Đạo tặc lấy được một cơ hội thở dốc liều mạng ho khan mấy cái, ngực hắn phập phồng kịch liệt, tham lam hô hấp không khí, ánh mắt không chút tỏ ra yếu kém với Hàn Phi:
-Đừng có mơ nữa, ngươi nghĩ rằng ta sẽ nói cho ngươi sao? Ha ha ha…
Hàn Phi hai tròng mắt xẹt qua một tia hàn quang, đang muốn bóp chặt yết hầu hắn một cái. Nhưng phát hiện ra dáng cười của đạo tặc này tương đối cổ quái, khuôn mặt màu trắng đã hiện lên một tầng hắc khí.
Sinh mệnh biến mất trong mắt đạo tặc, đầu hắn lệch sang một bên. Một dòng máu đen từ khóe miệng chảy xuống, khuôn mặt hắn chỉ trong thời gian ngắn đã trở nên đen thui. Không ngờ đã tản mát ra mùi vị hôi thối khiến người khác phải buồn nôn.
Hàn Phi lập tức buông lỏng tay ra, tuy rằng hắn có huyền môn chân khí hộ thể bách độc bất xâm, nhưng loại tà môn kỳ quái này vẫn nên ít đụng chạm thì hơn.
Hắn thật không ngờ tên đạo tặc của Âm Ảnh giáo hội này lại kiên cường tới như vậy, thà rằng tự sát cũng không chịu tiết lộ nửa điểm tin tức. Đây không phải đối phương cực kỳ trung thành với giáo hội, hậu quả của phản bội e rằng còn đáng sợ hơn cả tử vong.
Điều này làm cho Hàn Phi trong lòng sinh ra cảnh giác lớn hơn đối với Âm Ảnh giáo hội. Hắn có một loại dự cảm, hiện tại những người này xuất hiện mới chỉ là bắt đầu mà thôi.
Thi thể đạo tặc chậm rãi rơi xuống dưới thân cây cổ thụ, Hàn Phi cổ tay đánh ra một chưởng, liệt diễm đấu khí nóng rực từ lòng bàn tay hắn phóng ra triệt để vây lấy thi thể này.
Nơi này là lãnh địa của hắn, những thứ dơ bẩn này nên đốt sạch đi là hay nhất.
Thi thể đạo tặc biến thành tro bụi, trận chiến này Hàn Phi đã toàn thắng, nhưng mà hắn cũng không có mừng rỡ hơn bao nhiêu. Hàn Phi không nghĩ ra vì nguyên nhân gì mà đối phương theo dõi mình, phải nói trước đây hắn chưa từng có xung đột gì với Âm Ảnh giáo hội, trong việc này còn rất nhiều nghi vấn.
Nhặt pháp trượng rơi xuống trên người vong linh pháp sư, Hàn Phi nhảy lên lưng Ốc Kim, nhanh chóng chạy về phía hồ nhỏ, miễn cho đám người Hàn Bích Tuyền chờ lâu.
Hắn trở về là rất đúng lúc, lúc cuối trận chiến động tĩnh thực sự rất lớn. Đám người Hàn Bích Tuyền ở cách đó hơn dặm cũng cảm thấy, đang chuẩn bị cùng nhau đi qua tra xét, thấy Hàn Phi bình an trở về, mọi người đều thở dài một hơi.
-Một chút việc nhỏ, giải quyết rồi!
Hàn Phi hướng về phía Hàn Bích Tuyền trừng mắt nhìn, vừa cười vừa nói:
-Chúng ta tiếp tục…
Sau khi hưởng dụng bữa tối bên hồ, đoàn người lên đường trở về.
Đưa đám người Hàn Bích Tuyền trở về đế đô, Hàn Phi cưỡi Ốc Kim lần nữa tới Thải Hồng trấn, đồng thời chính thức tìm nhà cho mình ở trên trấn.
Hắn dự định thời gian kế tiếp sẽ hoàn thành phương án thiết kế sửa chữa lại đồng thời lý giải hơn một chút lãnh địa của mình. Đồng thời tìm cách triệt để vạch ra bí mất của tòa thành Úc Kim Hương, làm cho pháo đài to lớn này trở thành cơ sở lập nghiệp cho gia tộc mình.
Đám người Hàn Bích Tuyền rất muốn cùng lưu lại với Hàn Phi, nếu như không có Âm Ảnh giáo hội xuất hiện, Hàn Phi nói không chừng sẽ đồng ý cho các nàng ở lại trấn Thải Hồng. Nhưng hiện giờ thì không thể được. Dù sao lực lượng hộ vệ của Thải Hồng trấn tương đối bạc nhược không đảm bảo được an toàn cho các nàng.
Cho nên Hàn Phi cương quyết phủ định thỉnh cầu của các nàng, ít nhất trước khi giải quyết vấn đề tòa thành, thì ở lại Thánh Kinh an toàn hơn.
