Linh Vực

"Tinh Tinh đâu rồi?" Lăng Huyên Huyên nhìn xuống phía dưới, "Lần này tại sao nàng ta không tới?"

"Nàng không chịu đến." Thần sắc Lục Ly lạnh lùng, "Nàng ở tại Khí Cụ Tông mới có một năm mà tính tình tựa hồ hơi có chút nhu, nàng không chịu động thủ đối với người Khí Cụ Tông."

"Là có cảm tình với người." Lăng Ngữ Thi ôn nhu nói.

Nàng nhìn về phía vị trí bọn người Hàn Khánh Thụy phía dưới, trên khuôn mặt thanh lệ có vài phần bất đắc dĩ, cảm khái hô lên: "Thật sự là thế sự khó lường. Ba năm trước, chúng ta còn phải xem sắc mặt của Hàn Khánh Thụy, Khang Huy. Thời gian trôi qua trong nháy mắt, hiện tại vậy mà chúng ta có thể nắm sinh tử của bọn họ, ai, thật sự là không thể tưởng được."

"Ngươi nhìn cái tên béo ị kia kìa, hắn tên là Khang Trí, nguyên lai là con của phó Các chủ Khang Huy." Lăng Huyên Huyên cũng nói chen vào, "Năm xưa khi ta tới Tinh Vân Các, bị thị vệ ngăn chặn tại cửa ra vào, thị vệ kia ngăn cả ta và Tam thúc ở bên ngoài, nói vài lời lạnh nhạt đối với chúng ta. Đúng lúc cái tên béo này xuất hiện, cho ta và Tam thúc đi tới Tinh Vân Các, cho chúng ta có thể gặp được Hàn trưởng lão..."

"Hắn là nể mặt mũi Tần Liệt." Lăng Ngữ Thi buồn bả nói.

"Đúng nha, là nể mặt mũi Tần Liệt, nếu như không có Tần Liệt, Lăng gia chúng ta đã sớm suy sụp rồi." Lăng Huyên Huyên cũng rất đồng ý, "Hắn còn giúp chúng ta giết cả nhà Đỗ Hải Thiên, vốn chuyện này nên do tỷ muội chúng ta làm mới được. Nếu như hắn không giết Đỗ Hải Thiên, hắn cũng sẽ không biết bị Tinh Vân Các đuổi giết, cũng sẽ không phải lạc lõng ở đâu đó mà cho tới bây giờ vẫn không rõ."

Cặp lông mày kẻ đen của Lăng Ngữ Thi nhíu lại, tâm hồn thiếu nữ cảm thấy đắng chát, trong lòng thì thầm: "Đến cùng ngươi đang ở nơi nào?"

"Ồ? Tần Băng!" Đột nhiên Lăng Huyên Huyên khẽ kêu.

Chỉ thấy Thập tự trên đường, một thân ảnh đột nhiên xuất hiện, hắn còn cõng trên lưng một người, giờ phút này đang đi trên đường phố.

Đúng là Tần Liệt!

Lăng Ngữ Thi sững sờ, cũng nhịn không được nhìn xuống phía dưới, nhìn Tần Liệt trên đường phố.

"Sao lại là hắn?" Lăng Ngữ Thi rất nghi hoặc, không biết vì sao, nhìn người nọ lưng cõng một nữ tử xinh đẹp phía dưới, nàng không khỏi cảm thấy trong nội tâm không thoải mái.

"Tần Băng? Hắn chính là Tần Băng?" Giọng Lục Ly đột nhiên cao lên mấy lần, "Chính là người ngăn ta bên ngoài cửa, không cho ta bước vào Tông môn Khí Cụ Tông một bước chính là cái tên Tần Băng kia?!"

"Hình như là hắn..." Lăng Huyên Huyên thận trọng nói từng li từng tí.

"Hắn đang ở trong danh sách tất phải giết!" Lục Ly hít một hơi, ánh mắt lạnh như băng, hàn khí như có chút tràn ra ngoài, "Ta muốn giết hắn!"

Nàng lấy một thanh Bạch Thủy tinh chế thành trường kiếm ra, bỗng nhiên từ trên cao lâu nhảy xuống, đứng sừng sững ngay trước mặt Tần Liệt.

Lăng Ngữ Thi và Lăng Huyên Huyên nhìn thấy vậy, tâm thần vừa loạn, đột nhiên không biết nên làm thế nào cho phải.


