Đang trong lúc chuẩn bị xuất thủ, thần thức nhạy cảm của Hàn Phi phát hiện ra động tĩnh bên ngoài phòng tắm. Hắn không chút do dự cải biến hành động của mình, nắm tay vừa đấm ra lập tức rụt trở về.
Nắm tay vừa rụt về lập tức mở ra, nhanh chóng phẩy một cái, một thanh mạch đao xuất hiện trong lòng bàn tay hắn.
Trong không gian nhỏ hẹp như thế này, sử dụng mạch đao dài tới ba mét làm vũ khí hiển nhiên không phải là tuyển chọn chính xác. Nhưng mà Hàn Phi cũng không có dự định thi triển chiêu thức gì lớn cả. Cổ tay hắn chuyển một cái, mạch đao đâm thẳng tới phía trước. Đâm thẳng vào trong cửa phòng tắm.
Trên mũi đao chợt bốc lên đao mang màu bạch ngân thật lớn.
Đúng lúc này ở phía sau một bóng đen đạp cửa phòng nhảy vào, đúng là một thích khách khác.
Tên thích khách này cũng mặc trang phục màu đen, trên mặt đeo mặt nạ. Nhưng mà thân hình cao lớn, trong tay cầm theo một thanh trọng kiếm, đấu giáp màu xanh nhạt bảo hộ toàn thân. Hiển nhiên phát hiện ra tình huống bên trong không ổn liền ào ào chạy vào giúp đỡ đồng bọn của mình.
Thế nhưng cử động của hắn hoàn toàn nằm trong dự liệu của Hàn Phi. Hắn vừa mới nhảy vào trong phòng, đầu tiên là nhìn thấy quang mang chói mắt không gì sánh được. Hắn còn chưa kịp làm ra phản ứng gì thì đã bị đao mang vô cùng sắc bén đâm thẳng vào trong đấu giáp rồi!
Một đâm này của Hàn Phi vô luận phản ứng, thời cơ, góc độ, lực lượng đều đạt tới cực hạn. Đối phương hoàn toàn nằm trong tính toán của hắn. Thích Khách cầm trọng kiếm bị một kích đâm xuyên.
Nhưng mà không có chuyện gì trên đời là không có tỳ vết cả, thích khách này thực lực tương đối mạnh mẽ. Đao mang bao gồm cả tiên thiên chân khí của Hàn Phi cũng khó khăn lắm mới xuyên thấu được đấu giáp của hắn, không thể tiếp tục đi tới, chỉ có thể bị chặn ở bên ngoài.
Thích khách trọng kiếm lập tức hiểu ra có chuyện gì, hắn điên cuồng hét lên một tiếng, trọng kiếm chém thẳng xuống mạch đao, không ngờ muốn chặt đứt mạch đao.
Không thể nghi ngờ, hắn làm ra một tuyển chọn sai lầm nhất đi. Chuôi mạch đao này là do một sang sư cao giai dùng long lân tinh chế thành linh vũ khí. Từ biểu hiện bên ngoài mà nói dường như thanh trường đao này yếu tới mức chỉ chặt một cái là đứt. Nhưng mà vô luận độ cứng hay độ sắc bén nó đều đạt tới cửu cấp. Đồng thời còn ngưng tụ tiên thiên chân khí bản mệnh của Hàn Phi ở bên trong. Cho dù trong tay hắn có thần khí cũng chưa chắc một kiếm chém đứt được.
Hàn Phi cười lạnh một tiếng, tay trái đột nhiên vòng tay qua, trở tay vỗ mạnh một cíais thật nặng vào chôi mạch đao.
Thương!
Trọng kiếm bản rộng bằng ba lòng bàn tay hung hăng chém thẳng vào mạch đao. Hàn quang văng đi khắp nơi, mạch đao hơi bị bắn ngược lên, nhưng không hoao tổn lông tóc gì.