Lĩnh chủ phủ tại Thải Hồng trấn nguyên thuộc về sở hữu của Úc Kim Hương lĩnh chủ đời thứ ha. Đây là một biệt thự ba tầng có hoa viên tọa lạc ở trung tâm trấn. Bởi vì bình thường đều được trông coi tu sửa, một trăm năm qua phủ đệ này vẫn không có dấu hiệu suy bại. Cây Hùng sư cùng huy hiệu phù điêu Úc Kim Hương trước cửa vẫn rất sống động, để lộ ra khí tức cổ xưa mà ưu nhã.
Trưởng trấn Hạ Lạc nam tước rất thân thiết phái tới bảy tên thị nữ tôi tới, rất nhanh đã dọn dẹp tất cả gian phòng, thay hoàn toàn chăn đệm mới cùng đồ dùng gia đình. Nơi này đã hơn trăm năm không có chủ nhân rồi.
Hạ Lạc nam tước hiển nhiên có biện pháp, tới hoàng hôn, hắn sai đám tôi tớ mang theo trù sư còn có nguyên liệu nấu ăn tươi mới, còn có rất nhiều đồ dùng sinh hoạt chuẩn bị cho phủ lĩnh chủ. Việc này làm cHàn Phi Hàn Phi có thể tại nhà mới hưởng thụ bữa cơm vô cùng phong phú, đồng thời do Hạ Lạc, Thụy Nạp Đức Tạp cùng Tô Dương ba người tiếp khách.
Đốt chút ngọn nến có hương vị nhựa thông, ngồi vây quanh trước bàn ăn phủ khăn trải bàn trắng xóa cùng vài đóa hoa Úc Kim Hương trên bàn. Bốn người chia xẻ rượu ngon ba mươi năm của Tô Dương mang tới, mọi người tùy ý đàm tiếu, bầu không khí phi thường hòa hợp.
Khi bữa cơm kết húc, tới thời gian uống trà sau bữa cơm, một tôi tớ đi tới, cung kính nói với Hàn Phi rằng:
-Lĩnh chủ đại nhận, La Á Đức Khải gia tộc, Thánh Khắc Lợi bá tước muốn gặp mặt ngài, xe ngựa của bá tước vừa tới.
Thánh Khắc Lợi bá tước của La Á Đức Khải gia tộc sao? Hàn Phi không khỏi cau mày, tên của La Á Đức Khải gia tộc hắn nghe qua không chỉ một lần. Gia tộc này ở đế đô cũng được coi là một gia đình giàu có, Hạ Lạc nam tước còn nhắc nhở qua với hắn, La Á Đức Khải gia tộc đối với Úc Kim Hương có ham muốn.
Không có chuyện thì không tới, chính mình vừa mới tiếp quản lãnh địa, định cơ ở trấn Thải Hồng này, thì Thánh Khắc Lợi bá tước đã tìm tới trước cửa không biết có mưu đồ gì. Những quý tộc bái phỏng với nhau thường thường đều phái người tới hẹn trước. Đây không phải việc gấp thì cũng không mạo muội như vậy.
-Thánh Khắc Lợi bá trước là phụ thân của Cáp Đức Lai nam tước, cũng là một trong những nguyên lão của gia tộc La Á Đức Khải. Bình thường rất ít tới Thải Hồng trấn.
Hạ Lạc nam tước ý vị thâm trường nói.
Hàn Phi cũng gật đầu:
-Chúng ta cùng đi đón tiếp bá tước!
Người tới là khách, mặc kệ vị Thánh Khắc Lợi bá tước này tới đây có ý đồ gì, Hàn Phi cũng không thể đánh mất phong độ được, vì vậy bốn người cùng nhau đi tới cửa.
Ngoài cửa lĩnh chủ phủ chính là quảng trưởng nhỏ ở trung tâm trấn, chỉ thấy một cỗ xe ngựa lớn xa hoa, phía sau còn có ít nhất sáu bảy xe ngựa, trong đó không ngờ có hai chiếc chở hàng hóa.
Một quý tộc trung niên phong độ từ trên xe ngựa đi xuống, dưới sự hộ vệ của hai kỵ sĩ đi tới trước mặt Hàn Phi, rất khách khí hỏi thăm:
-Ngài hẳn là Hàn Phi tử tước các hạ sao? Mạo muội tới quấy rối, xin thứ lỗi.
Tên quý tộc này khoảng chừng hơn bốn mươi tuổi, thân hình cao lớn, khí độ không tầm thường, những sợi tóc bạc được trải chuốt đặc biệt. Đôi mắt hắn màu xanh thẳm, cái mũi cao thẳng, tướng mạo tương đối anh tuấn, trong tay còn mang theo một cái gậy tay mà quý tộc thường dùng.
Nhìn kỹ trang phục cử chỉ, thời trẻ tuổi có lẽ Thánh Khắc Lợi bá tước là một người rất phong lưu.