"Làm sao bây giờ?" Lăng Huyên Huyên hỏi, "Cái tên Tần Băng này, mới vừa rồi còn đồng ý với chúng ta, muốn giúp chúng ta luyện chế Linh khí thuận tay, chúng ta có cần trợ giúp Lục Ly sư tỷ giết hắn hay không?"

Tâm Lăng Ngữ Thi cũng loạn như ma, không biết vì sao, nàng nhìn thấy lưng Tần Liệt cõng một nữ nhân đứng trên đường, cảm giác trong nội tâm thấy không quá thoải mái.

Đối với chuyện mà Lăng Huyên Huyên đề cập là phải phụ giúp Lục Ly giết Tần Liệt, nàng càng là cảm thấy không ổn, cảm thấy có lẽ không nên làm như vậy.

"Người này đối với tỷ muội chúng ta rất không tệ, ta, ta rất khó xuống tay." Lăng Ngữ Thi nói.

"Ừm, ta cũng hiểu tuy người này lạnh như băng nhưng vẫn là rất không tệ đấy." Lăng Huyên Huyên cũng gật đầu, sau đó nói: "Chúng ta cùng xem a."

Vì vậy hai tỷ muội thờ ơ lạnh nhạt cứ đứng ở trên cao lâu.

"Ngươi là Tần Băng? Tần Băng Khí Cụ Tông?!" Lục Ly từ trên trời giáng xuống, chắn trước người Tần Liệt, mặt lạnh như băng, "Ta và ngươi trước kia từng gặp nhau rồi sao?"

"Chưa từng." Tần Liệt hờ hững nói.

"Ta từng giết thân thích ngươi?" Lục Ly hỏi lại.

"Chưa." Tần Liệt đáp.

"Ta rất muốn biết, vì sao ngươi phải cố ý dặn dò Dĩ Uyên, không cho ta được bước vào Khí Cụ Tông một bước?!" Lục Ly quát lên chói tai.

"Bởi vì ta nghe đến tên của ngươi, đã cảm thấy chán ghét!" Thanh âm Tần Liệt lạnh lùng nói.

"Hay! Hay lắm!" Lục Ly nghẹn họng lại thành cười, tiếng cười lạnh như băng như gió lạnh, làm cho toàn thân người ta phải run lên, "Chưa từng có ai dám đối với ta như thế! Chưa bao giờ!"

Thủy Tinh kiếm trong tay Lục Ly rạng rỡ hàn quang.

Sắc mặt Tần Liệt lạnh như băng, liếc nhìn Lục Ly rồi lại ngẩng đầu lên nhìn tỷ muội Lăng Ngữ Thi và Lăng Huyên Huyên.

Bỗng nhiên hắn sinh ra một cảm giác không biết nên khóc hay cười.

Trên cao lâu là tỷ muội Lăng Ngữ Thi, Lăng Huyên Huyên, hai người từ trên cao nhìn xuống, nhìn hắn với thần sắc cảnh giác.

Mà hắn thì quyết định muốn trở về Khí Cụ Tông cũng là vì lấy linh tài và lò luyện trong nham động để luyện khí cho hai người này, bởi muốn thực hiện tròn lời hứa của hắn.


Trên lưng hắn cõng một nữ nhân khác, lại bị người yêu từ xa ngắm nghía, đề phòng từ xa...

Mặc cho hắn suy đoán bất luận cái gì, cũng không ngờ rằng Thập tự phố là do Thất Sát cốc phụ trách quét dọn, càng không dự liệu được vậy mà Lục Ly, Lăng Ngữ Thi, Lăng Huyên Huyên đều ở cả chỗ này.

Vốn chuẩn bị cho bọn người Hàn Khánh Thụy biết danh tự hắn nhưng vừa nhìn thấy Lăng Ngữ Thi, Lăng Huyên Huyên đều có mặt ở đây đành phải câm miệng rồi.

Hắn biết là với tính tình Lăng Ngữ Thi, Lăng Huyên Huyên, nếu ở đây mà thấy bọn người Hàn Khánh Thụy, Khang Trí thì nhất định sẽ bảo toàn tính mạng của bọn họ.

Cho nên hắn biết rõ bọn người Hàn Khánh Thụy chắc chắn bình yên vô sự.

Điều này với hắn mà nói là một tin tốt.

Tin tức xấu là, đám Hàn Khánh Thụy có lẽ không việc gì, mà hắn hẳn là sẽ gặp phiền toái.

—— Phiền toái đến từ chính Lục Ly.

Thủy Tinh kiếm trong tay Lục Ly rạng rỡ hàn quang, từng sợi khí tức băng hàn cũng từ trên người Lục Ly phóng xuất ra. Bên trong băng hàn, mang theo một thứ trạng thái tuyệt tình tuyệt nghĩa, mang theo cái lạnh lùng chôn vùi tình người!