May mà trong khoảnh khắc trọng kiếm bị văng ra, quang mang mạch đao bạo trướng. Thân đao lập tức xuyên qua đấu giáp, trong nháy mắt đã đâm xuyên qua ngực thích khách, xuyên thấu qua trái tim hắn tới tận ra đằng sau.
Lực lượng tiên thiên chân khí trong thân đao bỗng nhiên bạo phát, làm cho trái tim hắn bị chấn thành từng mảnh nhỏ. Ngay cả nội tạng cũng không thể tránh khỏi, coi như là pháp thần tới đây cũng không thể cứu được tính mạng hắn.
Tên thích khách này có nằm mơ cũng không thể ngờ mình bị bại vong nhanh tới như vậy. Trong mắt hắn lộ ra thần sắc không dám tin tưởng, nhìn trường đao đâm thẳng vào ngực mình mà hoàn toàn thất thần. Yết hầu của hắn rung động dường như muốn nói cái gì đó, máu tươi chảy ra ướt đẫm cả người.
Khóe miệng Hàn Phi mang theo một nụ cười cực kỳ lãnh khốc. Tên thích khách này có thể dựa vào đấu giáp mà ngạnh kháng được kích thứ nhất cho thấy thực lực tuyệt đối đạt được ngũ giai Hải dương võ sĩ. Khẳng định là một gã thích khách có tiếng tăm.
Nhưng mà trước thực lực tuyệt đối trước mắt, hắn có nhiều danh tiếng, hoặc có nhiều tài nghệ gì đi nữa cũng chỉ có một con đường chết mà thôi!
Cánh tay co rụt lại, mạch đao từ trong ngục thích khách rút ra, Hàn Phi cũng không thèm nhìn lại, vung tay trái lên, một con dao nặng nề chém thẳng vào cổ nữ thích khách đang giãy dụa cố gắng đứng lên.
Nữ thích khách chớp mắt không cam lòng mà ngất đi.
Liền một mạch giải quyết hai địch nhân, Hàn Phi hít sâu một hơi không chút để ý khi mình đang xích lõa. Hắn mang theo mạch đao bước tới trong phòng khác, nhảy ra khỏi cửa sổ ra ngoài. Tĩnh thất cùng phòng ngủ của hắn được xếp trên tầng ba biệt thự lĩnh chủ phủ. Vừa nhảy ra ngoài hắn lập tức triển khai đấu sí bay lên trên trời, đồng thời gia trì trên người mình chiến thần hộ giáp. Không nói tới lực phòng ngự của nó, chỉ việc nó giúp hắn che dấu đi thân thể xích lõa cũng được rồi.
Hàn Phi sở dĩ không có mặc y phục đã xông ra ngoài, bởi vì hắn cảm thấy trên đỉnh đầu có một cường giả tồn tại. Mà đối phương hiển nhiên không có thiện ý, vô cùng có khả năng là tiếp viện của hai thích khách này.
Quản nhiên hắn vừa mới bay lên không trung đã nhìn thấy cách đó gần chục mét, có một pháp sư mặc áo màu đen, tay cầm pháp trượng đang đứng huyền phù trên không trung, hắc vụ lượn lờ trên người có vẻ cực kỳ quỷ dị!
Hắc ám pháp sư! Âm Ảnh giáo hội sao? Hàn Phi lập tức hiểu được, khẳng định đối phương muốn báo thù cho đồng bọn của mình rồi!
Hàn Phi đột nhiên xuất hiện cũng làm đối phương kinh hãi. Hắc ám pháp sư phản ứng không chậm chút nào, lập tức huy động đấu sí vội vàng thối lui về sau. Pháp trượng chỉ thẳng về phía Hàn Phi, hắc vụ lượn lờ quanh thân thể hắn lập tức bay lên, ngưng kết thành từng đạo vụ tiễn bắn về phía Hàn Phi.
