Linh Vực

Ba tháng sau, Băng nham thành.

Trong gian phòng đầy Ninh tâm thảo, Tần Liệt ngồi ngay ngắn, nhắm mắt điều tức tu luyện.

Đây là phòng tu luyện chỉ Tinh Vân Các mới có, gọi là Tĩnh tâm thất. trong phòng trồng đầy Ninh tâm thảo và Tĩnh thần hoa khiến cả phòng lúc nào cũng có không khí tươi mát sảng khoái.

Trên vách tường còn khắc vài trận pháp giúp tĩnh tâm, tinh lọc tâm linh.

Tu trong phòng này, chỉ cần võ giả không tu luyện linh quyết quá mức tà ác, sẽ không bị tẩu hỏa nhập ma, tâm linh rối loạn.

Phòng này có hỗ trợ rất lớn đối với việc nhận thức, cảm ngộ cảnh giới võ đạo cho nhiều loại linh quyết khác nhau.

Tu luyện một ngày trong Tĩnh tâm thất mất năm điểm cống hiến, ba tháng cũng chỉ tốn bốn trăm năm mươi điểm mà thôi.

- con số này bây giờ đối với Tần Liệt chẳng là cái gì.

Từ hồi rời thạch lâm trở về, Tần Liệt thuê luôn một gian Tĩnh tâm thất để làm vững chắc cảnh giới.

Suốt ba tháng hắn luôn luyện ở đây, cảm thụ tác dụng của nguyên phủ mang tới, rồi lại tu luyện thêm, chuyển hóa năng lượng lôi đình, từng chút từng chút lấp đầy nguyên phủ.

Khai Nguyên cảnh sơ kỳ cần phải mở ba nguyên phủ, mỗi nguyên phủ đều phải đầy năng lượng thì mới đủ sức vào cảnh giới trung kỳ.

Hôm nay, hắn chỉ mới khai mở nguyên phủ thứ nhất, mà năng lượng bên trong cũng còn chưa đầy.

Tu luyện không phải chỉ một lần là xong, mỗi lần tiến giai đều buộc phải có tích lũy lực lượng và cảm ngộ, tích lũy ấy kéo dài theo sự tu luyện hàng ngày hàng tháng, từng chút từng chút một.

“Cũng được rồi.” Tần Liệt mở mắt, lầm bầm, rồi đi ra khỏi Tĩnh tâm thất.

“Tần Liệt, hôm nay ra sớm thế!” Lưu Duyên từ khu tu luyện đối diện đi tới,cười bắt chuyện: “Gần đây mọi chuyện tiến triển lắm, cao thủ Thất sát cốc, Ám ảnh lâu và Sâm La điện đều đã ra tay, xông vào Cực hàn sơn mạch, chúng ta đang dần chiếm được thế thượng phong. Cứ tiếp tục như vậy, có lẽ không bao lâu nữa là có thể ký khế ước với linh thú vương.”

“Vậy thì tốt quá, chết không biết bao nhiêu người rồi, chấm dứt sớm thì hay.” Tần Liệt khẽ gật đầu, hỏi: “Tiểu tử Cao Vũ đã về chưa? Còn bọn Đồ Trạch?”


“Sau khi giết sạch linh thú trong thạch lâm, bọn họ đều đi ven Cực hàn sơn mạch, hội họp với các trưởng lão khác.” Lưu Duyên cười: “Thằng nhóc Cao Vũ kia hình như sắp đột phá Khai Nguyên cảnh rồi, hơn nữa đã tích lũy được hai ngàn năm trăm điểm cống hiến, hắn khá lắm.”

Hai người vừa nói vừa đi ra khỏi khu tu luyện, võ giả Tinh Vân Các phụ trách trông coi khu này kêu lên: “Tần Liệt đúng không? Hàn trưởng lão dặn ngươi ra thì tới gặp ngài, hình như có người tìm ngươi, đưa đồ tới cho ngươi đó.”

“Ta đi trước.” Tần Liệt chào Lưu Duyên.

Hắn tới chỗ Hàn Khánh Thụy, vừa đi vào đã thấy trong phòng có mấy thanh niên mặc áo vàng.

Trên ngực áo họ có hình vẽ sơn cốc màu vàng nên Tần Liệt đoán ra ngay bọn họ từ Kim sát cốc của Thất sát cốc tới.

“Tần Liệt, tới gặp mấy người bạn từ Kim sát cốc đi, họ đang trên đường tới Cực hàn sơn mạch tham chiến, tiện đường ghé Băng nham thành đưa cho ngươi ít đồ.” Hàn Khánh Thụy sắc mặt âm trầm, hình như cũng không ưa mấy người kia lắm, chờ Tần Liệt vào hẳn rồi mới chỉ vào một người nói: “Người này tên là Lý Trung Chính, đồ đệ của cốc chủ Kim sát cốc, mang đồ của Lăng Ngữ Thi tới cho ngươi.”

“Ngươi chính là Tần Liệt? tiểu tử từng đính hôn với Lăng sư muội?” Lý Trung Chính dò xét Tần Liệt từ đầu đến chân, rồi lắc đầu: “Thực không hiểu Lăng sư muội sao lại để mắt tới một tên thấp hèn như ngươi…”

Không đợi Tần Liệt mở miệng, hắn quăng một cái bao lên bàn, rồi đứng dậy, vẻ đã mất hết kiên nhẫn.

“Đây là đồ Lăng sư muội nhờ ta chuyển cho ngươi. Sư muội mới bước vào Khai Nguyên cảnh trung kỳ, không thể cùng tới Cực hàn sơn mạch chiến đấu với chúng ta được, nên mới nhờ ta đưa giúp.”

Hắn cau mày, ngữ khí càng lúc càng lạnh nhạt: “Cầm lấy đồ đi, đừng có hy vọng gì nhiều, Lăng sư muội thiên phú tốt, tốc độ tu luyện nhanh, không phải người ngươi có thể trèo tới đâu. Hừ, cứ ở cái Tinh Vân Các này mà sống đi, đừng có si tâm vọng tưởng với Lăng sư muội, nếu không sẽ gặp phải xui xẻo đó.”

Nói xong, hắn và những tên đi cùng bỏ đi ngay, ngay cả Hàn Khánh Thụy cũng không buồn liếc mắt.

“Lăng sư muội vẫn còn nhung nhớ tên tiểu tử này, không để cho Lý đại ca chút cơ hội nào, lần này nếu không phải chúng ta đi ngang qua đây, mà sư muội lại vừa lúc tới chỗ chúng ta, thì cũng sẽ không nói chuyện với Lý đại ca.” một người trong bọn thì thầm, “Thì ra sư muội chính vì tên tiểu tử này, chỉ là một thằng nhóc cấp Thanh thạch mà thôi, thế mà sư muội mãi không quên được, thực là chấp nhất quá…”

“Thôi thôi, vì một kẻ thấp hèn mà phải đi một chuyến ta đã thấy phiền lòng lắm rồi, các ngươi đừng có nói nhiều nữa.” Lý Trung Chính gạt ngang.

“Đừng để ý bọn chúng, một đám nhóc con không biết trời cao đất rộng mà thôi. Bọn nó đều là nhờ có cha chú ở Thất sát cốc, nên vừa sinh ra thì trở thành người của Thất sát cốc thôi. Nếu không nhờ bóng của cha chú chúng nó, thì chúng nó là cái thá gì, càng không có khả năng đạt tới tu vi ngày hôm nay.” Hàn Khánh Thụy an ủi.

Tần Liệt sầm mặt, khẽ gật đầu: “Hàn thúc yên tâm, loại người này không ảnh hưởng gì tới ta đâu.”


“Ừ, thế thì tốt.” Hàn Khánh Thụy vui vẻ: “Nha đầu kia người ở Thất sát cốc, nhưng tâm thì vẫn luôn ở bên ngươi, tháng nào cũng đưa thư tới, đủ chứng minh rất có tâm ý đối với ngươi. Tiểu tử ngươi ghê thật a.”

Tần Liệt mở bao ra, thấy bên trong có một lá thư, một mớ bình bình lọ lọ, và hơn mười viên linh thạch phàm cấp ngũ, lục phẩm.

