“Hô hô hô!”
Tâm núi lửa thiêu đốt phun trào, trên khối thiên ngoại vẫn thạch như ván cửa kia, hai văn tự Thâm Uyên cổ xưa do Tần Liệt khắc – Viêm Nhật, phóng thích ánh sáng nóng rực vô cùng.
Thoạt nhìn, hai chữ “Viêm Nhật”, giống như biến thành hai mặt trời nhỏ thiêu đốt, viêm năng như vô cùng vô tận từ đó ùa vào.
Từ trên hai chữ “Viêm Nhật” kia phóng thích viêm năng nóng rực, trải qua rất rất nhiều hỏa diễm đồ văn trên khối thần bí vẫn thạch thúc giục, khiến cả Chu Tước giới cũng bắt đầu thiêu đốt.
Nguồn gốc Chu Tước giới dị biến, chính là hai chữ “Viêm Nhật” kia, hơn nữa tương quan từng hơi thở với Viêm Nhật Thâm Uyên.
Chu Tước giới dị biến, đã kinh động tộc nhân Chu Tước tộc, còn có một bộ phận cường giả Cổ Thú tộc.
Nhưng, sa vào lĩnh ngộ lực lượng áo nghĩa Thâm Uyên, Tần Liệt lại chưa từng chú ý tới Chu Tước giới biến hóa.
Bản thể hắn ngồi yên lặng trên hồn đàn, ngay cả Bổn Nguyên Thâm Hải chung quanh biến hóa, cũng không rảnh đi để ý tới.
Bản thể không thể phát hiện, phân thân Ám Hồn Thú của hắn tự nhiên càng thêm không có khả năng biết Chu Tước giới kì biến.
Phân thân Ám Hồn Thú của hắn, lúc này vẫn ở trên không Ám Huyết hạp cốc, thấp thỏm chờ Cửu U quân chủ Áo Tư Đốn đến.
“Hô!”
Lăng Ngữ Thi cưỡi từng đám hồn vân, sau khi trấn an Á Luân cùng những ác ma Cửu U kia, lại bay vút bên cạnh hắn.
“Tên kia cũng là con trai Áo Tư Đốn?” Tần Liệt hỏi.
“Chàng là nói Á Luân?” Lăng Ngữ Thi kinh ngạc.
Tần Liệt khẽ gật đầu, “Ta đã không cố ý lấy ‘Ám Hồn’ ẩn nặc khí tức, tự nhiên có thể nghe các nàng đối thoại. Á Luân kia... hình như rất xem thường chúng ta?”
Lăng Ngữ Thi sửng sốt một chút, chợt nói: “Hắn không xem thường chàng, hắn là cảm thấy chủng tộc sinh mệnh Linh Vực quá yếu.”
“Nàng và ta đều đến từ Linh Vực.” Tần Liệt nói.
Á Luân lúc nói tới Linh Vực, trong ngữ khí tràn đầy chế nhạo và khinh thường, lại hoài nghi động cơ bọn Tần Hạo, Tần Sơn bước vào Cửu U, làm hắn mơ hồ có chút không thoải mái.
Một đoạn thời gian gần đây, nhân vật hắn tiếp xúc, hoặc là Liệt Diễm Qua, Ám Hạo, Hàn Triệt cường giả Thần tộc như vậy, hoặc là Cách La Mỗ, Đạo Sâm đại ác ma cấp mười như vậy.
Cho dù đối mặt Liệt Diễm Qua, Cách La Mỗ, Đạo Sâm bọn bá chủ một phương tinh hà, hắn cũng không có cảm giác kém một bậc, ngược lại dần dần bồi dưỡng ra sự tự tin.
Bỗng nhiên, Á Luân kia, trong lời nói, đối với nhân tộc đến từ Linh Vực tràn đầy chế nhạo, hắn ít nhiều có chút không thích ứng.
- - hắn luôn coi bản thân là một phần tử của nhân tộc.
“Không cần so đo với hắn, cao giai ác ma của luyện ngục, đều là đức hạnh như hắn.” Lăng Ngữ Thi cười nhạt, nói: “Chàng còn nhớ Địch Già không? Lúc đó, lúc Viêm Nhật Thâm Uyên vẫn là Bổn Nguyên Thủy Giới, hắn lấy thân phận luyện ngục ác ma xuất hiện ở Bổn Nguyên Thủy Giới, lập tức được rất nhiều ác ma dựa vào. Ác ma một trăm tầng bên trên cũng sẽ cảm thấy cao giai ác ma của tám tầng luyện ngục, thân phận và lực lượng huyết mạch, đều tôn quý cường đại hơn chút. Có lẽ chính là bởi vì như vậy, mới dần dần dưỡng thành tính tình thối của bọn họ, cảm thấy bọn họ mới là chủng tộc sinh mệnh cao quý nhất.”
“Địch Già...”
Tần Liệt bật cười.
“Ồ, đúng rồi, Địch Già hẳn cũng ở Hoàng Tuyền Luyện Ngục chứ? Ta còn thông qua huyết mạch bí thuật, từng có câu thông ngắn ngủi với Địch Già, hướng hắn dò hỏi tin tức chàng? Hắn bây giờ chẩm dạng?” Lăng Ngữ Thi nói.