Pháp sư có thể bay lên trời ít nhất có thực lực của thất giai. Nếu như là trên chiến trường, lực sát thương của pháp sư thất giai so với thiên không võ sĩ thì càng mạnh hơn một chút. Thế nhưng đại lục này đấu khí xưng hùng cũng có nguyên nhân của nó. Ngoại trừ số lượng võ sĩ hơn xa pháp sư ra, trong chiến đấu một vs một, thất giai pháp sư rất khó là đối thủ của thiên không võ sĩ.
Cho nên một khi võ sĩ và pháp sư bạo phát xung đột, dưới tình huống không có hỗ trợ, đầu tiên pháp sư sẽ chọn giật lại cự ly.
Đạo lý đơn giản này ai cũng đều hiểu cả, hắc ám pháp sư giật mình muốn rời ra một khoảng cách để thi triển pháp thuật, nhưng cũng phải nhìn xem Hàn Phi có đáp ứng hay không!
Không có để ý vụ tiễn đang bay tới người mình, Hàn Phi bỗng nhiên huy động Lam Thủy Chi Dực, vọt thẳng qua. Khoảng cách chỉ còn chưa đầy 20 mét, hắn vung mạch đao lên nhắm thẳng vào pháp sư mà chém xuống.
Hỏa diễm vô biên bốc lên chung quanh người hắn, ngay cả không khí cũng bốc cháy lên. Hỏa diễm cuồn cuộn mãnh liệt lủi cao chừng hơn mười mét.
Sau một khắc một con hỏa phương hoàng dục hỏa trọng sinh từ trong biển lửa diễm lệ giương cánh bay lượn ra ngoài. Nó ngửa đầu phát ra một tiếng phượng minh(tiếng gáy của phượng), bỗng nhiên đôi cánh chấn động, nhanh chóng truy tập tới hắc ám pháp sư ở xa xa.
Xích Diễm Phượng Vũ!
Lực lượng hỏa diễm cũng là khắc tinh của hắc ám, hỏa diễm phượng hoàng đón đầu đánh lên vài vụ tiễn đang vùn vụt bay tới. Trên người nó một ngọn lửa bùng cháy dữ dội, làm cho vụ tiễn bị tan biến hết, thanh thế không chút suy giảm tiếp tục tấn công tới hắc ám pháp sư.
Hắc ám pháp sư đã dùng hết sức bình sinh mà lùi ra phía sau. Nhưng mà đầu hỏa diễm phượng hoàng này do Hàn Phi khống chế được. Mặc kệ hắn bay lượn tránh né thế nào, cũng không tránh thoát được oanh kích của hỏa diễm. Rơi vào đường cùng, hắn dựng thẳng pháp trượng lên, chợt phóng xuất ra một cái lá chắn hắc ám ở ngay trước ngực.
Rầm!
Không trung đột nhiên nổ lớn, một chùm tia lửa sáng lạn không gì sánh được bùng lên. Ánh lửa chiếu sáng khắp cả bầu trời, vô số hỏa diễm bay xuống lả tả, âm hưởng bạo tạc làm cho toàn bộ trấn nhỏ đang trong giấc ngủ giật mình kinh hãi mà tỉnh dậy.
Đợi khi hỏa diễm tan hết, Hàn Phi phát hiện ra tên hắc ám pháp sư kia dĩ nhiên đã biến mất không thấy tăm hơi bóng dáng đâu nữa. Hắn đương nhiên sẽ không ngây thơ cho rằng Xích Diễm Phượng Vũ đã làm cho đối phương phân thân toái cốt. Chỉ có thể là đối phương đã mượn một pháp thuật đặc thù nào đó mà đào tẩu rồi.
Đây cũng dễ hiểu, đối phương là người của Âm Ảnh giáo hội, dù thực lực có khả năng chống lại được Hàn Phi, thì cũng không dám làm càn ở tại đế đô này. Phải biết rằng, đồn biên phòng cách nơi này cũng không xa quá vài dặm. Cường giả của vệ thành quân trong nháy mắt có thể tới nơi này được. Đánh lén ám sát không thành công tự nhiên phải trốn chạy là tất nhiên.
Trong trấn Thải Hồng, từng nhà nổi lên những ngọn đèn nhỏ. Vài tiếng chó sủa khiến cho bầu không khí có chút khẩn trượng. Trên đường truyền tới vài tiếng bước chân, rất nhanh có một nhóm võ sĩ vệ đội vũ trang hạng nặng vọt tới bên quảng trường nhỏ.
Đầu lĩnh chính là Thụy Nạp Đức Tạp, thực lực của hắn cũng không kém, tốc độ cực nhanh. Trong nháy mắt đã liều lĩnh nhảy tới phủ lĩnh chủ, ngẩng đầu lên không trung lớn tiếng gọi Hàn Phi:
-Lĩnh chủ đại nhân, có chuyện gì xảy ra vậy?
-Việc nhỏ?
Hàn Phi trả lời.
-Thụy Nạp Đức Tạp, ngươi chờ một chút, ta xuống ngay đây.
Lúc này những người trong phủ lĩnh chủ cũng bị kinh động rồi. Ngoại trừ Hàn Phi ra những tôi tớ thị nữ trù sư,… khác trong phủ đều bị loạn cả lên. Hàn Phi đúng lúc quát bảo ngưng lại, bọn họ nhanh chóng đi tìm Tiểu Đóa.
Hàn Phi vội vã thay một bộ quần áo, hạ lệnh mở cửa kêu Thụy Nạp Đức Tạp tiến vào.
Từ khi xuất hiện động tính tới lúc Thụy Nạp Đức Tạp dẫn người chạy tới phủ lĩnh chủ, thời gian không tới vài phút. Đây cũng bởi vì vệ đội đóng quân ở trấn vệ cách phủ lĩnh chủ cũng rất gần. Cũng có phần của trấn vệ đội đã luyện tập rất tốt. Hàn Phi để cho Thụy Nạp Đức Tạp tiếp tục nhiệm chức vụ ban đầu quả thực rất chính xác.
Không tới bao lâu, Hạ Lạc nam tước cũng chạy tới, trong phòng ngủ trên tầng ba của Hàn Phi, nhìn thấy thi thể của thích khách mang mặt nạ, sắc mặt của hắn có chút khó coi nói:
-Âm Ảnh giáo hội sao?
Trước ngực của thích khách, có thể nhìn thấy được ký hiệu đồ đằng Hắc Ám Ma Thần. Đây chính là tiêu ký của Âm Ảnh giáo hội. Hàn Phi gật đầu nói rằng:
-Các ngươi xử lý thi thể của thích khách đi, ra ngoài trấn an dân chúng, nói là lĩnh chủ phủ gặp phải đạo tặc, hiện giờ đã không có việc gì rồi.
Nữ thích khách đầu tiên còn đang hôn mê, Hàn Phi tiếp tục nói rằng.
-Thích khách này ta muốn đích thân thẩm vấn một chút, các ngươi coi như nàng đã chết là được.
Hạ Lạc cùng Thụy Nạp Đức Tạp hai mặt nhìn nhau, nhất tề gật đầu. Bọn họ cũng không muốn chuyện lớn lên, dù sao trấn Thải Hồng luôn luôn tương đối bình an, Hàn Phi nói cái gì thì làm cái đó.
Chờ khi đám người Hạ Lạc rời khỏi, một tôi tớ mang theo tin tức tới bảo tìm được Tiểu Đóa bị nhốt trong phòng bếp. Nhưng mà bị người đánh ngất đi, hiện giờ đã cứu tỉnh không có gì trở ngại.
-Được, các ngươi dọn dẹp ở đây một chút, sau đó đi nghỉ ngơi đi.
Hàn Phi ánh mắt chợt lóe lên, có chút suy nghĩ gật đầu:
-Nhớ kẽ chuyện tối nay không nên truyền ra ngoài, ngày mai mỗi người được phát mười đồng vàng làm tiền thưởng.
-Tuân mệnh, lĩnh chủ đại nhân!
Tôi tớ cung kính trả lời.
Một đêm nay, Thải Hồng Trấn định trước là không được yên tĩnh rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...