Bọn họ đều phát hiện được huyết mạch trong cơ thể Tần Liệt trở nên vội vàng xao động mà phun trào!
“Hô!”
Hít một hơi thật sâu, hắn cường hành đè nén xúc động muốn điên cuồng, từng bước rời xa một gốc Sinh Mệnh Cổ Thụ kia.
“Chủ nhân?” Miêu Phong Thiên khẽ hô dò hỏi.
“Thứ này hấp dẫn quá lớn đối với huyết mạch ta.” Hắn vừa lui, vừa hướng Miêu Phong Thiên giải thích, “Nhưng ta không xác định, một gốc Sinh Mệnh Cổ Thụ này, sau khi luyện vào huyết mạch của ta, sẽ xảy ra biến hóa thế nào. Hơn nữa, theo cách nói của Lê Hân, cho dù là muốn đem nó luyện hóa, cũng không phải là bây giờ.”
Dứt lời, hắn một lần nữa mượn dùng Tinh Môn, bản thể rời khỏi Hàn Tịch Thâm Uyên.
Sau đó không lâu, hắn một lần nữa tới trước mặt Tần Sơn.
“Ông nội, ông ngoại Thần tộc kia của cháu, đến tột cùng là một người thế nào? Lão đối với cháu... Rốt cuộc là ý tốt, hay là ác ý?”
Tần Sơn lúc trước thông qua bản thể hắn chuyển lời, đã biết ở Hàn Tịch Thâm Uyên xảy ra cái gì, cũng biết Lê Hân tồn tại.
Lúc hắn bước vào Hàn Tịch Thâm Uyên, Tần Sơn cũng đang tự hỏi sự kiện này, giống như biết hắn sẽ nhịn không được dò hỏi.
“Nói thật, ta và người đó chưa từng tiếp xúc, ta cũng không biết hắn rốt cuộc muốn làm gì.” Tần Sơn do dự một chút, nói: “Cha cháu ở trong vực ngoại thiên hà, tình huống những năm đó, ta cũng từng lặp đi lặp lại truy hỏi, nhưng cha cháu vẫn không muốn nói kĩ. Nó chỉ nói, mẹ cháu là nữ nhân tốt, cũng là nữ nhân duy nhất nó từng yêu. Nhưng mà, lúc nó dẫn cháu từ vực ngoại trở lại, cũng không đem nữ nhân đó cùng nhau dẫn tới đây. Hơn nữa, lúc nó trở về còn bị thương nặng.”
“... Về phần người đó, cha cháu tựa như cũng không phải quá thích, ta hoài nghi cha cháu bị thương, cũng có liên quan với người đó.”
“Ta nghĩ, người đó hẳn là muốn cháu ở lại bên người hắn, mà cha cháu không muốn, mới sẽ bộc phát xung đột.”
“Người đó hắn rất coi trọng cháu, mà không phải Tần gia chúng ta. Cũng không phải cha cháu.”
“Hắn có lẽ không có ác ý với cháu, nhưng, đối với Tần gia, đối với Linh Vực, cái đó thì nói không chắc.”
Nghe Tần Sơn nói ra như thế, Tần Liệt kinh ngạc, “Ngay cả ông nội, ngài cũng không biết tình huống cụ thể?”
Tần Sơn cay đắng lắc đầu, “Chỉ có cha cháu mới biết.”
“Hắn còn cần bao lâu mới trở về?”
“Hẳn sẽ ở sau khi xử lý xong phiền toái Khủng Bố Ma Vương cùng Tuyệt Vọng Ma Vương.”
“Tiểu Liệt, bên ngoài có người tìm cháu!” Thanh âm Tần Nghiệp từ ngoài điện truyền tới.
Tần Liệt sửng sốt một chút, nói: “Ai?”
“Một cô gái.” Tần Nghiệp mỉm cười nói.
Tần Liệt nghĩ một chút, phát hiện trong thời gian ngắn, cũng không rõ được quan hệ với Liệt Diễm Diên, liền tạm thời không tiếp tục truy hỏi nữa.
Hắn vì thế đi hướng ngoài điện.
Một nữ tử băng cơ ngọc cốt, tướng mạo lành lạnh tú lệ, yêu kiều đứng ở ngoài điện.
Sau khi nhìn thấy hắn đi ra, nữ tử kia nhíu mày ngài, nói: “Hiện tại gặp ngươi một chút cũng thật khó.”
“Lâm Lương Nhi, sao ngươi ở đây? Ngươi không phải cũng ở Hàn Tịch Thâm Uyên tu luyện sao?” Tần Liệt kinh ngạc nói.
Mấy năm trước, Lâm Lương Nhi từ Khư Địa Hàn Băng đảo rời đi, thông qua cánh cửa vực giới của Bạc La giới, cũng hướng tới Hàn Tịch Thâm Uyên chinh chiến.
Hoàn cảnh Hàn Tịch Thâm Uyên, đối với Hàn Băng Phượng Hoàng nhất tộc mà nói, xem như phi thường thích hợp.
Sau đó, nàng tựa như luôn cùng một chỗ với Chu Tước Đồng Yên, luôn ở Bạc La giới đánh giết với Thâm Uyên Ác Ma, thông qua Thâm Uyên Ác Ma để cường đại bản thân.