Lục Ly cũng tu luyện Hàn Băng chi lực, hơn nữa nhận thức đối với Hàn Băng lực lượng cũng khá sâu.

Nhưng dù là Lục Ly hay Dĩ Uyên, Lương Thiếu Dương, Bàng Phong cũng chỉ có cảnh giới Khai Nguyên cảnh hậu kỳ, hơn nữa trong cảm giác Tần Liệt, thực lực Lục Ly có lẽ còn yếu nhược hơn hai người Bàng Phong, Dĩ Uyên, tối đa có thể ngang hàng với Lương Thiếu Dương.

Năm xưa, tại thời điểm ở Lăng Gia trấn, Lục Ly cũng là Khai Nguyên cảnh hậu kỳ.

Hơn một năm trước, Lục Ly chỉ mở bảy cái Nguyên phủ, hiện tại cô nàng có chín cái Nguyên phủ toàn bộ dồi dào lực lượng, dù sao vẫn là Khai Nguyên cảnh hậu kỳ.

Hơn một năm trước, hắn chưa bước vào Khai Nguyên cảnh, hắn bị Lục Ly đối xử lạnh nhạt mỉa mai, hắn bị Cưu Lưu Du không thèm nhìn.

Hôm nay, Khí Cụ Tông tuy gặp phải đại nạn, hắn lại có thể đĩnh đạc đứng ở trước mặt Lục Ly!

Hôm nay, hắn có thể dùng thân phận võ giả đồng cấp cùng Lục Ly chính diện nói năng!

"Muốn ngăn ta? Ngươi còn chưa đủ tư cách!" Tần Liệt đưa tay.


"Rắc rắc rắc!"

Do hàn khí sâm bạch ngưng kết khối băng, hóa thành một thanh băng kiếm, băng kiếm vừa thành, một luồng khí tức còn băng hàn hơn cả Lục Ly đột nhiên từ trên người Tần Liệt tràn ngập ra.

Tâm, thần, hồn, hết thảy ý niệm trong đầu Tần Liệt, như kết thành Băng Sương toàn bộ, hắn lập tức tiến vào ý cảnh Cực Hàn.

Một tầng sương lạnh tại trên người hắn ngưng hiện, hai con ngươi của hắn biến thành màu trắng bạc, hắn nhìn về phía Lục Ly, hờ hững nói: "Nếu như không thể lĩnh ngộ Hàn Băng ý cảnh, cả đời ngươi không phải là địch thủ của ta!"

Băng kiếm xông về phía trước, một đạo băng mang sắc bén đột nhiên bắn tới trước ngực Lục Ly.

Thủy Tinh kiếm trong tay Lục Ly lan tràn hàn vụ. Trong khoảnh khắc, cả người Lục Ly bị hàn vụ bao lấy, ngay tại lúc thân ảnh cô nàng mơ hồ, nhiều đóa băng hoa đột nhiên từ trong hàn vụ bay ra.

Mỗi một đóa băng hoa như được điêu khắc tỉ mỉ mà thành, tinh xảo đẹp đẽ lại ẩn chứa hàn lực kinh người!

Đóa đóa băng hoa lượn vòng, chịu điều khiển của Lục Ly, càng làm cho đảo loạn hàn mang trên thân kiếm Tần Liệt, chỉ nghe từ trong hàn vụ truyền đến một hồi tiếng vang leng keng dễ nghe.

Sau đó Tần Liệt không cảm thấy được bên trên băng mang thuộc về khí tức của hắn.

"Ý cảnh sao? Lĩnh ngộ của ngươi còn quá ít ỏi, nhận thức của ngươi đối với hàn lực còn chưa đủ!" Lục Ly quát.

Đóa đóa băng hoa óng ánh, bỗng nhiên nhao nhao từ trong hàn vụ bay ra, bỗng nhiên hung mãnh giống như mưa đá, điên cuồng hướng phía Tần Liệt rơi xuống.

"Địa hãm!" Tần Liệt lặng lẽ vận Địa Tâm Nguyên Từ Lục, dùng Đại Địa Chi Lực trong thể nội để dẫn phát dị biến đại địa.

`

Ở bên trong Hàn vụ, mặt đất dưới chân Lục Ly đột nhiên vỡ ra, như yêu ma mở cái miệng rộng, từ sâu trong địa tâm truyền đến lực hút mãnh liệt!