Để tránh hiềm nghi, hắn bóc thư đọc ngay trước mặt Hàn Khánh Thụy.

Lăng Ngữ Thi đưa cho hắn phương thuốc dùng để rèn luyện thân thể, đống bình lọ kia chủ yếu là linh dược để giúp hắn rèn gân luyện cốt, ngoài ra còn có đan dược giúp hắn đột phá Khai Nguyên cảnh, và linh thạch để hỗ trợ tu luyện… tất cả đều là để tăng lên cảnh giới cho hắn.

Phương thuốc, linh dược, linh đan, linh thạch đều do Lăng Ngữ Thi vụng trộm gom góp, tiết kiệm để chuẩn bị cho Tần Liệt đột phá cảnh giới.

Có thể nói nàng đã rất tận tâm.

Nhưng đáng tiếc, Tần Liệt đã đột phá Khai Nguyên cảnh rồi, lại qua ba tháng ròng rã khổ tu, cảnh giới cũng đã vững chắc.

Thiên lôi thánh thể đã thành hình, chuyên dùng tia chớp lôi điện để luyện thể, căn bản không dùng được phương thuốc của Lăng Ngữ Thi, xem như khổ tâm của nàng đã trở thành uổng phí.

Buông thư ra, Tần Liệt suy nghĩ một chút, rồi hỏi: “Hàn thúc, Lăng gia hiện ở chỗ nào trong thành?”

“Phía nam.” Hàn Khánh Thụy đáp, rồi cẩn thận chỉ đường cho hắn, “Vì linh thú uy hiếp, tất cả thế lực phụ thuộc đều phải chuyển vào trong Băng nham thành, nên bây giờ trong thành chật ních, chỗ ở thiếu thốn, Lăng gia kia không chừng mười mấy người phải ở chung một phòng a…”

“Điểm cống hiến của ta có phải có thể đổi lấy đồ không?” Tần Liệt lại hỏi.

“Chỉ cần giá trị không cao hơn điểm cống hiến thì đều được.”

Tần Liệt lại gật đầu.

Rời khỏi chỗ Hàn Khánh Thụy, hắn tới Tàng kinh lâu, chọn vài quyển kinh thư dành cho võ giả Luyện Thể kỳ, sau đó tới phòng linh tài đổi ít đan dược, tổng cộng tốn hơn hai ngàn điểm.


Cầm cả sách, đan dược đổi được và bao đồ của Lăng Ngữ Thi, hắn rời khỏi Tinh Vân Các, đi tới chỗ Lăng gia.

Một lúc lâu sau.

Hắn đi tới một căn nhà tứ hợp việc khá cũ, rồi đi vào sân.

Một đám người Lăng gia quen thuộc đang ra ra vào vào, rất nhiều phòng chen chúc tới hơn chục người.

Người già, phụ nữ, trẻ em cả nhà đều ở chung một phòng, sân vừa dơ vừa lộn xộn, hoàn cảnh rất kém.

“Tần Liệt!” Lăng Thừa Chí kêu lên.

Sắc mặt hắn đầy vẻ bất đắc dĩ: “Biết sao được, Lăng gia được phân phối ở đây, cả một trấn nhét vào một cái tứ hợp viện, nên rất khó coi. Ai, thôi, vào được trong thành là mừng rồi, ít nhất tính mạng được an toàn, còn ở Lăng gia trấn thì khó biết…”

Tần Liệt hiểu vì tất cả các thế lực phụ thuộc đều vào hết trong thành, nên mỗi gian phòng của Băng nham thành đều trở thành quý giá. Lăng gia được trao cho cả một cái tứ hợp viện đã là chiếu cố, có nhiều người ngay cả chỗ ngủ còn không có, chỉ có thể ngủ ngay ngoài đường, dưới gốc cây mà thôi.

“Lăng thúc, mấy người Lăng phong có ở đây không?” Tần Liệt khẽ hỏi.

“Có, ngươi tới đúng lúc, vừa hay bọn chúng đang ở nhà. Chứ ba ngày nữa bọn chúng sẽ ra khỏi thành. Bọn chúng được phân nhiệm vụ, phải ra khỏi thành đi chiến đấu.” Lăng Thừa Chí cười gượng gạo, “Đại ca ta đi nhờ người, bây giờ không có nhà, chuyện… chuyện lần trước, Lăng gia chúng ta xin lỗi ngươi, hy vọng ngươi thông cảm.”

“Ta tới là để tìm mấy người Lăng Phong.” Tần Liệt ngữ khí lạnh lùng.

“Biết rồi biết rồi.” Lăng Thừa Chí vẻ xấu hổ, hiểu Tần Liệt vẫn còn để bụng, to giọng kêu: “Lăng Phong! Lăng Hâm! Ra xem có ai tới này!”

“Ai?”

“Chẳng lẽ đại tiểu thư nhị tiểu thư trở về?”

Lăng Hâm, Lăng Tiêu lầm bầm, từ một gian phòng ló đầu ra, rồi vui vẻ hét to: “Tần Liệt!”

Lăng Phong Lăng Dĩnh từ phòng khác đi ra, cả đám cười ầm ĩ vui vẻ.

“Ba tháng trước ta từ ngoài thành trở về, luôn bế quan tu luyện nên không tới thăm các người, xin lỗi.”

Tần Liệt giải thích, rồi lấy bao đồ của Lăng Ngữ Thi ra đưa cho bọn họ, lại lấy sách, đan dược mình đổi được ra đưa cả: “Hy vọng mọi người có thể nhờ những linh tài này sớm bước vào Khai Nguyên cảnh.”


Bọn Lăng Phong nhìn bao nhiêu thứ linh tài trước mắt, thấy đều thích hợp cho cảnh giới tu vi của mình, thì kích động, mắt sáng ngời.

- những thứ này nếu biết dùng, chắc chắn sẽ giúp bọn họ vượt qua được ranh giới!

Đối với cả Lăng tộc đang quẫn bách mà nói, mớ linh tài này là cả một ước mơ ai cũng muốn.

“Nhiều linh đan linh thạch thế kia, lại còn sách, phương thuốc luyện thể…”

“Mấy tên tiểu tử kia giao tình với Tần Liệt, xem như gặp được quý nhân, thực là làm cho người ta hâm mộ.”

“Có lẽ nhờ đám linh tài kia, bọn chúng thực có thể vào Khai Nguyên cảnh trước tuổi hai mươi, vào Tinh Vân Các.”

“Ai, đãi ngộ dành cho võ giả Tinh Vân Các thì khác rồi, bây giờ nếu chúng ta mà là thành viên của Tinh Vân Các thì đâu cần phải chen chúc trong xó này? Mà đã sớm được ở trong phòng tu luyện khổ tu rồi…”

“Gia chủ đối với hắn như vậy mà Tần Liệt vẫn còn nhớ tình bạn cũ, ai, Lăng gia thực là xấu hổ với người ta.”

“Đích thực Lăng gia không đúng, gia gia hắn, ngay cả hắn cũng đều có ân với Lăng gia, thế mà lại vì tiền đồ, gia chủ lại giải trừ hôn ước của đại tiểu thư với hắn.”

“…”

Người Lăng gia nghe thấy Tần Liệt tới, đều tụ tập trong sân.

Thấy Tần Liệt lấy ra bao nhiêu là linh tài quý giá, cả đám châu đầu vào bàn tán, mắt ai cũng đầy hâm mộ.

Lăng Thừa Chí đỏ mặt, ho khan một tiếng, xấu hổ trở về phòng.

Hắn không còn mặt mũi nào đứng ở đây nữa.

“Cái này, cái này quý quá, chúng ta không nhận được.” Lăng Phong cau mày: “Tần Liệt, ngươi cứ giữ đi, chúng ta từ từ cũng sẽ đột phá thôi.”

“Ách, Tần Liệt, ngươi… ngươi giữ cho mình đi, quý… quý giá quá.” Lăng Tiêu cố kìm đau lòng quay đi không nhìn bao linh đan và sách nữa.

“Đừng khách khí, các người đều nhận lấy đi, những thứ này đối với ta vô dụng.” Tần Liệt bật cười: “Bởi vì ta đã tiến giai vào Khai Nguyên cảnh rồi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui