A Khắc La Y Đức xem Hàn Phi là tùy tùng hộ vệ của Lôi tam thiếu gia, Lôi Trọng! Thái độ như vậy cũng dễ hiểu, một số quý tộc mắt cao hơn đầu, chỉ thấy người nào cao hơn mình.
Quý tộc như vậy thường dễ bị sẫy chân vì không thấy cục đá dưới chân.
Bị A Khắc La Y Đức châm chọc, Lôi tam thiếu gia, Lôi Trọng tỉnh táo lại ngay.
Lôi tam thiếu gia, Lôi Trọng lạnh lùng cười nói:
- Tùy tùng? A Khắc La Y Đức, thật không biết con mắt ngươi mọc ở đâu, vị bằng hữu này giống tùy tùng của ta sao?
Lôi tam thiếu gia, Lôi Trọng vừa nói vừa cẩn thận đánh giá Hàn Phi, trong óc cố gắng nhớ lại ở đâu từng thấy đối phương. Nhưng trong trí nhớ của Lôi tam thiếu gia, Lôi Trọng không có người như Hàn Phi.
Lôi tam thiếu gia, Lôi Trọng phản kích khiến A Khắc La Y Đức rất tức giận, gã trút lửa giận lên đầu Hàn Phi.
- Người là ai? Một tiểu Võ Sĩ cũng dám học người ta bênh vực ai? Không lẽ ngươi muốn trả nợ giùm hắn?
Vị thiếu gia quý tộc này nói chuyện âm khá nặng, đây là khẩu âm đặc biệt của cư dân Thánh Kinh đế đô, nhiều quý tộc Thánh Kinh cố ý dùng giọng điệu nặng để thể hiện thân phận quý tộc đế đô của mình, loại hư vinh rất buồn cười.
- Ngươi nói đúng rồi.
Hàn Phi cười nói:
- Ta định trả tiền giúp hắn, ngươi có ý kiến?
Hàn Phi để ý tới A Khắc La Y Đức kiêu ngạo như tên hề, chuyển sang hỏi nam nhân trung niên viên chức của Ngân Hàng Đế Quốc:
- Lôi Trọng thiếu ngân hàng của các ngươi bao nhiêu tiền? Để ta trả!
Lời thốt ra, mấy người ngây ngẩn. A Khắc La Y Đức, nam nhân trung niên viên chức của Ngân Hàng Đế Quốc không ngờ Hàn Phi thật sự đứng ra trả tiền.
Lôi tam thiếu gia, Lôi Trọng mờ mịt, nhưng trong đầu chợt lóe tia sáng, không lẽ người trong nhà rốt cuộc nhìn không được phái người giúp một tay?
Mặt Lôi tam thiếu gia, Lôi Trọng đỏ hồng hét to:
- Không! Ta k ocần ngươi trả tiền giúp! Quay về nói cho phụ thân, gia gia của ta là Lôi Trọng ta tuyệt đối sẽ không suy sụp!
Hàn Phi cười nói:
- Lôi tam thiếu gia, ta nghĩ thiếu gia đã hiểu lầm, ta không biết phụ thân và gia gia của ngươi, cũng không là người của Lôi gia các ngươi. Trước ngày hôm nay ta không hề biết đến Lôi tam thiếu gia.
- Ta trả tiền giúp Lôi tam thiếu gia là vì có lý do khác.
- Ngươi có biết vị Lôi tam thiếu gia này thiếu bao nhiêu tiền không? Cả vốn lẫn lời là bảy mươi sáu vạn năm ngàn ba trăm kim tệ, ngươi có nhiều tiền như thế không?
A Khắc La Y Đức lạnh lùng cười:
- Đừng ở đây huênh hoang, có bản lĩnh thì lập tức móc tiền ra cho ta xem!
A Khắc La Y Đức không tin Hàn Phi có thể giúp Lôi tam thiếu gia, Lôi Trọng trả hết tiền. Những đệ tử hoàn khế này tuy đa số thất học, lêu lỏng nhưng vẫn có ánh mắt xem người, vật. Trang phục từ đầu đến chân của Hàn Phi cùng lắm đáng giá hơn mười kim tệ, không có cả bội kiếm Võ Sĩ bên người. Người như vậy nếu có thể lấy ra gần trăm vạn kim tệ đúng là nằm mơ giữa ba ngày.
A Khắc La Y Đức thiếu gia cảm thấy Hàn Phi chỉ là đến gây rối, nói không chừng là Lôi tam thiếu gia, Lôi Trọng cố ý phái người diễn kịch để kéo dài thời gian.
Đừng nói là A Khắc La Y Đức, ngay cả nam nhân trung niên viên chức của Ngân Hàng Đế Quốc cũng dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Hàn Phi.
Nam nhân trung niên viên chức của Ngân Hàng Đế Quốc ngần ngừ nói:
- Đúng vậy. Lôi tam thiếu gia thiếu số tiền không nhỏ, các hạ hãy suy nghĩ kỹ càng, đừng xúc động.
Nam nhân trung niên viên chức của Ngân Hàng Đế Quốc có lòng tốt cho rằng Hàn Phi nói mạnh miệng nên chừa bậc thang cho hắn leo xuống.
Nhưng Hàn Phi không lĩnh tình, nhìn A Khắc La Y Đức, khóe môi cong lên nụ cười giễu cợt.
- A Khắc La Y Đức các hạ, người khẳng định muốn lây ra ngay bây giờ sao? Ta sợ quá nhiều tiện sẽ đè chết ngươi.
- Ha ha ha ha ha ha!
A Khắc La Y Đức như nghe thấy trò cười lớn nhất thế giới, cười đến chảy nước mắt.
- Cười chết mất, ha ha ha ha ha ha! Ta muốn xem ngươi lấy tiền gì đè ta!
Hàn Phi cười cười, vươn tay vẫy Hàn Bích Tuyền ngồi gần đó, nàng lập tức đứng dậy tới gần hắn, đưa chiếc nhẫn trữ vật ra.
Hàn Bích Tuyền đột nhiên xuất hiện khiến A Khắc La Y Đức ngừng cười, vì nàng thật quá xinh đẹp, quý tộc trẻ tuổi nhìn muốn rớt tròng mắt.
Hàn Phi nhận chiếc nhẫn trữ vật, đột nhiên vẫy tay lên trời, luồng sáng trắng chợt lóe, vô số kim tệ xuất hiện thành thác nước đổ ập xuống trước mặt A Khắc La Y Đức.
Hàng trăm ngàn kim tệ va chạm nhau phát ra thanh âm êm tai, rớt xuống đất thành đống. A Khắc La Y Đức bất ngờ không kịp đề phòng bị giật nảy mình, cuống quýt lui về phía sau.
Tình hình trước mắt khiến đệ tử hoàn khố A Khắc La Y Đức cuồng ngạo mặt đỏ lại xanh, rất là đặc sắc. Nếu không phải Hàn Phi chẳng muốn khiến A Khắc La Y Đức xấu hổ không còn mặt mũi thì hắn có thể mở không gian trữ vật ngay trên đầu gã, vậy thì mưa kim tệ sẽ đổ ập xuống đầu A Khắc La Y Đức, lúc đó chắc nhìn mát cả mắt.
Tranh chấp ở chỗ này hấp dẫn nhiều khách nhân xem náo nhiệt. Tuy các khách nhân đến ngân hàng đều có thân phận, địa vị, không phải nhà quê chưa thấy qua tiền nhưng lần đầu tiên thấy kiểul ấy tiền đè người.
Khi bọn họ thấy bộ dạng chật vật, xấu hổ của A Khắc La Y Đức thì có mấy người kiềm không được bật cười. Đặc biệt là Lãng Tây Tư bá tước cười vang dội nhất, còn giơ tay cái hướng Hàn Phi.
Nhưng so với tiếng cười nhạo Lôi tam thiếu gia, Lôi Trọng thì tiếng cười của Lãng Tây Tư bá tước không là gì. Thấy đối thủ của mình ngậm bồ hòn thì lòng Lôi tam thiếu gia, Lôi Trọng rất sung sướng, tất cả buồn bực tan biến, hưng phấn hơn. Lôi tam thiếu gia, Lôi Trọng càng có hảo cảm với Hàn Phi, rất tò mò về hắn.
Nếu ở tình huống bình thường thì hành động của Hàn Phi khiến người cảm giác khoe của thô tục, nhưng nếu là trước mặt A Khắc La Y Đức thì chẳng khác nào tát tai gã một cú đau điếng.
Mưa kim tệ tiếp tục rơi, rất nhanh xếp thành một ngọn núi nhỏ trên mặt đất. Hàn Phi vung tay đóng lại không gian trữ vật, kim tệ ngừng rơi xuống.
Hàn Phi lạnh nhạt nói với nam nhân trung niên viên chức của Ngân Hàng Đế Quốc:
- Nơi này chỉ là một phần nhỏ, chắc không đủ bảy mươi sáu vạn kim tệ, nhưng ta vốn định trữ một số tiền trong quý hành, dùng tên Hàn Thành Nghiệp giao hẹn với chỗ các ngươi. Số tiền Lôi Trọng thiếu cứ trừ trong đó.
A Khắc La Y Đức biết rõ số tiền Lôi tam thiếu gia, Lôi Trọng thiếu nợ cả vốn lẫn lời chắc chắn có liên quan đến nam nhân trung niên viên chức của Ngân Hàng Đế Quốc, Hàn Phi nương hành động này gõ tỉnh đối phương.
Nhìn ánh mắt đầy ẩn ý của Hàn Phi liếc qua, nam nhân trung niên viên chức của Ngân Hàng Đế Quốc đánh rùng mình.
Nam nhân trung niên viên chức của Ngân Hàng Đế Quốc phập phồng cúi đầu, cung kính nói:
- Hàn Thành Nghiệp, đúng rồi, ta lập tức xử lý giúp ngài. Ta sẽ phái người thu gom, kiểm kê số tiền này, xin ngài yên tâm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...