- Tần Liệt, ngươi cẩn thận một chút, này Phạm Nhạc dám can đảm một mình đến Khí Cụ tông tất nhiên rất tự tin với bản thân.
Tống Đình Ngọc nhẹ giọng nói vào tai hắn.
- Người này đến vì Khí Cụ tông, ta xem tư thế hắn là chuẩn bị xác nhập Khí Cụ tông vào Hợp Hoan tông. Hắn toan tính không nhỏ, sự tồn tại của ngươi chắc là cản đường của hắn.
Tần Liệt nhìn chung quanh, cũng không nhìn tới vị trí Tống Đình Ngọc, cũng không biết nàng giấu mình ở địa phương nào.
Nữ nhân này rõ ràng đã trốn đi lại còn có thể tùy tiện nói vào lỗ tai hắn, xem ra các loại thủ đoạn nhỏ rất nhiều.
- Đi! Đi bên ngoài Độc Vụ Trạch!
Phùng Dung khẽ kêu.
Phần đông Huyết Mâu võ giả, trưởng lão, đệ tử ngoại tông, Ứng Hưng Nhiên và Tam đại cung phụng còn trưởng lão nội tông ũng đều cùng đi.
Bọn họ đều là theo sau đuôi Tần Liệt đi ra ngoài Độc Vụ Trạch, muốn tận mắt chứng kiến trận chiến đấu này.
Thân là một trong những nhân vật chính, Phạm Nhạc cười hắc hắc, cũng không nóng nảy, trước tiên lại xoay người quay phía sau nghị sự đại điện, không biết có phải đi an bài cái gì bên trong hay không, một lát sau gã mới đi ra.
Mà Lang Tà cũng không có vội vã rời đi, lão cau mày, nhìn về phía mặt sau của nghị sự đại điện, giống như đang suy nghĩ.
Trong chốc lát, lão không thấy phía sau nghị sự đại điện có động tĩnh gì, lúc này mới rời đi.
- Tần Liệt, chuyện gì vậy?
Bên ngoài, Lăng Ngữ Thi vừa nhìn thấy hắn đi ra liền nhẹ giọng hỏi.
- Không có gì.
Tần Liệt miễn cưỡng cười.
- Cách hơi xa, muội không nghe rõ, nhưng muội biết… huynh quyết chiến với người nào.
Lăng Ngữ Thi nhíu lại mày, nhẹ nói nói:
- Tần Liệt, nếu Lăng gia làm huynh khó xử, vậy huynh không cần...
- Không liên quan tới Lăng gia.
Tần Liệt lắc đầu, trấn an nói:
- Không có việc gì, chỉ là cùng người ta ước chiến một trận, không cần lo lắng.
- Huynh cẩn thật một chút.
Lăng Ngữ Thi cũng không khuyên nhiều, dặn dò một câu liền báo cho tộc nhân Lăng gia biết, cũng đi theo phía sau Tần Liệt.
Không bao lâu sau, Tần Liệt đi vào Độc Vụ Trạch, đứng trên một mảnh đất ẩm cạnh đầm độc, mắt hơi híp lại, im lặng chờ.
Quanh thân hắn có không ít chỗ khô ráo, phần đông người Khí Cụ tông, Huyết Mâu võ giả lại đây đều đứng lại, vẻ mặt phức tạp nhìn hắn.
- Phạm Nhạc đâu?
Ứng Hưng Nhiên quay đầu hỏi.
- Tới rồi!
Phạm Nhạc cười hì hì từ phía sau đến. Gã phe phẩy quạt giấy, biểu tình thong dong, cử chỉ tiêu sái.
Trong tay gã nhiều thêm một chiếc quạt giấy trắng, cũng vẽ đủ loại dâm đồ nam nữ ái ân. Những bức dâm mưu đồ này nhìn một cái cũng có thể làm người ta mặt đỏ tai hồng.
Từ trong đám đông đi ra, đôi mắt tà dị của gã thường thường liếc về mấy nam nữ trẻ tuổi hai bên. Những người đó bị gã nhìn một cái lập tức giật mình, nổi hết da gà.
Rất nhiều người mắt thấy gã đi tới, đều tránh ra theo bản năng, không dám đối diện ánh mắt của gã.
- Tần đại ca muốn giao chiến cùng người này sao? Người này... thật ghê tởm, ngươi xem trên người hắn, ai da, trên đời vì sao lại có loại vô sỉ hạ lưu này?
Trong số tộc nhân Lăng gia truyền đến giọng nói trong veo của bé gái Lăng Vân, cô bé liếc mắt Phạm Nhạc một cái, khuôn mặt nhỏ nhắn xấu hổ đỏ bừng, giọng nói trong trẻo nói lên nội tâm của mình.
—— cô bé cũng nói ra rất lời nhiều người muốn cũng không dám nói.
Ánh mắt Phạm Nhạc lập tức đảo về phía tiếng nói, ánh mắt kia như một con rắn độc bỗng nhiên chui vào trong đám người Lăng gia.
Cả đám nam nữ Lăng gia vừa đối diện ánh mắt gã đều run lên, sắc mặt cực kỳ mất tự nhiên.
Nhưng thời điểm gã nhìn về phía Lăng Ngữ Thi, những điểm sáng tím trong mắt Lăng Ngữ Thi lại như một bầu trời đầy sao, sáng dần lên.
Phạm Nhạc đột nhiên chấn động ầm ầm.
Lăng Ngữ Thi cười nhẹ, tử quang trong mắt càng lóa mắt hơn, một loại lực lượng tà dị xuyên thấu tâm linh từ trong mắt nàng bắn ra ngoài.
Phạm Nhạc hô hấp dồn dập, đột nhiên cắn chót lưỡi, mạnh mẽ nhắm mắt lại.
—— gã lại không dám đối diện thời gian dài với Lăng Ngữ Thi!
- Phù!
Phạm Nhạc hít sâu một hơi, ánh mắt đầy tà quang của gã không dám nhìn tới ánh mắt Lăng Ngữ Thi, mà là dừng trên chiếc cổ thon dài của Lăng Ngữ Thi, sau đó hỏi Ứng Hưng Nhiên bên cạnh:
- Nữ nhân này là ai?
Ứng Hưng Nhiên kinh ngạc, lắc đầu nói:
- Ta không biết.
Nửa năm trước, thời điểm Lăng Ngữ Thi và Lăng Huyên Huyên trên quảng trường được Tần Liệt che chở thì lão vừa mới bị đóng băng, cho nên cũng không nhận biết Lăng Ngữ Thi.
- Nàng ta gọi là Lăng Ngữ Thi, là… vị hôn thê trước kia của Tần Liệt.
La Chí Xương nhận ra, vì thế đáp lại.
- Đây là một kỳ nữ tử trời sinh tinh thông tâm linh bí thuật.
Phạm Nhạc tán thưởng một tiếng, mắt hiện vẻ tham lam, nhẹ giọng nói:
- Nữ nhân này, đối với Linh quyết ta tu luyện... có tác dụng tăng phúc rất lớn!
Sắc mặt Ứng Hưng Nhiên biến hóa.
Tam đại cung phụng nghe được lời này cũng sinh lòng bất an, dường như biết nữ nhân bị Phạm Nhạc nhìn trúng cũng sẽ không có kết cục tốt.
- Tần Liệt, Phạm Nhạc đối với Lăng Ngữ Thi... Có ý đồ.
Giọng nói của Tống Đình Ngọc lại tái hiện bên tai Tần Liệt.
- Ta giúp ngươi thuật lại một chút đi, Phạm Nhạc nói...
Nàng thuật lại nguyên một lần nữa lời Phạm Nhạc vừa nói.
Tần Liệt đứng trên đầm lầy độc, quanh thân bỗng nhiên dấy lên hàn băng lạnh lẽo như sương. Sương mù màu trắng không thể ức chế tràn ra khỏi lỗ chân lông của hắn, không ngừng khuếch tán.
- Rắc rắc rắc!
Nước bùn trong đầm lấy bắt đầu đóng băng. Hàn khí khuếch tán khiến cây cối hóa băng, mặt đất trải sương trắng. Một đạo hàn ý khốc lệ như gió bão cuốn tới.
Mà Tần Liệt đứng giữa sương trắng, trong thế giới đóng băng, như một người băng. Trong ánh mắt phóng ra hàn ý thấu xương, lạnh lùng nhìn Phạm Nhạc từng bước đi tới.
- Hàn Băng ý cảnh tràng, rất lợi hại, nghe nói ngươi ở Khai Nguyên cảnh đã lĩnh ngộ Hàn Băng ý cảnh, thiên phú không tồi.
Phạm Nhạc phe phẩy quạt giấy, đang lúc mọi người nhìn soi mói, bước vào trong thiên địa băng sương của Tần Liệt.
- Răng rắc! Răng rắc!
Một cước giẫm tới, băng dưới chân gã vỡ nát từng đoạn, mảnh băng bắn ra chung quanh.
- Nhưng nếu ta không có nhìn lầm, hẳn ngươi là Vạn Tượng cảnh sơ kỳ, cảnh giới này... không cách nào chân chính phát huy huyền diệu của ý cảnh.
Phạm Nhạc cười nhạt một tiếng, bình tĩnh nói:
- Mà ta, lại là Vạn Tượng cảnh hậu kỳ, chính là dùng lực lượng thuần túy cũng đủ để nghiền nát ngươi!
Phạm Nhạc một cước đập mạnh.
Một lực hùng hậu từ một cước này lao thẳng vào lòng đất.
Oành!
Lấy Phạm Nhạc làm trung tâm, khu vực bao trùm trong băng như gương vỡ vụn, nháy mắt chợt hiện từng vết rạn lớn.
- A? Khu vực trong Hàn Băng ý cảnh này lại có thể duy trì được?
Phạm Nhạc kinh ngạc, lắc đầu bật cười, gã lại đập mạnh một cước.
- Đùng đùng đùng đùng!