“Hắn hẳn là một hậu duệ huyết mạch còn sống cuối cùng của Cách La Mỗ. Ở trước khi Hoàng Tuyền Luyện Ngục hoàn toàn sụp đổ, ta lợi dụng Tinh Không Kính đem hắn đưa vào Hàn Tịch Thâm Uyên rồi.” Tần Liệt giải thích.
“Còn sống là tốt rồi.” Lăng Ngữ Thi trầm mặc một hồi, bỗng nhiên tình cảm trầm thấp hỏi: “Lăng Phong chết như thế nào?”
“Thiên Khải bảo ta phong bế Thâm Uyên Thông Đạo của Hoàng Tuyền Luyện Ngục, đem y, còn có Lỗ Tư cùng nhau giết chết.” Sắc mặt Tần Liệt âm trầm nói.
“Thiên Khải...” Lăng Ngữ Thi cũng âm thầm cắn răng.
“Người này phi thường đáng sợ, nàng và ta... Ngày nay đều không phải đối thủ của hắn.” Tần Liệt thở dài nói.
“Tinh hà mênh mông, cường giả có thể hoàn toàn thắng Thiên Khải, có thể chỉ có Ngự Hồn đại đế. Mà có thể triệt để giết chết hắn, đến nay chưa có một ai.” Ngay lúc này, truyền tới thanh âm Áo Tư Đốn, “Ngay cả Ngự Hồn đại đế cũng không giết được hắn.”
“Oành!”
Thanh âm hạ xuống, một ác ma khổng lồ cao mấy ngàn thước, giống như ngọn núi máu thịt đột nhiên từ hư không hạ xuống.
Ác ma này không có sáu đôi cánh ma như Cách La Mỗ, ở lưng hắn, cao cao dựng lên từng gây sai nhọn đen sì bén nhọn, thoạt nhìn, lưng hắn như cắm đầy mũi tên xương.
Từng cây gai đó, băng lạnh mà sắc bén, lóe ra ma quang dọa người.
Trên đầu của ác ma này, một cây sừng nhọn to dài cứng rắn, đâm thẳng tắp hướng bầu trời, ở mũi cái sừng nhọn đó, hình như có từng đợt tiếng rít nhiếp hồn vang lên.
Hai cánh tay quỷ to lớn của hắn, ở sau khi giơ lên, hóa thành trường đao dạng răng cưa lớn vô cùng.
Từng đợt lực lượng làm tâm thần người ta kinh sợ, từ trong hai thanh trường đao hình lưỡi cưa kia truyền tới, như đủ để xé rách bầu trời.
“Phụ thân đại nhân.” Lăng Ngữ Thi cung kính nói.
Tần Liệt cả kinh, chợt ý thức được đại ác ma trước mắt chính là bản thể của Áo Tư Đốn.
“Rống!”
Con Thâm Uyên ma long tên là A Tư Gia Lạc kia, ở sau Áo Tư Đốn, rống giận mà đến.
A Tư Gia Lạc vừa hiện thân, đột nhiên rít gào một tiếng, liền muốn đem phân thân Ám Hồn Thú này của Tần Liệt xé nát.
“Bình tĩnh.” Áo Tư Đốn quát khẽ.
“A Tư Gia Lạc đại nhân!” Lăng Ngữ Thi cũng thét lên.
Nàng không rõ, ở sau khi A Tư Gia Lạc hiện thân, vì sao sẽ đột nhiên nhìn chằm chằm Tần Liệt động thủ.
Trong lòng Tần Liệt đắng ngắt, biết phân thân Ám Hồn Thú này của hắn, ở sau khi biến hóa thành bản thể, đã bị A Tư Gia Lạc nhận ra.
Ở sau khi bản thể hắn đem Tần Hạo, Tần Sơn mang vào Cửu U, bị Thâm Uyên ma long A Tư Gia Lạc phát hiện, kết quả song phương bộc phát chiến đấu.
Đại ác ma A Tư Gia Lạc huyết mạch cấp mười, bị một quyền của Tần Hạo đánh bị thương, máu tươi toàn thân vội vàng bỏ trốn.
“Quân chủ! Là hắn, hắn cùng một chỗ với những tên kia!” A Tư Gia Lạc tru lên.
“Ta biết.” Áo Tư Đốn hừ lạnh một tiếng.
Thâm Uyên ma long A Tư Gia Lạc, từ tiếng hừ lạnh của Áo Tư Đốn nghe ra tức giận, thân thể ma long lao về phía Tần Liệt của hắn cũng đột nhiên dừng lại.
“Tần Liệt, chuyện gì xảy ra?” Lăng Ngữ Thi dò hỏi.
Sau khi chân thân Áo Tư Đốn tới, A Tư Gia Lạc cũng hiện thân, bên dưới Á Luân cũng bay hướng bầu trời.
“A Tư Gia Lạc thúc thúc, sao phát hỏa lớn như vậy?” Á Luân cười hì hì hỏi.
A Tư Gia Lạc lạnh lùng nhìn Tần Liệt một cái, chỉ hừ hừ, lại không đáp lời.
“Tần Liệt, tộc nhân nhân tộc đem A Tư Gia Lạc đánh bị thương kia, là của ngươi?” Áo Tư Đốn tò mò hỏi.
Hắn cũng vừa tới, lúc theo A Tư Gia Lạc cùng nhau đi qua, mới biết được A Tư Gia Lạc từng có xung đột với một đám cường giả vực ngoại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...