mấy huynh đệ đều bị linh thú giết chết, còn nhiều hơn là bị người Toái Băng Phủ giết nữa…”
“Không chỉ có chúng ta, Toái Băng Phủ cũng bị như thế, bọn chúng cũng đã chết bảy tám người do bị linh thú trong rừng tấn công. Trong rừng này, có rất nhiều linh thú lợi hại, sơ sẩy đụng phải sẽ rất khó thoát thân.”
Nói xong, hắn hơi dừng lại, nhìn chăm chú đám người Lăng gia: “Ta thực rất ngạc nhiên, tại sao các ngươi chỉ chết có một người, chẳng lẽ các ngươi chỉ gặp bầy linh thú có một lần?”
Lưu Duyên Cao Vũ một đường chạy trốn, chết trong tay Toái Băng Phủ chỉ có hai mạng, còn thì toàn bộ đều là do linh thú giết chết, nên so với Toái Băng Phủ thì linh thú trong rừng còn phiền toái hơn rất nhiều. Thấy Lăng gia chết ít như vậy, hắn rất kinh ngạc, muốn biết nguyên nhân.
Sau đó hắn mới phát hiện, nghe hắn nói một hồi như vậy, đám Lăng gia vẻ mặt ai cũng cổ quái.
“Sao thế hả?” Lưu Duyên lại hỏi.
“Thực xin lỗi, trước đây… là ta quá liều lĩnh, lỗ mãng, ta trách lầm ngươi.” Lăng Hâm nhìn Tần Liệt, cúi đầu nhận lỗi.
“Thực là…
“Là do chúng ta ngu dốt.”
“Tần Liệt, xin ngươi đừng để trong lòng.”
Những người lúc trước từng mỉa mai Tần Liệt lúc này ai cũng xấu hổ, nghe Lưu Duyên nói, mới biết có Tần Liệt dẫn đường chính là bọn họ may mắn đến cỡ nào.
Buồn cười là lúc ấy bọn họ đều hùng hùng hổ hổ, trách Tần Liệt làm mất thời gian của mình, hại bọn họ bị người Phùng gia đuổi kịp. Bây giờ hiểu ra, ai cũng vô cùng xấu hổ.
Tần Liệt cười, chẳng nói gì, để họ không thấy xấu hổ thêm.
“Mọi người không sao là được rồi.” Lăng Ngữ Thi lên tiếng trấn an, rồi cười nhạt nói với Lưu Duyên: “Chúng ta không có chạm phải linh thú, không phải bị linh thú tấn công mà chết người, người chết kia là do Phùng gia giết. nhưng mà, chúng ta còn giết người Phùng gia nhiều hơn…, chỉ để thoát Phùng Dật và hai kẻ nữa mà thôi…”
Nói mấy câu sau, đôi mắt sáng của Lăng Ngữ Thi nhìn vào Tần Liệt, nét mặt vô cùng kiêu ngạo.
“Không thể nào!” Cao Vũ không thể tin.
“Chuyện này…làm sao có thể?” Lưu Duyên cũng thấy lẫn lộn, “Rừng lớn như vậy, có rất nhiều linh thú, làm sao các người chạy đi vội vàng lại có thể thoát được? Còn nữa, ngươi nói các ngươi giết nhiều người Phùng gia, làm sao làm được?”
Càng nói, hắn càng phát giác ánh mắt mọi người Lăng gia đều bất giác nhìn cả vào Tần Liệt.
Lưu Duyên sững sờ, nửa ngày mới kịp phản ứng, khẽ gật gù, cười: “Xem ra tiểu huynh đệ còn lợi hại hơn cả ta tưởng tượng.”
“Linh khí của người hình như hư rồi.” Tần Liệt nhìn tấm thuẫn sáu cạnh trong tay Lưu Duyên.
Tấm thuẫn màu vàng xanh nhạt, có sáu cạnh, mỗi cạnh đều sắc như kiếm, trên mặt cạnh nào cũng có vết máu, rõ ràng là đã dùng để công kích, nghĩa là tấm thuẫn này là một linh khí vừa có thể thủ vừa có thể công.
Chỉ có điều, trên mặt tấm thuẫn bây giờ, những hoa văn đều như bị chém đứt, đứt quãng với nhau.
Hơn nữa, mặt thuẫn còn bị lõm nhiều nơi, chứng tỏ linh trận đồ trong thuẫn có lẽ đã bị phá hư.
“Ừ, bị hư trong lúc đánh nhau, bây giờ không truyền linh lực vào được nữa, đã… không còn là linh khí nữa.” Lưu Duyên đắng chát lắc đầu, thở dài: “Dùng cũng lâu rồi, đã rất thuận tay, bây giờ lại đổi binh khí khác khó dùng lắm, nên vẫn còn cứ dùng. Ai, tấm thuẫn này của ta là phàm cấp ngũ phẩm đó, bị hư thực là đau lòng…”
“Có thể cho ta xem một chút không?” Tần Liệt suy nghĩ một chút, đột nhiên hỏi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...