Thời gian cách mấy năm, Tần Liệt liếc một cái nhìn ra Lâm Lương Nhi hiện nay, cấp bậc huyết mạch Hàn Băng Phượng Hoàng, đã ở cấp tám đỉnh phong.
Nàng tựa như cách đột phá đến huyết mạch cấp chín, chỉ có khoảng cách một đường, sóng cực hàn khí dâng trào trên người cũng làm Hàn Băng Ý Cảnh Đồ trong hồn đàn hắn sinh ra phản ứng vi diệu.
“Hàn Băng Ý Cảnh Đồ, Băng đế...”
Tần Liệt đột nhiên phản ứng lại, mắt hơi nheo, cười nói: “Có phải bởi vì Băng đế đến Kình Thiên thành hay không?”
“Ngươi coi như không ngốc.” Lâm Lương Nhi lườm hắn một cái.
Tên của Lâm Lương Nhi, chính là Băng đế đặt, mẹ nàng trước kia là vật cưỡi của Băng đế, quan hệ với Băng đế cực kỳ khăng khít.
Băng tinh cung điện Băng đế để lại ở dưới lòng đất Hàn Băng đảo Khư Địa, cũng là bị ấn kí Băng đế truyền thừa trên người nàng mở ra, cũng bởi vì một điểm này, nàng mới quen biết Tần Liệt.
Nay, Băng đế biến mất hơn hai vạn năm, đã chính thức hiện thân ở Kình Thiên thành, Lâm Lương Nhi sau khi biết được tin tức này, sẽ tới đây gặp mặt Băng đế, cũng là chuyện đương nhiên.
“Băng đế đâu?” Lâm Lương Nhi hỏi.
“Tạm thời không ở Kình Thiên thành, nhưng ta nghĩ không cần quá lâu, hắn sẽ trở lại Kình Thiên thành.” Tần Liệt cười giải thích.
“Không dẫn ta đi dạo Kình Thiên thành sao?” Trong mắt Lâm Lương Nhi tràn đầy tò mò, “Nghe nói Kình Thiên thành chính là thành trì hoành tráng kỳ lạ nhất của nhân tộc Trung Ương thế giới, ta trước kia cũng chưa từng đến Trung Ương thế giới.”
“Được, ta và ngươi đi ở trong thành.” Tần Liệt cười nói.
Mặc dù hai hoàng tử Hồn tộc, còn có tộc nhân Tái Đa Lợi Tư gia tộc của Linh tộc, đều đang dần dần tới gần Kình Thiên thành.
Mặc dù hắn có một đống lớn sự tình phải xử lý, nhưng Lâm Lương Nhi đã đưa ra yêu cầu này, hắn vẫn đáp ứng.
Hắn nhớ tới những chuyện cũ trải qua cùng Lâm Lương Nhi ở Khư Địa Hàn Băng đảo.
Năm ấy, hắn bị nhốt ở Hàn Băng đảo, bị Lâm Lương Nhi lấy cực hàn chi lực đóng băng, hóa thành một bức tượng băng ở cung điện dưới lòng đất.
Bởi hắn tu tập Hàn Băng Quyết, ở dưới cực hàn băng đông kia, hắn chưa chết, chẳng những có thể nhìn, còn có thể tư duy...
Hắn tương đương ở cùng Lâm Lương Nhi trong băng tinh cung điện dưới lòng đất mấy tháng.
Đoạn thời gian đó, hắn luôn âm thầm quan sát nhất cử nhất động của Lâm Lương Nhi, nhìn nàng hoa lệ biến ảo thành Hàn Băng Phượng Hoàng, nhìn nàng lột xác thành cô gái nhân tộc mĩ lệ...
“Ta sắp đột phá đến huyết mạch cấp chín, đến lúc đó, ngươi có thể hộ pháp giúp ta hay không?” Lâm Lương Nhi bỗng nhiên nói.
Tần Liệt cười, nói: “Người đồng ý hộ pháp cho ngươi, hẳn không hề ít nhỉ? Chu Tước Đồng Yên, nhất định đồng ý, có lẽ ngay cả Băng đế... Cũng đồng ý.”
“Ta muốn ngươi hộ pháp giúp ta!” Lâm Lương Nhi nói.
Tần Liệt sửng sốt một chút, gật gật đầu, nói: “Có thể.”
“Ta muốn ở vực giới của Hàn Băng Phượng Hoàng chúng ta đi đột phá huyết mạch.” Lâm Lương Nhi lại nói.
Tần Liệt cả kinh, “Vực giới đó của các ngươi... Nay tình huống như thế nào?”
“Ở dưới sự khống chế của Lục Đạo Minh!” Lâm Lương Nhi oán hận nói.
Trong mắt Tần Liệt lóe lên dị quang, lập tức hiểu mục đích chân thật của Lâm Lương Nhi, biết nàng là muốn mượn dùng lực lượng của mình, giúp Hàn Băng Phượng Hoàng nhất tộc đoạt lấy vực giới đó.
“Ta giúp ngươi ở vực giới đó hộ pháp đột phá.” Hắn gật đầu lần nữa.
Khóe mắt Lâm Lương Nhi hiện ra nét vui mừng, nói: “Coi như ta không nhìn lầm người.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...