Thân hình lãnh ngạo của Lục Ly ở bên trong hàn vụ, bỗng nhiên kịch liệt lay động, bước chân trở nên loạng choạng.

"Đương đương đương!"

Giờ phút này, một tay Tần Liệt giơ băng thuẫn lên, chặn hết những đóa băng hoa óng ánh kia, lưng cõng Đường Tư Kỳ tiếp tục xông về phía trước.

Khi hắn tới gần hàn vụ, hắn một mặt băng thuẫn cầm trong tay nện thẳng vào trong làn sương mù!

"Oành!"

Hắn nghe được một tiếng trọng kích, cũng nghe được Lục Ly kêu rên, nhưng hắn không liếc mắt nhìn, mà là tăng tốc lướt qua Lục Ly.


"Lăng Ngữ Thi! Lăng Huyên Huyên! Cản hắn lại cho ta!" Bên trong hàn vụ, đột nhiên Lục Ly quát lên chói tai.

Trên cao lâu, Lăng Ngữ Thi và Lăng Huyên Huyên đang lơ đãng, trên khuôn mặt hai cô gái đều có chút bất đắc dĩ, thả mình từ trên lầu xuống.

Các nàng ngăn trở trước người Tần Liệt.

"Thật xin lỗi, chúng ta không thể để cho ngươi đi." Nét thanh lệ trên khuôn mặt Lăng Ngữ Thi tràn ngập vẻ ngại ngùng, trên cánh tay tuyết trắng của nàng có đầy những cái vòng phủ lên, thời điểm này những vòng tròn kia thi nhau sáng lên.

Chân váy Lăng Huyên Huyên như có hỏa diễm nhen nhóm, nhiều luồng lửa hiện lên xung quanh nàng. Thần sắc nàng cũng xấu hổ, đứng ở đàng kia thân hình không được tự nhiên, ngập ngừng nói: "Cái này, ta không dám không theo Lục sư tỷ, cho nên chỉ có thể cản ngươi lại, thực xin lỗi nha."

"Ô ô ô!" Thanh âm như được thổi qua con ốc vang lên từ chỗ hàn vụ Lục Ly truyền đến.

Khuôn mặt Lăng Ngữ Thi khẽ biến, nàng biết rõ thanh âm kia ý vị như thế nào, nàng biết rõ đây là Lục Ly muốn gọi người Thất Sát cốc.

Nàng hiểu, một khi người Thất Sát cốc tụ tới, Tần Liệt chắc chắn không tránh khỏi kiếp nạn này.

"Muội muội, cản hắn lại!" Lăng Ngữ Thi quát lên một tiếng, đôi mắt sáng lại không ngừng nháy động, nháy mắt ra dấu cho Lăng Huyên Huyên.

Tâm thần hai tỷ muội tương thông, một ánh mắt là có thể biết người kia nghĩ gì, cho nên Lăng Huyên Huyên nhìn ánh mắt của nàng, lập tức hiểu ý bèn nhanh chóng vận chuyển Hỏa diễm Linh quyết, hỏa diễm vù vù bốc lên khắp toàn thân.

Các nàng cùng lao về phía Tần Liệt!

Tần Liệt cõng Đường Tư Kỳ, hai tỷ muội lập tức xông tới phía hắn, ánh mắt lại hờ hững.

Hắn vẫn không nhúc nhích.

Đột nhiên, ánh mắt hắn có chút sáng ngời, hắn nhìn thấy trên người hai tỷ muội không có cảm giác được một tia sát ý lăng lệ ác liệt...

Ngay tại lúc hắn sững sờ, cái khí thế của hai tỷ muội thoạt nhìn rất lớn kia bỗng nhiên tách ra một trái một phải, vậy mà vọt qua hai bên trái phải.

Vọt ra phía sau của hắn!

"Đáng chết, bị hắn trốn mất!" Lăng Huyên Huyên quát to một tiếng, lại nhanh chóng quay đầu lại.

"Đừng để hắn chạy thoát!" Lăng Ngữ Thi khẽ kêu lên nhịp nhàng.

Thân hình Tần Liệt hơi khẽ chấn động, hắn không hề do dự, trước khi hai tỷ muội tổ chức lên tiến công một lần nữa, hắn nhanh chóng lướt đi, dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới đầu Thập tự phố.

Ở sau lưng, tỷ muội Lăng Ngữ Thi vẫn còn giả vờ truy kích.

Ở nơi xa hơn, Lục Ly bên trong hàn vụ bị nhé ở bên trong kẽ đất, vẫn chưa giãy giụa đi ra được.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui