Linh Vực

Hắn thông qua thiên phú huyết mạch của Hồn Thú, đem nuốt hết sáu thế lực lớn võ giả linh hồn, cấp trực tiếp luyện hóa.

Một đám linh hồn, ở dưới lực lượng huyết mạch của Hồn Thú, hóa thành hồn lực thuần túy, nhanh chóng biến thành năng lượng linh hồn của bản thân Hồn Thú.

“Đương nhiên, linh hồn của hồn đàn giả, mới là mỹ vị thực sự hấp dẫn ta.”

Con ngươi thật lớn của phân thân Hồn Thú tràn ngập tanh máu cùng tàn nhẫn, đột nhiên nhìn chằm chằm về phía bọn Bùi Bình Minh năm cường giả hồn đàn của Cửu Trọng Thiên.

Thân thể khổng lồ như núi của Hồn Thú, ở biển sâu như cá voi khổng lồ bơi, nhanh chóng hướng đến Bùi Bình Minh.

Cái vó dữ tợn của Hồn Thú, kéo nước biển cuồn cuộn, đánh mạnh về phía Bùi Bình Minh, như bầu trời trực tiếp rơi về đỉnh đầu hắn.

Bùi Bình Minh ngẩng đầu, lập tức phát hiện một mảng màn trời tối đen rơi xuống, bỗng nhiên sinh ra một loại cảm giác đáng sợ trời sập.

“Rút!”

Hắn hét lên một tiếng, nháy mắt phóng thích năm tầng hồn đàn của mình, lấy hồn đàn kéo thân thể, nhanh chóng hướng ra phía ngoài trôi di.

Bốn hồn đàn cường giả còn lại, vừa thấy hắn cũng không dám lưu lại tử chiến, cũng đều không có chút do dự, lần lượt gọi ra hồn đàn, lấy hồn đàn kéo thân thể, vội vã rời khỏi.

“Sao có thể để cho các ngươi rời khỏi?” Phân thân Hồn Thú của Tần Liệt phát ra tiếng rít gào chấn động biển sâu.


Từng tầng sóng ánh sáng màu xanh lét mắt thường có thể nhìn thấy, lấy tốc độ như điện, lấy hắn làm trung tâm bao trùm chung quanh.

“Xẹt xẹt! Xẹt xẹt!”

Trong nước biển, rất rất nhiều ngọn lửa màu xanh lục thoáng hiện, như có ngàn vạn u hồn màu xanh lục cựa quậy.

Hồn đàn năm người bọn Bùi Bình Minh, ở sau khi sóng ánh sáng màu xanh lục kia nảy sinh, như bị mạng nhện cuốn lấy, đột nhiên kịch liệt lay động run rẩy.

Nhưng hồn đàn động tĩnh tuy lớn, lại mãi không thể dịch chuyển vị trí trên diện rộng, các tòa hồn đàn đều bị đóng đinh ở tại chỗ.

Phân thân Hồn Thú của Tần Liệt, như núi đứng sừng sững ở đáy biển sâu, vô số lửa biếc u hồn mấp máy ở bên cạnh hắn, như là ngàn vạn con mắt quỷ chớp lên.

Cách đó không xa, Thâm Lam lẳng lặng quan sát, trên khuôn mặt nhỏ tràn đầy sự kinh dị.

Giờ phút này, từ phân thân Hồn Thú của Tần Liệt dao động phun trào, trồi lên từng đám lửa biếc u hồn, rõ ràng không chênh lệch mấy với thủ đoạn của Tác Mỗ Nhĩ trong Bổn Nguyên Thủy Giới.

Chẳng qua năng lượng linh hồn Tần Liệt giao cho trong những lửa biếc u hồn kia, so với Tác Mỗ Nhĩ lúc ấy xây dựng ra mạnh hơn trăm ngàn lần mà thôi.

“Bí thuật Hồn tộc...”

Trong lòng Thâm Lam âm thầm nói nhỏ, nàng liếc một cái nhận ra pháp quyết Tần Liệt thi triển, chính là kỳ thuật tộc nhân Hồn tộc thật sự mới có thể lĩnh ngộ cũng sử dụng.

Nàng cũng dần dần tỉnh ngộ ra, Tần Liệt không chỉ có huyết mạch Thần tộc, linh hồn... Tất nhiên cũng có liên quan với Hồn tộc.

Nàng rất rõ, nếu muốn đem một con Hồn Thú biến thành phân thân của mình, tuyệt đối không phải một việc dễ dàng.

Mặt khác, nàng còn biết ba con Hồn Thú xuất hiện ở Linh Vực, thật ra trung tâm linh hồn, vẫn là ba tộc nhân Hồn tộc.

Ba người đó, chính là dưới trướng đại hoàng tử Hồn tộc, cũng từng là Hồn tộc.

Dù sao, ba con Hồn Thú cùng đại hoàng tử Hồn tộc, đều giống mẫu thân nàng, từ một cái thâm uyên thông đạo trước mắt, cùng nhau buông xuống Linh Vực.

Lúc trong bụng mẹ, thông qua bí thuật truyền thừa đặc hữu của Linh tộc, mẫu thân nàng đã đem rất nhiều tri thức khắc ở linh hồn bổn nguyên của nàng.

Theo huyết mạch dần dần lột xác trưởng thành, theo nàng tới khu quen thuộc này, một ít ký ức hỗn độn phủ đầy bụi ở sâu trong linh hồn nàng, đang chậm rãi trở nên rõ ràng.


“Đại hoàng tử Hồn tộc, thánh khí Hồn tộc, quá trình liên tục nhiều năm truy kích huyết chiến, vào lầm Linh Vực...”

Từng đoạn ký ức vỡ vụn, ở lúc nàng quan sát một con Hồn Thú kia, như tia điện đốm lửa lóe lên, thỉnh thoảng từ sâu trong linh hồn nàng tràn lên.

Nàng dần dần nhớ lại một số chuyện.

“Linh hồn năm người các ngươi, với ta mà nói mới là đại bổ vật thực sự. Linh hồn Bất Diệt cảnh trở xuống chưa ngưng luyện hồn đàn, thật sự yếu hơn quá quá nhiều.” Một phân thân Hồn Thú kia của Tần Liệt cười quái dị dữ tợn, phóng ra ánh lửa biếc, đem hồn đàn của đám người Bùi Bình Minh chế trụ hết.

“Ngươi nói, ta sao có thể cho phép các ngươi chạy khỏi nơi đây?”

Hắn lại một lần nữa thúc giục thiên phú huyết mạch Phệ Hồn của Hồn tộc.

Một lần này, năm tòa hồn đàn bị đóng đinh ở tại chỗ, giống như không có hy vọng giãy thoát nữa.

Các sợi tơ nhện màu xanh biếc, ngàn vạn luồng quấn quanh ở trên năm tòa hồn đàn kia, dẫn kéo hồn đàn, chậm rãi hướng cái mồm khổng lồ âm trầm của phân thân Hồn Thú của Tần Liệt dịch chuyển.

Đám người Bùi Bình Minh rít lên, bất luận cố gắng như thế nào, cũng không thể điều khiển hồn đàn của mình nữa.

Năm tòa hồn đàn dần dần tới gần cái mồm to của phân thân Hồn Thú của Tần Liệt.

“Bốn người các ngươi tự bạo hồn đàn! Tranh thủ một đường sinh cơ cho ta! Ta chỉ cần có thể bình an rời khỏi, ta cam đoan con cháu các ngươi hưởng hết một đời phồn hoa!” Bùi Bình Minh đột nhiên hét to.

Thân là hồn đàn võ giả của Cửu Trọng Thiên, bốn người đó đều có nữ nhân người thân ở Cửu Trọng Thiên tu luyện sinh sống. Bọn họ một khi ngã xuống ở đây, tình cảnh về sau của nữ nhân con cái bọn họ chắc chắn không bằng bây giờ.

Nhưng, nếu Bùi Bình Minh có thể bởi bọn họ hy sinh mà sống rời khỏi, lấy hiểu biết của bọn họ đối với Bùi Bình Minh đến xem, Bùi Bình Minh hẳn là sẽ chiếu cố con cái đời sau của bọn họ.


Bọn họ cũng đều biết Bùi Bình Minh coi như là một người khá giữ chữ tín.

“Dù sao chúng ta không chạy thoát được, không bằng ra sức liều một phen, tranh thủ một đường sinh cơ cho Bùi nhị ca!” Một võ giả bốn tầng hồn đàn, tâm thần khẽ động, đột nhiên ở trên hồn đàn đi lớn tiếng cổ động ba người còn lại.

Ba người khác, trong mắt ánh sáng lạ đan xen, trong lòng đang làm thiên nhân giao chiến.

Hồn đàn của bọn họ, giờ phút này vẫn là không thể khống chế, vẫn hướng tới phân thân Hồn Thú của Tần Liệt di động tới.

Phụ cận, các đám u ảnh xanh lam biếc, như đèn lồng âm u, phóng thích một loại linh hồn từ trường làm chân hồn bọn họ cảm thấy rét lạnh tuyệt vọng.

Bọn họ giống như thấy được linh hồn mình hủy diệt.

“Nổ!” Một người hét to phụ họa.

“Liều mạng!” Hai người còn lại cũng thét to lên.

Mắt Bùi Bình Minh sáng lên, lại nói: “Ta cam đoan ở sau khi còn sống rời khỏi, làm con cháu đời sau của các ngươi đều sẽ tuyệt không bởi linh tài thiếu thốn mà dẫn tới cảnh giới ngưng trệ! Tất cả các ngươi để lại cho đời sau của các ngươi, ta cũng sẽ tuyệt đối không ở sau khi các ngươi ngã xuống, để cho bất luận kẻ nào nhúng chàm!”

Lời ấy vừa ra, bốn võ giả cảnh giới hồn đàn đã hạ quyết tâm, tâm chí càng thêm kiên định.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui