Trước khi bước vào không gian dưới đất, Hàn Phi đã từng không chỉ một
lần suy nghĩ hắc thủ phía sau bức màn thần bí thành Úc Kim Hương, là tồn tại thần bí gì.
Lực lượng nắm giữ bóng đêm ở dưới lòng đất,
là kinh khủng không gì bằng, mãnh thú vực sâu trí tuệ cao độ, còn đáng
sợ hơn rất nhiều linh hồn pháp sư, nhưng bất luận là suy đoán nào, đều
không thể này có quan hệ quý tộc nho nhã này.
Vị lãnh chúa ẩn núp trong tòa thành dưới lòng đất này còn rất trẻ, thoạt nhìn không tới ba mươi tuổi, vóc người to cao, tóc ngắn đen cuộn tròn che phủ một bên
mặt của khuôn mặt anh tuấn, mê hoặc nhất là đôi mắt đen kịch mê lòng
người, nơi khóe miệng hơi cười nhạt, có khí độ của một quý tộc, tuyệt
đối là người tình lý tưởng của các thiếu nữ luôn mông tưởng.
Mà dung mạo của y làm cho Hàn Phi có cảm giác quen thuộc, hình như đã
từng thấy qua rồi, loại cảm giác này làm cho Hàn Phi sơ xuất hỏi người ở cái nơi quái quỷ này
- Ngươi...
Vừa nói được một từ, trong đầu Hàn Phi chợt lóe lên, thất sắc nói:
- Ngài là hầu tước Úc Kim Hương.
Cuối cùng Hàn Phi cũng nhớ ra cảm giác quen thuộc của mình đến từ đâu,
trên lò sưởi phòng khách phủ lãnh chúa trấn Thái Hồng, có treo một bức
tranh lồng kính chân dung hầu tước Úc Kim Hương, bọn người Hàn Bích
Tuyền còn cảm nhận được khí thế anh dũng bất phàm của nhân vật truyền kỳ này, nhân vật trong bức tranh và người trước mặt hoàn toàn giống nhau!
- Xin cho phép ta tự giới thiệu, ta là Dạ Xuất Vân hầu tước ngự phong
của đế quốc Quang Huy, lãnh chúa của thành Úc Kim Hương... Quý tộc anh
tuấn mỉm cười nói:
- Lãnh chúa chân chính.
Đối phương rõ ràng là đã chết ở Úc Kim Hương cách đây hai trăm năm rồi.
Điều này sao có thể chứ?, trong tất cả các câu chuyện và đồn đại, hầu
tước Úc Kim Hương là vì tham gia vào phản loạn nên bị đế quốc ban cho
cái chết, đều này không có ai tranh luận, mà lúc đó y không chết, cho dù là cường giả cấp thần cũng không thể giữ cho dung nhan trẻ đẹp cho tới
bây giờ.
Gặp quỷ rồi!, Hàn Phi kinh ngạc trong lòng khó nói
lên lời, nhưng hắn không nghi ngờ đối phương ăn nói lung tung lừa gạt
mình, với thực lực của đối phương, hoàn toàn không cần phải nói dối.
- Ngài làm sao sống được cho tới ngày nay?, nhiều năm thế này, tại sao
không ai biết ngài vẫn còn sống? Hàn Phi không nhịn nỗi mở miệng hỏi.
Hàn Phi quả thật là quá khó hiểu, phải biết đế quốc cường giả Như Vân
chỉ ở bên ngoài mấy km, một người mắc phải tội lớn, làm sao có thể ẩn
nấp hơn cả trăm năm dưới lòng đất đế đô, năm đó hầu tước thành Úc Kim
Hương này làm sao tránh được hình phạt, phải biết lúc đó y tuyệt đối
không phải là cường giả cấp thần.
Nhưng nếu đối phương là hầu tước thành Úc Kim Hương, có rất nhiều nghi vấn cần phải giải đáp, ví dụ như lão bá mấy đời sống ở trong Úc Kim Hương, tại sao không bao giờ
xuất hiện, tại sao tại sao những người mạo hiểm khi bước vào trong đều
gặp phải những bất trắc, đổi lại là Hàn Phi, e rằng cũng sẽ không đối
với tôi tớ thủ hạ trung thành tận tâm với mình, đối với đám người mạo
hiểm lảng vảng khắp noi, tống bọn họ vào vực sâu địa ngục tuyệt đối là
một lựa chọn rất hay.
Hầu tước trẻ tuổi cười, chỉ vào cái phòng khách cách đó không xa nói:
- Đêm dài đằng đẳng, bây giờ chỉ là bắt đầu, ta đã rất lâu rất lâu
không có khách, nếu ngươi có hứng thú, chúng ta cùng nhau uống trà rồi
từ từ trò chuyện, ta nghĩ tất cả nghi vấn của ngươi sẽ được giải đáp.
- Không phải sao? Tước tử trẻ các hạ?
