Mây đen giăng kín bầu trời, gió to tràn qua, không khí nặng nề.
Dưới sự chỉ dẫn của Nghiêm Tử Khiên, võ giả phủ Toái Băng không vội vàng lao lên mà tạo thành nửa vòng tròn từ từ tiến tới để phòng ngừa nhóm người sau ụ đá có thể lao ra.
Trác Thiến cười gằn, vẻ mặt biến đổi, nói khẽ: "Không xong rồi."
Đám người Đồ Trạch cũng rợn người nhưng vẻ mặt thì không biến đổi. Sau khi đoán ra ý đồ của Nghiêm Tử Khiên thì đều thầm kêu không ổn.
Có đám người cầm cung chĩa thẳng vào thế kia. Nếu tất cả cùng chạy ra thì chả khác nào bia sống cho chúng ngắm bắn. Nghiêm Tử Khiên nhìn ra hoàn cảnh bất lợi của bọn họ nên không vội vã lao tới mà chia đội hình thành thế vây xung quanh.
Việc này chính là một lưới bắt hết bọn họ.
Một khi vòng vây được hình thành, bảy người lấy ít đánh nhiều, hơn nữa lại có đồng bạn bị thương thì e là trận chiến này sẽ rơi vào thảm cục là toàn bộ bị chết.
"Không thể động tới đám cầm cung kia. Lúc này phá vây thì muộn rồi. E là trận chiến này lành ít dữ nhiều." Bỗng nhiên, Đồ Trạch hít sâu một hơi, vẻ mặt dữ tợn, đôi mắt đỏ sọng như kiểu một con thú liều mạng, gầm: "Đi không xong thì giết một người là hơn một mạng. Chỉ cần giết đủ tám người là chúng ta hòa vốn rồi!"
Khang Trí, Trác Thiến, Chử Bằng nghe vậy thì mắt cũng đỏ lên, chuẩn bị liều mạng.
Phủ Toái Băng có mười bảy mười tám người, số lượng đông gấp đôi. Mà tên Nghiêm Tử Khiên kia lại có cảnh giới cũng như kinh nghiệm không hề kém Đồ Trạch. Mấy tên võ giả đứng cạnh y đều có hơi thở sâu như vực, con mắt lạnh lẽo tàn nhẫn. Từ đó có thể dễ dàng nhìn ra cả đám đều đã được rèn luyện từ trong máu mà ra.
Đám người Đồ Trạch, Khang Trí vừa mới đánh với con rắn Băng Phách một hồi lâu thành ra linh lực tiêu hao không ít, sau đấy lại bị đánh lén bị thương ba người...
Tần Liệt nhíu chặt mày, đôi mắt như lóe ra ánh điện. Ngay khi đám người Đồ Trạch còn đang tuyệt vọng thì hắn lại đang cố gắng tìm cơ hội để chiến thắng.
"Rầm rầm rầm!"
Đúng lúc này. Một tiếng sét vang trời bắn ra từ đám mây đen.
Hai con ngươi của Tần Liệt đột nhiên tóe ra một ánh sáng kinh người.
"Mọi người cố tránh xa ta một lúc. Ngàn vạn lần đừng có tới gần ta."
Sau khi hít sâu một hơi, thân thể Tần Liệt tỏa ra một khí thế đầy nghiêm túc như kiểu một thanh kiếm sắc đã qua nhiều năm sương gió, lúc này bỗng biểu hiện sự sắc bén.
Bảy người Trác Thiến đều giật mình.
"Một tên cũng không để lại! Giết!"
Nghiêm Tử Khiên lạnh lùng quát. Ngay khi hiệu lệnh vừa vang lên, toàn bộ võ giả phủ Toái Băng đã sớm vận sức, lập tức cùng nhau gầm lên, từ ba hướng lao tới.
Nghiêm Tử Khiên là Luyện Thể cấp chín nên không thể đứng sau, xông lên đầu tiên. Thanh Băng Ly kiếm trong tay hắn rung lên. Một đường sáng lạnh lẽo như dải lụa tạt qua như kiểu một con Ly Long đã ngủ từ rất lâu bỗng thức giấc, đánh thẳng về phía Đồ Trạch.
"Tới hay lắm!"
Đồ Trạch gầm lên, thanh đao trong tay lóe lên ánh sáng đỏ tới mức cực điểm, bước chân xoải ra để dẫn Nghiêm Tử Khiên tới một chỗ giao đấu riêng.
Trác Thiến đã sớm hạ cung xuống, tay phải cầm một cái roi hình rẻ quạt, cánh tay ngọc run lên. Cây roi vung lên quật đầy trời, truyền ra những tiếng động chói tai.
Khang Trí cùng đám người bị thương là Chử Bằng, Hàn Phong lúc này cũng trở nên điên cuồng, không sợ chết lao ra.
Ở bên ngoài, đám cung thủ của phủ Toái Băng không ngừng điều chỉnh hướng tên. Nhưng bởi đám người Nghiêm Tử Khiên và Đồ Trạch đánh giáp la cà thành ra bọn chúng cũng không dám bắn.
"Ô!"
Một tên cung thủ trong đó đột nhiên thở nhẹ, nhìn về phía Tần Liệt sau ụ đá.
Gã cười lạnh, ngắm cung về phía Tần Liệt, quát: "Có một tên lạc đàn!"
"Vút vút!"
Hai mũi tên lập tức bắn thẳng về phía Tần Liệt.
Ngay khi vừa vận chuyển Thiên Lôi Cức, đầu của Tần Liệt chấn động rầm rầm, máu thịt trong cơ thể như bị lửa đốt. Trong nháy mắt, tứ chi bách hài như tràn trể lực lượng sấm sét cuồng bạo.
"Rầm rầm rầm!"
Sét từ chín tầng trời giáng xuống như cộng hưởng cùng với hắn lúc này. Từng tia chớp như con rồng điên lóe lên trên nền trời, uốn lượn ngắt khúc, xé tan tầng mây phủ, như cơn gió lốc càn quét tội nghiệt dưới trần gian.
Sau một tiếng thét giận dữ của thiên nhiên, Tần Liệt gầm lên. Cả người hắn như một tia chớp xé tan không khí, lóe lên rồi biến mất.
"Người đâu?"
Tên bắn cung bị tia sét làm chói mắt, tới lúc kịp phản ứng thì đã không thấy Tần Liệt đâu. Hai mũi tên bắn ra cũng mất tích không thấy tăm hơi.
"Ở, ở ngay phía sau ngươi, ở ngay phía sau ngươi ấy!"
Một tên bắn cung khác đột nhiên hét lên như kiểu giữa ngày gặp ma, vẻ mặt vô cùng sợ hãi.
Gã thấy Tần Liệt đột nhiên xuất hiện, thân thể chi chít điện bao quanh. Những dòng điện kia như con rắn quấn quanh thân thể hắn. Trên đầu còn có một đường sấm to, dài như con rồng khổng lồ đang quay quanh.
Giờ phút này, Tần Liệt như hóa thân thành Lôi thần.
"Người đầu tiên!"
Tần Liệt hét lên. Đôi tay quấn đầy tia điện đột nhiên chộp vào cổ gã kia, bóp chặt.
"Rắc rắc."
Xương cổ bị bóp nát truyền ra tiếng làm kẻ khác phải dựng đứng lông tóc. Gã bắn cung chết ngay tại chỗ
Đây là lần đầu tiên Tần Liệt giết người, hắn không hề sợ hãi chút nào. Hai tay không hề có chút run rẩy. Khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu bỗng hiện lên một vẻ hưng phấn kỳ dị, đôi mắt đột nhiên lộ ra vẻ dữ dằn, điên cuồng.
Bản tính đó như thể sau nhiều năm bị điên cuồng chèn ép che giấu đột nhiên được kích hoạt trong trận chiến ngày hôm nay.
"Ngươi là người thứ hai!" Hắn nhìn về phía gã bắn cung đối diện, đột nhiên nhếch miệng cười.
Gã kia chính là kẻ vừa rồi hét lên nhắc nhở tên đồng bạn. Nhìn vào nụ cười kia, gã chỉ cả thấy rét sống lưng như thể đang đứng trước một con dã thú từ thuở hồng hoang.
"Rầm rầm rầm!"
Từng tia chớp cuồn cuộn đổ xuống từ đám mây đen, bao quanh Tần Liệt.
Tần Liệt như dẫn theo cả bầu trời sấm chớp lao thẳng về phía gã bắn cung kia. Trong tiếng sấm chớp không dứt, hai mắt của gã bắn cung kia đột nhiên đứng lại,
Gã nghe được một tiếng sấm nổ thật sự
Tiếng sấm đinh tai nhức óc nổ lên trong dầu lắm hắn đầu hoa mắt choáng, không biết người chỗ nào.
"Rắc rắc."
Vẫn cách cũ, Tần Liệt bóp nát cổ gã kia. Gã bắn cung ngã xuống đất, cổ cháy đen như than củi.
Sau khi giết chết hai người, máu trong cơ thể Tần Liệt như hoàn toàn sôi lên. Hắn không tham dự vào trận đánh giáp la cà của đám người Đồ Trạch, Nghiêm Tử Khiên, mà chủ yếu là đi giết đám người bắn cung phủ Toái Băng ở bên ngoài.
Nơi Tần Liệt đi qua là sấm chớp đánh rầm rầm. Từng đường sấm chớp như sợi xiềng dây xích uốn lượn bên cạnh hắn.
Trong lúc nhất thời, tiếng kêu gào của đám cung thủ phủ Toái Băng vang lên thảm thiết. Một khi bị hắn tiếp cận, thậm chí hắn chưa động thủ thì những cung thủ kia đã bị sấm chớp đánh chết rồi.
"A?"
Bỗng nhiên Trác Thiến hét lên một tiếng. Tay nàng cầm roi Long cốt, bộ giáp trước ngực bị nứt ra. Một vùng da trắng nõn bị máu thấm đỏ. Trên chân trái khỏe đẹp của nàng cũng có một vết thương dài.
"Mau nhìn về phía Lăng Liệt kìa." Trác Thiến kịp phản ứng. Ngay khi nàng rơi vào cảnh đường cùng thì đột nhiên đôi mắt đẹp đẽ của nàng tỏa ra một tia sáng khiếp người, miệng thét lên cho đám người Đồ Trạch biết.
Đồ Trạch đang đầy băng trên tóc, răng rung bần bật. Thân thể hắn bị khí lạnh của Băng Ly kiếm xâm nhập nên dần cứng lại.
Khang Trí bị đâm một nhát vào bụng. Máu tươi chảy cuồn cuộn ra ngoài. Khuôn mặt mập mạp của hắn vặn vẹo đi ít nhiều, tiếng kêu thảm thiết vang lên liên tục.
Đám người Chử Bằng, Hàn Phong thì còn thảm hơn nữa. Vết thương đầy người. Cả đám đều cắn răng để chuẩn bị ngọc ngói cùng nát, đồng quy vu tận với kẻ thù.
Nghe tiếng hét của Trác Thiến, cả đám cùng nhìn về phía Tần Liệt...
Lúc này, đám cung thủ làm bọn họ phát lạnh sau lưng đã cháy đen xác bên bụi cỏ gần hết. Cả đám xác đều có ánh mắt kinh ngạc, hoảng sợ, rõ ràng là bị đánh chết bất đắc kỳ tử.
Kẻ làm ra việc đó là Tần Liệt thì như vị thần nắm giữ sấm chớp trên trời. Trên đỉnh đầu hắn, sấm chớp đánh xuống không ngớt. Từng đường sấm khổng lồ bao quanh như thể lưới xích phủ lên trời.
Ba gã cung thủ còn sót lại bị ép tới mức phải luồn lên nhảy xuống để tránh những tia sét đánh xuống không ngớt. Mỗi tên đều nhễ nhại mồ hôi, lúc nào cũng có thể bị sét đánh trúng.
Đám người Đồ Trạch, Trác Thiến đang rơi vào cảnh đường cùng, đột nhiên thấy cảnh tượng kỳ dị như thế. Sau một vài giây kinh ngạc, cả đám như có thần lực truyền vào người, tinh thần lập tức phấn chấn hẳn lên, cùng nhau điên cuồng gào thét lao vào đánh nhau với võ giả phủ Toái Băng.
"Tên kia là ai?" Sắc mặt của Nghiêm Tử Khiên cau lại, miệng quát: "Qua đó hai người."
Hai tên võ giả đang vây đánh Đồ Trạch nghe thế thì lập tức tách ra, lao về phía Tần Liệt.
Áp lực của Đồ Trạch giảm đi nhiều.
"Hai tên còn chưa đủ đâu. Nhiều hơn nữa đê." Tần Liệt đứng giữa sấm chớp cuộn trào, nhếch miệng cười với Nghiêm Tử Khiên. Bỗng nhiên, hắn gào lên. "Đánh, đánh tiếp cho ta!"
Cơn mưa cuồn cuộn như trút nước. Sấm chớp giáng xuống thung lũng. Sau một tiếng gào lên, toàn bộ tia chớp cùng hội tụ về phía Tần Liệt.
Mọi người cùng ngẩng đầu lên nhìn trời. Ai cũng có thể nhìn rõ được đường chớp chạy trên nền trời, hội tụ trên đỉnh đầu Tần Liệt. Cảnh tượng đáng sợ, kỳ dị này làm cho ai cũng cảm thấy khiếp sợ, cảm thấy thật sự bất lực trước thiên nhiên.
Hai tên võ giả bên cạnh Nghiêm Tử Khiên vừa rời đi, chưa tới gần Tần Liệt thì đã bị tia chớp quanh người hắn đanh trúng. Bước chân hai tên loạng choạng như uống rượu. Tóc tỏa ra khói đặc.
"Đã nói là không đủ mà lại."
Tần Liệt cười lớn, bước tới trước mặt Nghiêm Tử Khiên. Đám người Đồ Trạch, Trác Thiến thừa dịp tinh thần phe kia giảm sút, lập tức nhặt thanh kiếm lên đâm thẳng vào người đối thủ.
Một tên trong đó chính là kẻ cướp chiến lợi phẩm khi trước. Y hét thảm lên một tiếng rồi ngã gục xuống đất. Toàn bộ thú hạch, da.. của rắn Băng Phách đều rơi ra.
Tần Liệt không để ý tới mấy thứ đó. Hắn dùng ánh mắt dữ dằn, khí thế như cầu vồng trên trời cao bước tới phía đám người Nghiêm Tử Khiên.
Từ cái chết của đám cung thủ, cùng với hai tên võ giả cấp cao bỏ mình trong nháy mắt, hơn nữa tư thế dữ dằn như Lôi thần của Tần Liệt làm cho cả đám võ giả phủ Toái Băng tái mét mặt.
Giữa cơn mưa trắng xóa, bọn chúng sợ hãi không dám chiến đấu với Tần Liệt. Vừa thấy hắn tới gần là cả đám lùi về sau theo bản năng.
Trái lại, đám người Đồ Trạch thì hô gào chửi bới, quyết không đội trời chng với bọn chúng.
"Lui."
Nghiêm Tử Khiên bất đắc dĩ cắn răng, ý bảo đám người kia lập tức trốn.
Võ giả phủ Toái Băng như đang chờ y nói lời này. Vừa nói dứt một từ là cả đám vội vã bỏ chạy bốn phía. Bóng người vọt qua bụi cỏ biến mất gần như ngay lập tức.
Đám người Đồ Trạch không dám đuổi theo, cùng mang vẻ mặt kích động đi về phía Tần Liệt.
"Đừng tới đây." Tần Liệt vội vàng hô len. "Sấm sét trên trời chưa ngừng lại đâu."
Vừa nói xong, cả đám người Trác Thiến hoảng sợ, vội vàng dừng lại. Cả đám dùng vẻ mặt khó hiểu nhìn hắn.
Tần Liệt nhanh chóng ngừng Thiên Lôi Cức lại. Tới khi hoàn toàn ngừng thì hắn lập tức phát hiện cả người đau nhức mệt mỏi, đầu óc choáng váng. Tứ chi bách hài chứa đầy điện làm cho cả người hắn run lên một cái, thoạt nhìn có vẻ khá chật vạt.
Thiên Lôi Cức vừa ngừng là lập tức sấm sét tụ tập trên đầu hắn lập tức biến đi một cách thần kỳ.
"Lăng Liệt! Sau này chỉ cần Đồ Trạch ta còn một hơi thở thì ngươi vĩnh viễn là huynh đệ tốt của ta!"
"Còn cả Khang Trí ta nữa!"
"Còn ta nữa!"
Cả đám cùng hào hứng hô theo.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...