Sự thật này làm Trương Oanh Oanh điên tiết, cũng chính ở thời điểm này cái tên Bà La Sát đứng đầu trong danh sách tử.
Số 15 rời đi, cô liền nghe thấy một giọng nói trung niên.
【Tôi không có hứng thú với một cấp nhỏ, tự lo đi.】
Câu nói đó chấm dứt sự kiểm soát, Quỷ Chúa thật sự có khí chất của người đứng đầu.
Một ngày nào đó sẽ có người đến diệt sạch những thứ bẩn thỉu này, Trương Oanh Oanh không thể bậc khóc.
Nhận tin Hàm Nghiêm chết chỉ khiến cô càng thêm ý định giết người, ánh mắt căm hận kia làm bầu trời vừa dứt cơn bão lại hứng thêm một cơn bão khác.
Trương Oanh Oanh đứng bất động dưới cơn mưa như trút nước.
Lếch xác nào nhà, không khí này là thế nào?
Tất cả mọi người đều nhìn cô, thật khó xử.
“Đừng động vào bọn họ, em có lý do.” Trương Oanh Oanh mệt mỏi thốt ra mấy chữ.
Tề Băng tiến lên vài bước liền ôm trọn người trước mặt, không nặng không nhẹ mà nói: “Nếu đau thì khóc vài tiếng, chị có chê em phiền đâu.”
Trương Oanh Oanh nhẫn nhịn đến lúc này đã quá lắm rồi, cô ôm chặt Tề Bằng cảm xúc như con thác trút nước, cô run rẩy nói: “Anh ấy chết rồi, hai người vì sao không cản anh ấy lại, vì sao chứ.”
“Xin lỗi, đều tại chị vô dụng không thể bảo vệ người của em.” Tề Băng cứng rắn vỗ lưng an ủi.
Du Minh biết thế nào là người nhà với nhau rồi, khoảng thời gian sống chung Trương Oanh Oanh chưa từng để bộ mặt này cho cậu ta thấy.
Giọt nước mắt nóng ấm chảy trên má, Trương Oanh Oanh suy sụp nói: “Lời hứa đó anh ấy cũng không muốn thực hiện.”
Bọn họ từng nói sẽ thoát khỏi sự kiểm soát của “LA”, sống một cuộc sống của người bình thường.
An nhàn qua ngày, Trương Oanh Oanh khinh bỉ cái lời hứa đó, ai mà biết được cô chính là đứa trẻ tin vào lời hứa đó nhất.
Cô ngất đi dưới sự ngỡ ngàng của bao nhiêu người.
Số 0 đứng xem màn kịch này tâm trạng cũng trở nên phức tạp, có lẽ anh ra tay quá nặng.
Lúc này phải quyết đoán, những thế lực kia mới ra tay, bọn họ im lặng cứ trốn trốn nấp nấp khiến nhiệm vụ bị trì trệ.
Cái quy định không giết người là bởi vì sợ một con tốt ứng phó chẳng xuể.
Du Minh làm vài món cho bọn họ, trên bàn ăn có ai dám lên tiếng.
Ngay cả Tề Bằng và Quan Nghi còn dè chừng số 0, huống chi những người còn lại.
Tề Băng và Quan Nghi đều cảm thấy số 0 rất giống Hàm Nghiêm, nhưng ngoại trừ thân thể tất cả những thứ còn lại hoàn toàn trái ngược.
Chiếc kính kia luôn đeo trên mắt như muốn che giấu, có cho cũng không dám hoàn nghi.
Ngoại trừ Trương Oanh Oanh có cái gan muốn tháo nó xuống.
Du Minh để mắt thấy đã năm giờ ba mươi, nhấc thân người rời khỏi bàn ăn.
“Đi đâu?” Số 0 mang theo sát khí hỏi.
“Tôi xem em ấy dậy, dậy chưa.
Sắp qua sáu giờ rồi.”
Cái điệu cười nhếch mép làm Du Minh khó xử.
Tề Băng vội nói: “Không sao đâu, cứ để nó ngủ.”
Du Minh bị ép phải ngồi trở lại, dùng bữa xong cũng qua sáu giờ.
Cậu ta có nấu cháo cho cô dễ tiêu, thuốc hạ sốt cũng chuẩn bị đầy đủ, một lần nữa định đi lên lầu thì bị Quan Nghi chặn lại.
“Tôi làm được rồi, không cần chăm sóc nó như trước nữa.” Giữ ánh mắt khó chịu cậu nói tiếp “Trương Oanh Oanh không có yếu ớt như vậy.”
Quan Nghi đem những thứ Du Minh chuẩn bị đem thẳng lên phòng cô, cửa khóa một chân đã có thể làm cho nó bật mở.
“Mày có thể nhẹ nhàng không? Hư cái khóa luôn rồi còn đâu?” Trương Oanh Oanh nhíu mày nói.
Cậu đặt những thứ kia xuống giường: “Có sốt không?”
“Tao làm bằng đá, còn biết bệnh tật gì?”
Quan Nghi khẽ cười, cô vẫn như trước đây.
Cho dù là nói như thế vẫn đưa tay lên trán đối phương cảm nhận nhiệt độ, xác nhận vẫn ổn mới yên tâm.
Trương Oanh Oanh khó xử nói: “Đút tao.”
Trước đây đương nhiên sẽ cười nhạo Trương Oanh Oanh, nhìn thấy một màn số 0 đánh cô không chút nương tay biết là phế thật rồi.
Cậu đỡ cô tựa lưng vào giường, tay nâng bát cháu cẩn thận đút từng thìa.
Nhịn không được mà nói: “Mày đừng chọc số 0, nó đến đảo đã giết một nửa người ở đó rồi.”
“Tao có biết anh ta mạnh như thế đâu.” Trương Oanh Oanh mở miệng thôi cũng thấy đau.
Vết thương được Tề Băng xử lý qua rồi, vài vết xước vài vết bầm khác gì cái bao rác bị tác động vật lý.
Trương Oanh Oanh ngoan ngoãn ăn, mà quên đi thời gian đã quá sáu giờ tối.
Quan Nghi nhìn thấy dáng vẻ khổ sở, muốn nhịn lại không muốn kể, một lúc cũng nói ra: “Mày rời đi mà không thèm chào tạm biệt, có chuyện gì sao? Hàm Nghiêm nó có đầu óc, lý nào lại nằng nặc đòi đi tìm mày.”
“Không có gì.”
“Tối hôm đó nó còn qua giường Tề Băng xin xỏ, muốn thuận tiện chăm sóc mày.
Bởi vì tao ham ngủ cũng không muốn làm phiền Tề Băng, nhất định là có gì rồi.” Quan Nghi chần chừ “Thôi đi, người cũng đã chết rồi.”
Ánh mắt hụt hẫng của Trương Oanh Oanh khiến cậu lui một bước, nhưng cậu biết người trước mặt đang hối hận vì sự ngu dốt của bản thân.
Cô hiểu nhầm sự quan tâm của Hàm Nghiêm thành tình cảm của anh dành cho Tề Băng.
Bao nhiêu suy diễn trong đầu hóa ra tự làm bản thân đau khổ, gián tiếp khiến Hàm Nghiêm chết.
Ngày đó anh muốn giải thích điều gì?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...