Sau khi chiến đấu chấm dứt, một võ sĩ dong binh vội vã chạy tới cung kính thi lễ với Hàn Phi:
-Đa tạ các hạ đã xuất thủ tương trợ, chúng ta dong binh đoàn Liệt Hỏa Sắc Vi sẽ không quên ơn bang trợ của ngài.
-Di!~ Hắn nhìn Hàn Phi, trên mặt hiện lên một chút thần sắc kinh ngạc:
-Ngài có phải là thiếu gia Hàn Phi của Hàn gia không?
-Ngươi nhận ra ta?
Hàn Phi không khỏi có chút kinh ngạc.
Dong binh võ sĩ đứng trước mặt này khoảng chừng bốn mươi tuổi, thân hình cao lớn vẻ mặt kiên nghị, trên gương mặt có một dấu vết thật dài, ngực trái đeo huy chương dong binh đoàn cùng nhị giai võ sĩ. Trong trí nhớ của Hàn Phi không nhận ra được người này.
-Ta là Hách Đức, là đội trưởng chiến đội bảy của Liệt Hỏa Sắc Vi dong binh đoàn.
Võ sĩ giải thích nói:
-Trước đây ta từng cùng đội trưởng tới Hàn gia võ điếm mua vũ khí gặp qua mặt ngươi một lần, chỉ là hiện giờ ngươi đã trưởng thành rất nhiều rồi, ta sắp không nhận ra được.
-Thì ra là như vậy, làm sao các người theo chân bọn kia đánh nhau, các vị không có đội ngũ khác trợ giúp sao? Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên "
Hàn Phi hỏi.
Một chi dong binh đoàn phải có ít nhất hơn trăm người trong đội ngũ chiến đấu, nhiều hơn thì có cả ngàn chiến sĩ cùng võ sĩ. Liệt Hỏa Sắc Vi dong binh đoàn ở Tập Thủy Thành cũng coi như có chút danh khí, thành viên không ít.
Tuy rằng nói tiến vào trong rừng rậm đi săn linh thú không phải càng nhiều thì càng tốt, bởi vì nhiều người chỉ làm dọa linh thú bỏ chạy mà thôi. Nhưng mà những dong binh đoàn giống nhau đều phân ra vài hoặc vài chục chiến đội. Những chiến đội này bảo trì khoảng cách nhất định, thông qua phương pháp đặc thù liên lạc giúp đỡ lẫn nhau, cho nên những người mạo hiểm đều không dám tìm phiền phức với những đội dong binh.
Nói đến cái này trên mặt Hách Đức hiện lên vài phần cay đắng nói:
-Lần này chúng ta có bảy đội ngũ tiến vào trong rừng rậm Hô Khiếu, chúng ta vừa phát hiện ra đầu Bích Tình Hỏa Hổ nhị giai này, để không kinh động nó cho nên mới không thông tri tới cho các đội ngũ khác đến đây. Kết quả vừa giết được nó, thì đám người mạo hiểm xuất hiện đánh lén chúng ta, làm chúng ta hi sinh mất ba người.
Một là tiểu tâm, hai là tham công! Hàn Phi trong lòng hiểu rõ, đương nhiên cũng không muốn vạch trần.
Lúc này các dong binh tụ tập lại cùng nhau, một bên trị liệu thương thế một bên hướng tới Hàn Phi biểu thị cảm tạ. Tuy rằng tìm được đường sống trong chỗ chết, thế nhưng ba đồng bạn tử vong đủ làm cho bọn họ cảm thấy khổ sở. Linh luật học đồ còn lau nước mắt nhỏ giọng khóc thút thít.
Hách Đức sử dụng kiếm bổ đầu Bích Tình Hỏa Hổ, từ bên trong đào ra một viên linh tinh màu hồng, lau khô rồi đưa tới trước mặt Hàn Phi nói rằng:
-Hàn thiếu gia, chúng ta thực không có gì cảm tạ ngài, chỉ có khỏa linh tinh…
Hắn còn chưa nói xong đã bị Hàn Phi xua tay cắt đứt:
-Hách Đức đội trưởng, khỏa linh tinh này ngươi giữ đi, cảm tạ cũng không cần nói nhiều nữa. Sau này chiếu cố tới sinh ý của võ điếm chúng ta là tốt rồi.
Linh tinh từ trên đầu Bích Tình Hỏa Hổ đào ra phẩm chất cũng không tồi, ít nhất có thể đạt được mấy trăm kim tệ. Nhưng là Hàn Phi cũng không coi trọng, so sánh với việc này thì thành lập mối quan hệ tốt đẹp với Liệt Hỏa Sắc Vi dong binh đoàn còn tốt hơn. Đồng thời đề thăng danh dự của Hàn gia trong mắt dong binh.
-Ta còn có việc trong người, Hách Đức đội trưởng có cơ hội gặp lại sau!
Không đợi đối phương nói thêm cái gì, Hàn Phi quay người rời khỏi, rất nhanh biến mất giữa rừng cây.
Không ngờ được Hàn Phi lại phản ứng như vậy, Hách Đức mới đầu sửng sốt kinh ngạc, sau đó trong mắt toát lên vẻ cảm kích, hắn quay về phía bóng lưng Hàn Phi hô:
-Hàn thiếu gia, Hách Đức vĩnh viễn nhớ kỹ ân đức của ngài!
Có khỏa linh tinh này, gia đình ba gã đội viên bị chết sẽ được trợ cấp dày hơn không ít, gia đình bọn họ sẽ được thoải mái hơn nhiều, cho nên Hách Đức làm sao mà không cảm tạ Hàn Phi từ tận đáy lòng chứ.
Rời khỏi rừng cây, Hàn Phi rất nhanh gặp lại Hàn Vi Nhi, hai người cùng nhau rời đi.
Hàn Phi muốn lập tức phản hồi lại Tập Thủy thành, hai lần liên tục tao ngộ chiến đấu làm cho trong lòng hắn sản sinh ra một loại cảm giác bất an.
Nhưng mà Hàn Vi Nhi lại mong muốn trước khi rời khỏi rừng rậm Hô Khiếu qua bộ lạc Cuồng Hùng nhìn coi một lần, chỉ là ở bên ngoài âm thầm nhìn cho thỏa mãn mà thôi. Cách nghĩ của nàng Hàn Phi hoàn toàn có thể hiểu, ngược lại đi qua bộ lạc Cuồng Hùng cũng không mất bao nhiêu thời gian cho nên đồng ý.
Hai người dùng toàn lực, tới chiều ngày thứ hai đã tới sơn cốc của bộ lạc Cuồng Hùng rồi.
-A? Hàn Phi cac ca, huynh xem đó là cái gì?
Hàn Phi đột nhiên chỉ lên không trung phía trước hỏi.
Hàn Phi ngẩng đầu lên nhìn thấy xuyên qua tán cây thưa thớt, có thể nhìn thấy rõ ràng vài đạo khói đen từ trên đỉnh núi bốc lên, nơi đó chính là vị trí của bộ lạc Cuồng Hùng rồi.
Một loại cảm giác không may mắt đột nhiên nảy lên trong lòng Hàn Phi.
Không chỉ là Hàn Phi, Hàn Vi Nhi dường như cũng cảm giác được gì, mặt cười lập tức trở nên trắng bệch, cước bộ nàng không tự chủ được nhanh hơn vài phần.
Hai người một trước một sau bay qua rừng cây rất nhanh, chỉ trong chốc lát đã chạy tới trên thảo nguyên ngoài sơn cốc.
Lo lắng của hai người lập tức được chứng thực, thì ra bãi bẫy thú vừa được kiến tạo lại lần nữa đã không còn một cái. Hàng rào gỗ bao vây lấy sơn cốc cũng bị phá hủy hoàn toàn, một toàn tháp bị cong vẹo sập mất một nửa rồi. Hơn nữa còn nhìn thấy rõ ràng những phòng ốc phía bên trong bộ lạc đại đa số bị thiêu hủy, trong đó còn vài tòa nhà vẫn đang bốc khói đen.
Mà người của bộ lạc Cuồng Hùng, không thấy một người!
-Gia gia!~ Hàn Vi Nhi thất thanh hô, dường như một mũi tên rời khỏi cung lao nhanh vào trong sơn cốc. Hàn Phi sợ nàng xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, nhanh chóng thi triển khinh công, mấy cái nhảy lên thụp xuống đã vượt nàng tiến vào giữa sơn cốc.
Nơi ở của bộ lạc Cuồng Hùng, nguyên sơn cốc náo nhiệt lúc này yên tĩnh vô cùng, ngay cả một người sống cũng không thấy, lộ ra vẻ đổ nát thê lương vô cùng.
Hàn Phi chạy nhanh về phía chỗ ở của Y Bố trưởng lão, một đường đi qua, nhìn thấy vô số vết tích chiến đấu kịch liệt. Trên mặt đất khắp nơi còn loang lổ vết máu, binh khí gãy đoạn, nhưng không thấy một cỗ thi thể nào cả, lộ ra vài phần quỷ dị.
Phòng của Y Bố trưởng lão mở rộng cửa, trong phòng khách vắng vẻ không bóng người. Hàn Phi không từ bỏ ý định vọt lên trên lầu nhìn một chút, kết quả đương nhiên làm cho người ta phải thất vọng.
Lúc xuống lầu, Hàn Vi Nhi từ bên ngoài vọt vào trong, nhìn Hàn Phi với ánh mắt tràn đầy hi vọng. Hàn Phi nhìn nàng lắc đầu.
-Gia gia!~ thiếu nữ không kìm được nước mắt tràn mi, khóc nhảy vào trong lòng Hàn Phi.
Hàn Phi thở dài, vỗ nhè nhẹ lên vai của nàng an ủi nói:
-Gia gia của muội chắc là không có chuyện gì, chỉ bị người ta bắt đi thôi, ta nhất định sẽ phái người đi tìm.
Lời nói tuy là như vậy, nhưng trong lòng Hàn Phi cũng không có quá hi vọng. Bộ lạc Cuồng Hùng không thể nghi ngờ là bị địch nhân tập kích, một thi thể cũng không gặp, nếu không phải là bị mang đi thì đã bị vùi lấp rồi. Đối phương hiển nhiên là một tay già đời không muốn bại lộ ra đầu mối gì. Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên "
Chẳng lẽ là do dong binh đoàn làm? Nếu như là người mạo hiểm thì sẽ không lưu ý tới điểm này. Nhưng mà các nghĩ này nhanh chóng bị Hàn Phi phủ định, bởi vì vô luận là dong binh đoàn nào cũng sẽ không làm chuyện ngu xuẩn như vậy. Quan hệ của Thú tộc cùng Nhân tộc luôn luôn bình yên, rất nhiều dong binh đoàn trong rừng rậm mạo hiểm săn linh thú đều được Thú tộc giúp đỡ. Hơn nữa bộ lạc Cuồng Hùng cũng không giàu có, không có bất luận lợi ích gì.
Hay là Thiên Linh tộc? các ý nghĩ liên tục xoay quanh đầu Hàn Phi, nhưng thủy chung vẫn không tìm ra bất kỳ manh mối gì. Hắn không khỏi nhớ tới vài ngày trước Y Bố trưởng lão đột nhiên giao phó Hàn Vi Nhi cho mình. Hiện tại nghĩ lại dường như có vài ý tứ ủy thác rồi.
Lẽ nào Y Bố trưởng lão đã sớm dự liệu có một hồi tai nạn như vậy xảy ra cho nên mới cố ý đưa Hàn Vi Nhi cho mình chiếu cố. Như vậy vì sao lão không mang bộ lạc rời đi sớm một chút để tránh né?
Lông mày Hàn Phi đều dựng thẳng lên rồi, mà lúc này Hàn Vi Nhi trong lòng hắn đã ngừng khóc.
Vứt bỏ nghi hoặc sang một bên, Hàn Phi ôn nhu nói rằng:
-Vi Nhi muội muội, muội trước tiên quay về Tập Thủy thành với ta. Ta sẽ nhờ dong binh đoàn điều tra lại chuyện này, ta tin tưởng gia gia muội nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì, chúng ta sẽ tìm được người.
Hàn Vi Nhi cố sức gật đầu.
…
Tập Thủy thành cuối xuân vẫn phồn hoa náo nhiệt như trước đây, thế nhưng khác với năm vừa rồi. Lúc này bầu không khí trên những con đường lớn trong thành Tập Thủy khẩn trương hơn vài phần. Trên đường vệ binh tuần thành rõ ràng nhiều hơn nhiều.
Hàn Phi mang theo Hàn Vi Nhi trở về thành Tập Thủy rõ ràng cảm giác được bầu không khí có chút quái dị. Rất nhiều người mạo hiểm cùng dong binh cước bộ nhanh hơn, vội vãn hơn, dường như sắp sửa phát sinh việc lớn vậy.
Hàn Vi Nhi lần đầu tiên đi tới thanh thị nhân loại, những cảnh tượng trong thành Tập Thủy làm cho nàng cảm thấy rất mới mẻ. Người đi đường đông đúc trong thành làm cho nàng cảm thấy một chút sợ hãi, không khỏi sít sao nắm lấy cánh tay Hàn Phi mà lôi kéo sợ lạc mất tới nơi.
Trên người nàng có tiêu chí thú tộc rất rõ ràng --- cái đuôi xù lông từ đâu đã được bì giáp che sau lưng áo rồi. Tuy rằng hình dạng này khiến cho nàng không đẹp như trước nhưng mà không thể nghi ngờ là đã không khác lắm so với những thiếu nữ nhân loại bình thường rồi. Dung nhan mỹ lệ của nàng vẫn hấp dẫn không ít ánh mắt. Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên "
Để cho Hàn Vi Nhi có thể nhanh chong quen thuộc hoàn cảnh trong thành, Hàn Phi không thuê xe ngựa mà đi bộ, mang theo nàng đi dạo chơi một chút.
Trong thành Tập Thủy cũng có không ít thú nhân ở đây. Vi nhi trời sinh thông tuệ, lại nói ngôn ngữ thông dụng, đi tới hoàn cảnh mới khiếp sợ ban đầu nhanh chóng biến mất, nhớ nhung Y Bố trưởng lão trong lòng cũng vơi đi không ít.
Đi dạo trong thành một vòng, Hàn Phi cũng cũng không có lập tức trở về nhà mà là mang theo Vi nhi đi tới trước dong binh công hội.
Dong binh công hôi ở Tập Thủy thành tọa lạc ở khu phía đông, quy mô kiến trúc gần với Thánh đường. Dong binh mỗi ngày tới đây giao tiếp nhiệm vụ nối liền không dứt. Cũng có rất nhiều người muốn tiến hành ủy thác, chỉ cần có đủ tiền và không vi phạm vào nguyên tắc của dong binh, tùy tiện đưa ra yêu cầu gì cũng được.
Nhiệm vụ Hàn Phi định ủy thác đương nhiên là truy tìm nguyên nhân bộ lạc Cuồng Hùng bị hủy diệt. Hắn lấy linh tinh trên người Thiểm Điện mãng giao cho công hội làm thù lao của nhiệm vụ. Hắn tin tưởng thù lao dày như vậy cũng đủ làm cho không ít dong binh tâm động.
Lúc Hàn Vi Nhi nhìn thấy Hàn Phi làm những chuyện như vậy, trong mắt nàng hiện lên vài phần cảm kích.
-Hiện giờ, chúng ta về nhà thôi!
Hàn Phi mỉm cười nói với nàng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...