Mặt đất như tấm gương bị rơi vỡ, những mảnh băng tinh đột nhiên bắn tung tóe.
Những nhánh cây trong suốt nổ tung, mặt băng bao trùm mặt đất vỡ vụn, động lại từng vũng nước bùn đục ngầu. Vụn băng bắn ra, chảy thành nước, lại tụ thành bùn lầy.
Phạm Nhạc đạp hai phát, khu vực băng tuyết tạo thành do Hàn Băng ý cảnh của Tần Liệt đã không còn tồn tại.
Tất cả lại khôi phục nguyên dạng.
- Giữa ta và ngươi còn cách một Vạn Tượng cảnh trung kỳ, chênh lệch này cực lớn, không thể bù bằng ý cảnh.
Phạm Nhạc khẽ cười một tiếng, lại bổ sung một câu:
- Huống chi, ý cảnh... cũng không phải thứ độc quyền của ngươi.
- Ào ào ào!
Gã cười phe phẩy quạt giấy, chỉ thấy đám nam nữ hoan hảo vẽ trên quạt giấy kia đột nhiên hóa thành bóng người liên tiếp, giống như từ cây quạt bay ra.
Cùng lúc đó, từ trong ống tay áo rộng thùng thình của Phạm Nhạc bay ra hai đóa hoa cúc màu hồng. Hai đóa hoa cúc kia mạnh vô cùng, xoáy tròn như cái cối xay, mang theo hơi thở thối nát tục tĩu nhất lập lờ bay tới Tần Liệt.
Ánh sáng chói lọi màu phấn hồng từ cây hoa cúc của gã bắn ra, một ý cảnh mê mê hoặc hoặc, muốn kéo cả linh hồn người ta vào tay đột nhiên bao phủ toàn bộ không gian.
Chỉ thấy trong ống tay áo trong suốt của Phạm Nhạc thêu hoa, từng đóa sáng lên – tất cả đều là hoa cúc!
- Xẹt xẹt xẹt!
Tần Liệt động ý niệm, lôi điện trong mắt đan vào nhau, xương cốt toàn thân kêu lách cách.
- Uỳnh ầm ầm!
Từng tiếng sấm liên tiếp vang lên khi không gian quanh thân hắn nổ tung. Từng tia chớp xanh thẫm như từng con rắn đua nhau xông ra từ người hắn, giật đùng đùng về phía đám ảo ảnh nam nữ hoan hảo, khiến chúng tiêu tán như sương khói.
Lôi Điện lực là khắc tinh của tà vật không có thực thể, những nam nữ màu đều là tinh hồn ngưng luyện mà thành, vừa đụng Lôi Điện, nháy mắt hóa thành tro bụi.
Nhưng hai đóa hoa cúc như cối xay bay đến kia vẫn đang phóng ra hào quang chói lọi, như nước thép vàng chói đúc thành, không ngờ dưới sấm vang chớp giật ầm ầm vẫn không rơi xuống, đều đều đung đưa bay tới.
Càng nhiều hoa cúc nhỏ hơn bay ra từ trong tay áo Phạm Nhạc, liên tiếp bắn ra ánh vàng óng ánh, hình thành từng luồng khí tức thối nát mà mê hoặc lòng người, xây dựng nên một ý cảnh làm Tần Liệt cũng phải cảm thấy quỷ dị.
Như bị ý cảnh kia ảnh hưởng, máu tươi Tần Liệt mất khống chế sôi trào lên, như bị hỏa diễm mãnh liệt thiêu đốt.
- Địa tâm nguyên từ lực!
Tần Liệt lại biến Linh quyết, Nguyên phủ mang sắc vàng của đất trong đan điền linh hải ba như đạt thành hô ứng với tâm của lòng đất.
Thổ nguyên lực hùng hậu từ chân hắn rót thẳng vào người.
Trọng lực quanh thân hắn lập tức tăng vọt hàng chục lần!
- Ào ào ào!
Hai đóa hoa cúc như cối xay hiển nhiên không thích ứng kịp với trọng lực tăng vọt hung hăng rơi xuống từ trong hư không.
Những bông hoa cúc nhỏ hơn như uống rượu say, lảo đà lảo đảo trên không, ngã trái ngã phải xuống bùn lầy.
- Lôi Điện, Trọng lực, Hàn băng, ba loại linh quyết cùng tu!
Phạm Nhạc mắt hiện vẻ kinh dị, không để ý hoa rơi đầy đất, thân gã như một trọng trọng ảo ảnh chồng lên nhau, phút chốc lướt đến Tần Liệt.
Từng đạo thân ảnh của gã xuất hiện trên không, đọng mà không tán.
- Pha tạp không tinh!
Tiếng đùa cợt của Phạm Nhạc đột nhiên từ đám ảo ảnh truyền ra, tiếng nói giống hệt, những ảo ảnh này như đều là vật sống.
Chỉ thấy vô số Phạm Nhạc từ bốn phương tám hướng phi đến, bao phủ Tần Liệt.
Mà thân thể thực của gã đột nhiên biến mất, không biết ẩn đi nơi nào.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...