- Nếu ngài muốn... Hàn Phi thi lễ, vui vẻ trả lời:
- Tôi rất có hứng thú về câu chuyện của ngài, đa tạ lời mời của ngài.
Ít nhất trước mắt vẫn chưa biết, vị hầu tước thành Úc Kim Hương tên gọi là Dạ Xuất Vân không lộ ra chút địch ý gì, Hàn Phi cũng không muốn liều với đối phương nếu ngươi chết ta sống, vì hắn hoàn toàn không nắm chắc
chút phần thắng nào, tin rằng đối phương ở chỗ này ẩn núp hai trăm năm
nguyên nhân nhất định rất quan trọng, nếu có thể, cùng chung sống hòa
bình có lẽ là một lựa chọn cực tốt.
Hai người cùng ngồi trên
cái ghế tràng kỷ, lão pháp sư dẫn đường cho Hàn Phi đó đứng yên lặng một bên để bọn hộ bưng chén hồng trà nóng hổi.
Hàn Phi bưng chén trà uống một ngụm, phát hiện mùi vị quả nhiên giống như hồng trà bí chế của quán trà Đặc Biệt Lệ Trác ở trấn Thái Hồng.
- Không cần nghi ngờ... Dạ Xuất Vân mỉm cười nói:
- Đây là lão Uy của quán trà trong trấn, tuy ta không cần thức ăn và
nước uống để duy trì sinh mệnh của mình, nhưng thoái quen uống trà là
không đổi được.
Không cần thức ăn và nước uống cũng có thể
duy trì sinh mệnh? Cường giả thần giai e rằng cũng làm không được nữa
là! Hoài nghi trong lòng Hàn Phi lại càng tăng thêm, vị hầu tước thành
Úc Kim Hương này quả thật làm cho hắn khó hiểu.
- Vu yêu, lão tự mình biến thành một vu yêu! Giọng của Dạ Võ Đế chợt vang lên trong đầu hắn.
- Thật không ngờ trong Dạ thị chúng ta lại có người tu luyện thành vu yêu, thật là thú vị!
Hàn Phi chợt thất kinh trong lòng, vu yêu đối với hắn không hề xa lạ,
nghe nói vu yêu là pháp sư linh hồn bóng đêm một loại trạng thái cùng
cực không chết không diệt, vốn chỉ có trong ma tộc, sau đó phương pháp
tu luyện của ma tộc bị nhân tộc nắm bắt được, một số pháp sư bóng đêm
cường đại vì tu luyện thần vu yêu và trở thành đồng lõa của ma tộc, sau
cuộc chiến khu ma hầu như toàn bộ đều bị chết.
Ngàn năm nay,
vu yêu hoàn toàn biến mất trên Cửu Thiên Đại Lục, những linh hồn pháp sư đó bị xem là dị đoan tà ác truy sát, không còn ai thấy nghe nói đến vu
yêu.
Đến bây giờ, Hàn Phi mới gặp vị vu yêu cùng họ với Dạ Võ Đế.
Ý niệm trong đầu chợt xoay chuyển, Hàn Phi xoay xoay chén trà cười nói:
- Mùi vị hồng trà của quán trà Đặc Biệt Lệ Tát quả thật rất ngon, ngay cả ta vừa mới uống thì đã nghiện rồi, vị lão này...
Ngập ngừng, Hàn Phi lại tiếp tục nói:
- Vị lão tiên sinh này pha cũng rất ngon.
Dạ Xuất Vân giải thích:
- Lão Uy là quản gia của ta, cũng là tùy tùng trung thành nhất của ta,
nếu không có người bạn như lão, khoảng thời gian hai trăm năm cô mịch ta thật không biết làm sao có thể vượt qua.
Quản gia già đứng ở một một cười tỏa ra cung kính, đối với lời khen của chủ nhân mình cơ hồ có chút ái ngại, rất khó tưởng tượng lão cũng là một pháp sư cường đại.
- Hai trăm năm, vị quản gia lão Uy này chẳng lẽ là một vu yêu sao? Hàn Phi nhìn chằm chằm đối phương hỏi.
- Không, không! Thân phận của mình bị Hàn Phi đoán ra Dạ Xuất Vân không hề có chút kinh ngạc, y lắc đầu nói:
- Lão Uy là một huyết tộc, chích xác mà nói là huyết duệ truyền còn giữ lại của huyết tộc truyền thừa, ta dùng linh pháp trận từ trong vực sâu
liên tục triệu hoán ba con huyết tộc vực sâu, hút hết cốt tủy và máu
huyết của bọn chúng mới có được, tuy không thể giống ta không chết,
nhưng đủ để làm bạn với ta một thời gia rất dài.
Huyết tộc vực sâu, đối với Hàn Phi mà nói đó là một từ hoàn toàn xa lạ.
- Được rồi, đừng nói những cái này nữa, nghe tiếp câu chuyện của ta đi!, Dạ Xuất Vân đặt chén trà xuống, vỗ vỗ tay nói:
- Hy vọng, ký ức của ta vẫn còn rõ...
Ngược dòng thời gian về hai trăm năm trước, vệ thành Xuất Vân của thánh kinh đế đô đế quốc Quang Huy, trong một gia tộc nhỏ thứ chi của hoàng
tộc Dạ thị xuất hiện nhân vật thiên tài, người thiên tài này từ lúc nhỏ
đã sớm bộc lộ ra tính thiên tài pháp sư cao giai, năng lực học và lĩnh
ngộ nghệ thuật càng làm cho người ta thêm kinh ngạc mười hai tuổi thành
công khai mở linh hải, sau đó thực lực không ngừng tăng lên, mười bảy
tuổi thăng lên lục giai, là một trong những pháp sư có lực lược nắm giữ
phong và hỏa.
Khó tin nhất là, pháp sư thiên tài này nghiên
cứu rất sâu pháp trận, về phương diện này có rất nhiều lý giải độc đáo,
sau khi nhập vào lục giai, vì để nhanh chóng năng cao thực lực của mình, y gia nhập vào đoàn quân cận vệ của đế quốc trở thành một pháp sư đóng
quân chiến đấu.
Một năm sau, đại quân man tộc năm đó vẫn chưa thành lập khe sâu Hồng Hà ở Yếu Tắc xâm lấn đế quốc, một kỳ quân tiên
phong đến gần thánh kinh đế đô, cuộc chiến bảo vệ đế đô quy mô chưa từng có xảy ra, trở thành một thành viên của quân cận vệ, pháp sư trẻ tham
gia cuộc chiến có thể nói là lịch sử.
Thời gian hai năm ở đội quân của đế đô, đối với người thanh niên trẻ mà nói là trải nghiệm khó
quên nhất, y lần đầu tiên giết người, nhanh chống trưởng thành trong
khảo nghiệm cuộc chiến máu lửa, y vận dụng pháp trận sáng tạo độc đáo
trợ giúp đế quốc lập được nhiều thắng lợi, lập được nhiều công lao lớn.
Và quan trọng nhất là, trong quân đội, y đã gặp được một tình yêu chân thành nhất trong cuộc đời.
Vì chiến công còn có thân phận con cháu hoàng tộc, pháp sư trẻ được ban phong làm hầu tước đế quốc, đồng thời phong lĩnh Úc Kim Hương.
Pháp sư trẻ đem toàn bộ lòng nhiệt tình và tiền của đầu nhập vào trong
mãnh đất này, tiêu tốn rất nhiều tài lực và vật lực, chính y đã kiến tạo ra tòa thành Úc Kim Hương, làm cung điện hiến tặng cho người trong lòng mình.
Thế nhưng vận mệnh lại trêu đùa y, người con gái mà y
chung tình năm đó bị hoàng tử của đế quốc muốn lấy làm hoàng phi, và
pháp sư trẻ đó lúc ở trung quân đội cũng đã từng có một khoảng thời gian rất căm thù đối phương, thế là một âm mưu âm thầm lôi kéo y vào.
Lấy danh nghĩa bình định, do quân cận vệ đế quốc hoàng tử thống lĩnh
bao vây tòa thành Úc Kim Hương, làm cho tên pháp sư trẻ và người trong
lòng y rất hoang man, người nhà và tùy tùng của pháp sư trẻ đó hầu như
đã chết gần hết trong cuộc chiến đó.
Tên pháp sư trẻ đó nỗi
giạn chuẩn bị phát động công kích quân địch, ngoại trừ người trong lòng
y, ai cũng không biết pháp sư trẻ đó ngoài có lực lượng của phong và hỏa ra, còn là pháp sư có hệ hắc ám.
Và y nhờ vào linh pháp trận được vừa chôn trong tòa thành cần pháp thuật siêu cấp phát động, có thể làm tòa thành trong phạm vi mấy chục km biến thành mãnh đất chết.
Và người trong lòng y dùng chính sinh mạng của mình để khuyên ngăn pháp sư trẻ tuổi, vì pháp thuật đó một khi pháp ra, không chỉ là kẻ địch sẽ
bị diệt, người bình thường trong phạm vi bị che phủ tất cả cũng sẽ chết.
Và người con gái đó cũng hy vọng dùng cái chết của mình cắt đứt tham
niệm của vị hoàng tử đó, lấy sinh mạng để cứu lại pháp sư trẻ tuổi.
Khi tất cả người thân của ta mất hết, tên pháp sư trẻ vô cùng tuyệt
vọng ôm thi thể của người yêu đang từ từ lạnh dần, giam mình trong mật
thật, lấy máu tươi và cái chết làm tế phẩm biến mình thành một yêu sư.
- Đây chính là câu chuyện của ta, Dạ Xuất Vân nhẹ nhàng nói:
- Ta chính là gã pháp sư trẻ đó (!)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...