Tác Mỗ Nhĩ, Áo Khắc Thản khi ấy lưu lạc đến khe hở không gian không biết tên, hắn cho rằng hắn chỉ sợ không bao giờ có thể gặp được hai người nữa, cho rằng bọn họ hẳn phải chết không nghi ngờ.
Kết quả, hai người chẳng những trở về Viêm Nhật Thâm Uyên, huyết mạch thế mà cũng đều lần lượt đột phá đến cấp tám.
Bọn họ lại đã lần nữa trở thành một uy hiếp lớn.
Tác Mỗ Nhĩ âm hiểm xảo trá, so với những ác ma huyết mạch cấp tám kia khó quấn hơn nhiều.
Tác Mỗ Nhĩ không chết, hắn huyết chiến với những ác ma cấp tám kia cũng sẽ cảm thấy bất an, không biết Tác Mỗ Nhĩ lại sẽ thi triển âm mưu quỷ kế gì.
Bởi vậy, theo hắn thấy, giết chết Tác Mỗ Nhĩ trước chính là việc lớn quan trọng nhất trước mắt.
Ác ma của các tầng Thâm Uyên lớn, vừa thấy hắn đem Tác Mỗ Nhĩ coi là đối thủ tiếp theo, hoặc đứng sừng sững tại chỗ không nhúc nhích, hoặc là cách xa chỗ hắn cùng Tác Mỗ Nhĩ.
Ác ma chủ động nhường ra không gian cho hắn cùng Tác Mỗ Nhĩ chiến đấu.
“Hây, ta đến Viêm Nhật Thâm Uyên thuần túy chỉ là làm một người đứng xem, ta không phải ác ma, ta giết Tần Liệt cũng không thành đế tạo giả của Viêm Nhật Thâm Uyên được.” Tác Mỗ Nhĩ vừa thấy những ác ma kia ùn ùn nhường ra không gian cho hắn cùng Tần Liệt, không khỏi kêu la lên, “Ta chỉ là muốn đến xem chút mà thôi, không có hứng thú đối với trái tim ác ma của hắn. Các ngươi sẽ không cảm thấy, ta có thể trở thành uy hiếp của các ngươi chứ?”
Hắn xoay đầu nhìn về phía một ác ma cấp tám.
Ác ma đó còn chưa ma hóa, thoạt nhìn bề ngoài giống như nhân tộc, chỉ là tóc tím mắt tím, thể hình có chút thô mà thôi.
“Mặc kệ ngươi có hứng thú hay không, ta cũng muốn nhìn thấy ngươi chết trước.” Ác ma đó cười quái dị nói.
“Như vậy...” Tác Mỗ Nhĩ buồn bã nói.
“Xẹt xẹt!”
Đột nhiên, một chùm ánh sáng trong vắt, như chuỗi hạt thủy tinh, từ trên người Tác Mỗ Nhĩ bay ra.
Cột sáng đó trong nháy mắt bay xuống trên người ác ma cười quái dị.
Ác ma đang cười quái dị, đột nhiên kêu lên thê lương, cơ thể chưa ma hóa thế mà lập tức bắt đầu nát bét tan rã.
“Đó là!” Khoa Ân đến từ Hắc Chiểu Thâm Uyên, nhìn ác ma cơ thể tan rã, sắc mặt đột nhiên biến đổi, quát: “Tẫn Diệt Chi Quang! Là Tẫn Diệt Chi Quang!”
“Vù vù vù!”
Tác Mỗ Nhĩ cất tiếng hét chói tai, trong tiếng hét dâng cao, các chùm sáng kì dị như trộn lẫn cặn băng, hướng sinh linh phụ cận bay đi.
Rất nhiều ác ma, Bối Đế, còn có Thâm Lam, đều ở phạm vi đánh lén của hắn.
Trừ Áo Khắc Thản chưa bị công kích, toàn bộ sinh linh ở gần hắn, đều bị từng cột sáng kì dị nhìn chằm chằm.
“Tẫn Diệt Chi Quang!”
Sắc mặt Linh tộc Bối Đế biến đổi, lần đầu thu liễm nụ cười, vẻ mặt dần trở nên ngưng trọng.
Nàng túm cánh tay Thâm Lam, mặc kệ Thâm Lam đồng ý hay không, kéo nàng đột nhiên bay vút sang bên cạnh.
Nơi gang tấc nàng hoạt động, trong không gian nho nhỏ đó, lại xuất hiện vô số không gian bí văn nhỏ bé.
Giống như nàng luôn ở không gian khác nhau xuyên toa qua lại.
Những Tẫn Diệt Chi Quang kia bị Tác Mỗ Nhĩ phóng thích ra, hướng tới nàng và Thâm Lam, theo bóng người nàng cùng Thâm Lam, ở trong những không gian bí văn kia qua qua lại lại, cuối cùng không thể đụng vào một mảng góc áo của nàng.
“Xẹt xẹt!”
Một số ác ma khác, không tốt số như nàng cùng Thâm Lam, không hề ít đều bị những cột sáng đó đuổi kịp, bị dính những cột sáng đó.
Chỉ là dính một chút, ác ma cũng bị đau kêu dữ tợn, cơ thể tan rã từng chút một.
“Mùi vị như thế nào?” Tác Mỗ Nhĩ âm trầm hỏi.
Ác ma nọ nói chuyện trước hết với hắn, chỉ một lát thời gian như vậy, ngay cả xương cũng đang tan, rõ ràng không sống được bao lâu nữa.
Hắn vừa nói chuyện, vừa phân tán hồn niệm, âm thầm khống chế những tia sáng đó.
Trong mỗi một chùm sáng, đều ẩn chứa một luồng linh hồn ý niệm của hắn. Hắn thông qua các luồng hồn niệm đó, chỉ dẫn khống chế tia sáng.
Từng chùm ánh sáng, ở dưới sự khống chế của hắn, linh hoạt khéo léo như rắn tới lui ở không trung, đuổi theo từng ác ma chạy tứ tán.
Trong đó, mấy cột sáng to nhất, ở dưới linh hồn hắn điều khiển, thì là lao tới Tần Liệt.
“Tẫn Diệt Chi Quang...”
Vòng xoáy cuồng phong chỗ Tần Liệt, giờ phút này ngừng gào thét dịch chuyển, mà là im lặng trôi nổi ở dưới bầu trời u ám.
Hắn lạnh lùng nhìn Tác Mỗ Nhĩ, khóe miệng nổi lên một tia cười trào phúng, im lặng chờ những ánh sáng đó tới.
“Vù!”
Một đạo tinh thần hồn tuyến thuộc về hắn, như đao sắc, đột nhiên bắn về phía những Tẫn Diệt Chi Quang bay hướng hắn.
Chỉ thấy từng đạo Tẫn Diệt Chi Quang kia hướng về hắn, như đột nhiên bốc cháy lên, bên trong ánh lửa bắn tung tóe.
Tác Mỗ Nhĩ đột nhiên hừ một tiếng âm trầm, sắc mặt cũng vặn vẹo dữ tợn, trong mắt tràn đầy không dám tin.
“Ngươi, ngươi sao...”
Mấy luồng linh hồn ý niệm của hắn, thế mà ở trong Tẫn Diệt Chi Quang, bị đao hồn của Tần Liệt chém đứt.
Hắn chính là tộc nhân Hồn tộc, một khối cơ thể ác ma ký túc kia hủy đi, đối với hắn cũng không có thương tổn gì.
Tộc nhân Hồn tộc, linh hồn bị thương, mới là thật sự bị thương!
Tần Liệt nhằm vào, chính là linh hồn ý thức của hắn, mà không phải thân thể ác ma.
Hơn nữa còn là hồn thức hắn giấu ở trong Tẫn Diệt Chi Quang!
Cái này không phù hợp lẽ thường!
Từng chùm Tẫn Diệt Chi Quang hướng tới Tần Liệt, sau khi mất đi hồn thức của hắn chủ đạo, như dải màu long lanh trôi nổi trên không, không nhúc nhích.
Tẫn Diệt Chi Quang kia cách vòng xoáy cuồng phong của Tần Liệt chỉ có năm thước.
Tần Liệt đột nhiên cười, trong mắt lóe lên ánh sáng lạ, các chùm Tẫn Diệt Chi Quang kia, đột nhiên từ đình trệ một lần nữa hoạt động lại.
Những Tẫn Diệt Chi Quang đó đều bay về phía vòng xoáy cuồng phong chỗ Tần Liệt.
Sắc mặt Tác Mỗ Nhĩ lại biến đổi.
Con ngươi màu tím của hắn lóe lên ngọn lửa xanh biếc. Hắn nhìn thật sâu về phía Tần Liệt, đột nhiên như có điều hiểu ra.
“Thì ra là đồng tộc...”
Một khắc này, hắn trăm phần trăm khẳng định linh hồn Tần Liệt, cũng là một Hồn tộc!
Kẻ có thể điều khiển Tẫn Diệt Chi Quang, hơn nữa có thể lấy hồn niệm để chém giết hồn niệm của hắn, tám chín phần mười giống với hắn, cũng là Hồn tộc!
Liên hệ tới Trấn Hồn Châu tồn tại, Tác Mỗ Nhĩ rốt cuộc ý thức được đối thủ của hắn, có lẽ căn bản không phải một ác ma, cũng không phải Thần tộc hắn nhận định.
Mà hẳn là một tộc nhân đồng tộc của hắn!
“Áo Khắc Thản!” Tác Mỗ Nhĩ khẽ hô.
“Hô!”
Bóng người Áo Khắc Thản, theo hắn dứt lời, đột nhiên lóe lên đi ra.
“Tẫn Diệt Chi Quang vô dụng với hắn, chỉ có thể lấy lực lượng huyết mạch cấp tám, đem hắn giết chết ở đây.” Sắc mặt Tác Mỗ Nhĩ thâm trầm nói.
Ngay cả ở lúc đối mặt Áo Khắc Thản, hắn cũng chưa lộ ra “thân phận chân thật” của Tần Liệt hắn nhận định, hắn không muốn Áo Khắc Thản sau khi biết bí mật của Tần Liệt, ở tương lai nói lung tung khắp nơi.
“Ngươi muốn để Áo Khắc Thản giết ta?” Tần Liệt nhếch miệng cười, “Có từng nghĩ ngươi món quà tặng lên cho ta, có thể tạo thành bao nhiêu thương tổn đối với Áo Khắc Thản hay không?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...