Hàn Phi và Dạ Võ Đế lẳng lặng ngồi xuống bên cạnh, không có làm phiền vu yêu trong giây phút cuối cùng.
Sau khi sắp xếp cho lão quản gia huyết tộc xong, Dạ Xuất Vân nhìn Hàn Phi nói:
- Hàn Phi tước tử, ngoại từ xin ngươi chăm sóc cho lão Uy ra, yêu cầu
cuối cùng của ta là xin ngươi đem thi thể của ta mai tang dưới vườn hoa
Úc Kim Hương ở hậu hoa viên phủ lãnh chúa. Vì đó là nơi trước kia ta và
Phượng Y Y tự tay trồng.
- Được, hai yêu cầu này của ngươi ta hoàn toàn đồng ý. Ngươi yên tâm được rồi!. Hàn Phi gật đầu nói.
Những cái này chỉ là chuyện nhỏ mà thôi. Quản gia lão Uy trung thành và tận tâm. càng là một pháp sư lớn mạnh. Cộng thêm tất cả trong thành Uc
Kim Hương quen thuộc bao gồm pháp trận dưới đất này. Nếu thiếu hắn lão
thật sự có chút phiền phức.
- Làm hồi báo, Dạ Xuất Vân giơ
cánh tay trái lên giật mạnh. Chỉ nhìn thấy ba màu xanh nhạt đỏ đậm và
màu trắng, cùng lúc phóng ra trên trán y. Ba cuốn sách dày bất thình
lình hiện lên không trung, trong đó một quyển sách chính là Quang Minh!
- Quang Minh, Liệt Hỏa và Tật Phong. Đây chính là ba cuốn sách nguyên
tố mà trước đây ta tìm kiếm, còn có một cuốn sách màu đen nên ở trong
tay ngươi đâu? Bây giờ ba cuốn sách nguyên tố này đối với ta mà nói đã
vô dụng rồi, ta tặng cho ngươi đó!
- Cảm tạ, Hàn Phi gật đầu. Ba cuốn sách nguyên tố này tuyệt đối là bảo bối vô giá, hắn không có lý do khách khí.
- Ngươi không cần cảm tạ ta, đây là cái ngươi nên có. Dạ Xuất Vân mỉm cười nói, trong mắt còn lộ ra vẻ giảo hoạt:
- Cho dù ta không cho ngươi, sau khi ta chết đi ba quyển sách này cũng mất đi.
Hàn Phi mỉm cười, không khí của hiện trường nhẹ nhàng không ít. Hắn đưa tay cầm lấy ba quyển sách này, còn đưa quyển sách quang minh trong số
đó cho Dạ Võ Đế.
Vừa nãy Hàn Phi tận mắt nhìn thấy pháp thuật hệ Quang Minh của Dạ Võ Đế phóng ra. Không chừng sau khi chiếm thể xác
của Phượng Y Y cũng dùng pháp lực Quang Minh của nàng ấy. Quan trọng
nhất là cuốn sách này chính là của Phượng Y Y, miễn cưỡng coi như vật về với chủ.
Dạ Xuất Vân đang nhìn Dạ Võ Đế ấn Quang Minh nói:
- Người, người thật là Dạ Võ Đế đại nhân sao?
- Ngươi cho rằng ta có cần phải nói dối không? Dạ Võ Đế mỉm cười hỏi lại:
- Ngươi không phải thấy qua sức mạnh thần quốc của ta rồi đấy sao? Nếu
không mất đi thân thể, ngươi cho rằng ngươi có thể chống lại ta sao?
- Thần quốc Băng Sương, thì ra là như vậy, ta còn cho rằng thân thể Hàn Phi mang thần khí gì chứ! Dạ Xuất Vân cười khổ nói:
- Số phận, cái này chỉ có thể nói an bài của số phận, số phận của ta chính là như vậy
Y khom lưng quì cung kính nói với Dạ Võ Đế:
- Con cháu đời một trăm ba mươi sáu đế quân Dạ thị vĩ đại kính lễ người. Xinh thứ tội sự vô lễ của con.
- Không cần đa lễ. Dạ Võ Đế mỉm cười xem như trả lời.
- Đế quân, năm trăm năm qua, giáo hội Quang Minh vẫn luôn muốn lấy lại
cuốn sách Quang Minh này, đã từng phái rất nhiều người đột nhập vào
thành bảo, cho nên người phải cẩn trọng! Dạ Xuất Vân nói.
- Ta biết rồi, Dạ Võ Đế thở dài một hơi:
- Ngươi yên tâm đi đi!
Nàng lật cuốn sách Quang Minh trong tay ra, lật tới mấy trang cuối
cùng, tay phải ấn xuống, thần chú khó hiểu từ trong môi nàng thì thầm
đọc ra.
Một nguồn ánh sáng cực lớn bỗng nhiên từ người Dạ Võ
Đế lộ ra, trong nháy mắt che lắp cả không gian. Dạ Võ Đế bị thánh quang
che phủ trong thánh khiết vô cùng, giống như thiên sứ giáng trần. Dưới
chiếu rọi của thánh quang, trên người lão Uy bỗng nhiên phát ra chút
khói trắng. Lão kêu nhỏ một tiếng kéo áo bào trắng che mặt mình. Cùng
lúc phóng ra hộ thuẫn lui ra một một gốc khuất.
Sau đó thần
chú liên tục đọc ra. Ánh sáng thánh quang trên người Dạ Võ Đế càng ngày
càng thịnh. Trong căn phòng ánh sáng rực rỡ được phóng ra. Thánh lực
Quang Minh cuồn cuộn một quét qua người Dạ Xuất Vân. Tên vu yêu đã từng
vô cùng cường đại dần dần nhắm hai mắt lại, thần sắc trở nên vô cùng an
tường, hình dạng già yếu không thể tượng bỗng nhiên dần dần hồi phục lạc hình dạng trẻ trung như ban đầu.
Sức mạnh quang minh khổng
lồ nhanh chống xuyên qua bức tường. Một số ma vật hố sâu ẩn náu trong
bóng đêm dưới chiếu rọi của quang minh kêu gào vô cùng thảm thiết. Bọn
chúng muốn giãy giụa muốn phản kháng, nhưng cuối cùng tất cả hóa thành
một làn khói đen biến mất trong không khí.
Liền sau đó nguồn
sức mạnh mãnh liệt này xuyên qua mặt đất bao phủ bên trong thành Úc Kim
Hương. Lực lượng hắc ám còn xót lại dưới gột rửa của thánh quang biến
mất theo mây khói. Tháp linh pháp và tháp linh võ đứng sừng sững trên
quảng trường chợt phóng ra quang hoa. Pháp trận linh pháp tĩnh lặng hai
trăm năm bắt đầu khai mở. Với cấp độ gần như điên cuồng hấp thu linh lực xung quanh trời đất.
Sứ mạnh quang minh đột nhiên lớn mạnh
liền sau đó mở rộng ra bốn phía, nhanh chóng lan khắp Úc Kim Hương, lan
về kinh đô đế quốc.
Trong không gian dưới đất, Dạ Xuất Vân từ từ mở trừng mắt, y si ngốc nhìn Dạ Võ Đế đang đấm chìm vào thánh tiên,
nhẹ nhàng mà sâu lắng vô cùng gọi:
- Y Y
Hàn Phi đứng
bên cạnh chú ý tới dưới tác động của lực lượng quang minh. Lão Uy trốn ở một góc trong căn phòng có chút không chịu được. Bóng đen hộ thuẫn càng ngày càng trắng chập chờn bất định, từ từ tan vỡ.
Trong lòng Hàn Phi khẽ động, lập tước đi tới đứng chặn trước mặt lão. Đột nhiên
chút Tiên thiên dư thừa trong đan điền khí hải phóng ra ngoài, ngăn chặn một phần Tiên minh, sức chịu đựng của lão Uy nhất thời giảm đi.
Mà hành động này làm cho nội thương Hàn Phi càng thêm nghiêm trọng, không chịu nổi nôn ra một ngụm máu bầm!
Cảnh tượng này hoàn toàn đập vào trong mắt lão Uy. Trong mắt lão quản
gia này lộ ta vẻ cảm động, tiến lên một bước chuẩn bị chặn lại sự bảo vệ của Hàn Phi.
Đang lúc này, từ trong miệng của Dạ Võ Đế niệm ra một câu thần chú cuối cùng:
- Linh hồn nữ nhi, cõi chết trở về thần
- Quang Minh Thần Chi Tức!
Ầm!
Lực lượng quang minh xông lên trời, cả căn phòng hoàn toàn bị thánh quang trắng mịt mờ bao phủ!
Dưới lễ rửa tội của thánh quang, khóe miệng Dạ Xuất Văn bắt đầu hiện
lên nụ cười, một chút hoa hòe của sinh mạng cuối cùng biến mất trong mắt y.
Vu yêu truyền kỳ, ngã xuống!
Có lẽ, kết cuộc
như vậy đối với y mà nói là một giải thoát tốt nhất. Vĩnh hằng bất tử
bất diệt cũng không phải là một thứ hạnh phúc.
Úc Kim Hương Lĩnh, trấn Thải Hồng.
Trong thư phòng trưởng trấn vẫn còn sáng. Trên cái bàn sách rộng lớn
chất đầy các loại công văn. Nam tước Hạ Lạc trưởng trấn đang chuyên chú
tỉ mỉ phê diệt công văn, đang bày bên cạnh bàn trà và điểm tâm đã nguội
lạnh.
Cửa thư phòng từ từ đẩy nhẹ ra. Một phụ quý phụ mỹ lệ
đang bưng cái khai lặng lẽ đi tới bên cạnh nam tước, thay một ly hồng
trà nóng. Bà ôn nhu nói:
- Hạ Lạc, ông vẫn chưa làm xong à? Bây giờ đã rất muộn rồi
Trong giọng nói có mang chút giận hờn còn có chút yêu thương ngại ngùng.
Nghe thấy giọng nói này, nam tử cuối cùng từ trong đám công văn ngẩng
đầu lên, cười khổ nói:- Sắp xong rồi. Mấy ngày gần đây sự việc trong
lãnh địa đặc biết nhiều. Ta phải khẩn trương xử lý xong mới được, bằng
không làm lỡ chuyện tiếp theo thì không tốt!
Quý phụ nói:
- Tiểu lãnh chúa đó thật lạ. Lại đem tất cả chuyện đẩy hết cho ông, mình buông tay mặc kệ, thật đúng là xem ông là tôi tớ.
- Bà không nên nói như vậy. Nam tử biết thê tử mình là miệng cứng lòng mền, buông bút lông ngỗng xuống ôm lấy bà vào lòng:
- Đây là việc ta nên làm, huống hồ ngài ấy đã hứa đem một phần lãnh địa thưởng cho ta, ta cũng là một phần tử của Úc Kim Hương lĩnh.
- Xem ông kìa! Quý phụ hừ một tiếng, bực giận trong lòng hoàn toàn tan
mất, có nổ lực thì mới có được, công bằng không thiên vị.
Nam tước mỉm cười, muốn tiếp cận thêm thê tử mỹ lệ của mình. Nhưng lúc này, căn phòng bỗng nhiên chấn động một chút, ánh sáng màu trắng chiếu vào
sổ mở rộng.
- Bảo thành Úc Kim Hương! Nam tước thất kinh, vì
hướng của cửa sổ đó hướng ra bảo thành Úc Kim Hương. Trong lòng y luôn
lo lắng chuyện hôm nay, lo lắng những người mạo hiểm cả gan này sẽ liều
lĩnh tập kích quấy rối tòa thành Úc Kim Hương.
Trong cơn sốt
ruột, y ôm thê tử của mình xông ra ngoài cửa sổ xem! Cảnh tượng sống yên biển lặng trước mắt làm hai người trừng mắt há hốc. Chỉ nhìn thấy trong bóng tối xa xa vốn chìm ngập trong bóng tối, chỉ có thể nhìn thấy ánh
sáng đẹp mắt của thành Úc Kim Hương bắn ra trong bóng đêm mờ ảo. Khoảng
trống và vùng quê chiếu xạ sáng như ban ngày. Kình phong mang theo sức
mạnh hòa hợp phả vào mặt.
- Xảy ra chuyện gì? Nam tước phu nhân kinh ngạc hỏi
Hạ Lạc lắc đầu, sắc mặt trở nên ngưng trọng:
- Ta cũng không biết xảy ra chuyện gì, nhung sức mạnh này là sức mạnh
của quang minh. Ta đoán lãnh chúa của chúng ta rất có thể ở trong thành
Úc Kim Hương
Nam tước cũng không phải là người bình thường, y có thực lực võ sĩ đại địa tứ giai, đối với sức mạnh đương nhiên mẫn cảm.
Không chỉ có hai phu phụ nam tước bị kinh động, trên thực tế trấn Thải
Hồng bắt đầu xôn xao hẳn lên. Rất nhiều người cảm nhận được sự khác
thường từ giấc ngủ tỉnh dậy. Những cư dân này có thể nhìn thấy thành Úc
Kim Hương đều kinh hoảng. Không ít người đi ra đường hỏi nhau xảy ra
chuyện gì, đội trấn vệ khẩn trương ra mặt duy trì trật tự.
Lúc trấn Thải Hồng xảy ra loạn, Thánh Kinh đế quốc ngoài mấy chục km,
đồng thời cũng cảm giác được khởi động của nguồn sức mạnh này.
Trong một tòa linh tháp trong hòang cung, một lão pháp sư đang tu luyện trong tĩnh thất. Lão pháp sư từ từ mở mắt ra, khóe miệng của lão từ từ
nở ra nụ cười, nhẹ giọng nói:
- Chúc mừng bệ hạ, mối họa của đế đô đã hoàn toàn biến mất!
Đang ngồi đối diện chính là một người trung niên phong thái trang
nghiêm, nghe thấy lời nói của lão pháp sư, mắt của ông bỗng nhiên sáng
ngời:
- Thật à?
Người trung niên này bất thình lình
chính là đế quốc Quang Minh, kẻ thống trị chí cao vô thượng, Dạ Một Lam
hoàng đế đế quốc!
Lão pháp sư cười nói:
- Bệ hạ, chẵng lẽ ngài không tin lão sao?
- Ừ, Xin lỗi, xin tha thứ không giữ lời của ta! Vị hoàng đế cao quý nhận sai:
- Ta chỉ là quá vui mừng!
- Ha ha, Ngài không cần phải xin lỗi, lão pháp sư cười nói:
- Dù sao cái này liên quan đến an nguy tồn vong của đế quốc, cẩn thận một chút sẽ không sai!
- Như vậy được rồi, ngày mai ta đích thân đi thành Uc Kim Hương một chuyến, ta rất muốn gặp người thanh niên trẻ đó!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...