Trên mặt hắn mang theo dáng cười nhàn nhạt, con mắt nhìn chằm chằm vào Hàn Phi, hoàn toàn không nhìn thấy ba người Hạ Lạc nam tước đang ở phía sau.
-Thánh Khắc Lợi bá tước, ngài quang lâm tới đây là vinh hạnh của ta, xin mời vào trong ngồi.
Hàn Phi mỉm cười nói.
“Không nóng nảy” Thánh Khắc Lợi bá tước nhấc gậy từng chỉ chỉ vào một loạt xe ngựa ở bên cạnh nói rằng:
-Nghe nói tử tước các hạ vừa mới vào phủ đệ, sợ rằng còn thiếu không ít đồ. Cho nên ta mang một nhóm vật phẩm từ đế đô tới đây, làm hạ lễ chúc mừng tử tước các hạ chính thức nhậm chức lĩnh chủ Úc Kim Hương lĩnh, xin ngài nhất định phải nhận lấy.
Hàn Phi nao nao, từ lúc hắn vào phủ lĩnh chủ tới giờ cũng chưa tới nửa ngày, vị Thánh Khắc Lợi bá tước này không chỉ có được tin tức chuẩn xác, mà còn chuẩn bị được nhiều thứ như vậy. Hoàn toàn biểu hiện ra sự quan tâm của La Á Đức Khải gia tộc đôi với Úc Kim Hương lĩnh.
Lai giả bất thiện! Hàn Phi trong lòng mơ hồ hiểu ra, ngôn ngữ của Khắc Lợi bá tước tuy rằng khách khí, nhưng mơ hồ có một tia cả vú lấp miệng em đây.
Hàn Phi ung dung thản nhiên nói rằng:
-Thánh Lợi Khắc bá tước, quê nhà ta có tục ngữ không có công lao bất thụ lộc. Lễ vật ngài tặng quả thực quá nhiều rồi, ta sợ rằng không thể nhận được.
-Những thứ này cứ để đây đi, chúng ta vào nói chuyện trước.
Hàn Phi uyển chuyển cự tuyệt làm cho sắc mặt của Thánh Khắc Lợi bá tước cứng đờ. Trong mắt hắn hiện lên quang mang không hờn giận, lòng dạ tương đối sâu, lập tức cười nói:
-Cũng được!
Ánh mắt chớp động, hắn liếc mắt nhìn ba người Hạ Lạc nam tước nói tiếp:
-Hàn Phi tử tước, ta có chút chuyện trọng yếu phi thường muốn cùng ngài đơn độc nói chuyện.
Hạ Lạc nam tước ba người cũng không phải là người ngốc, đương nhiên minh bạch ý của Thánh Khắc Lợi bá tước. Mặc dù trong lòng bọn họ đều rất khó chịu, nhưng là vì không cho Hàn Phi khó xử, nên Hạ Lạc nam tước lập tức cười nói:
-Lĩnh chủ đại nhân, chúng ta đi trước, ngài mai gặp lại!
Biểu đạt vẻ bất mãn của mình, Hạ Lạc nam tước chỉ quay lại nói chuyện với Hàn Phi ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn Thánh Khắc Lợi bá tước. Hắn lập tức mang hai người Tô Dương, Thụy Nạp Đức Tạp cùng nhau rời đi.
Với thân phận cùng tước vị này của hắn, cử động này có chút lỗ mãng, thế nhưng Thánh Khắc Lợi bá tước chỉ cười dường như không có lưu ý.
Tại phòng khách của lĩnh chủ phủ, Hàn Phi cùng Thánh Khắc Lợi bá tước ngồi đối diện trên bàn trà. Thị nữa đưa lên trà, hai người khách sáo nói vài câu rồi chuyển tới trọng tâm câu chuyện.
-Khắc Lợi bá tước không biết tìm ta có chuyện gì sao?
Hàn Phi hỏi thẳng vào vấn đề.
Thánh Khắc Lợi bá tước nâng chung trà lên uống một ngụm nhìn Hàn Phi hỏi:
-Hàn Phi các hạ, ngài biết truyền thuyết về tòa thành Úc Kim Hương không? thấy thế nào?
-Nghe nói qua không ít, có chút hẳn là vô căn cứ, nhưng mà tòa thành này quả thực có chỗ thần bí.
Hàn Phi cười nói:
-Ta đang lo lắng xử lý thế nào cho tốt đây.
Thánh Khắc Lợi bá tước ánh mắt nhất thời sáng ngời, lập tức nói rằng:
-Hàn Phi các hạ, ta có một kiến nghị phi thường tốt, không biết ngài có muốn nghe không?
-A, là kiến nghị gì?
Hàn Phi vẻ mặt không thay đổi hỏi thăm.
-La Á Đức Khải gia tộc chúng ta muốn thuê tòa thành Úc Kim Hương, điều kiện đảm bảo ngài thỏa mãn.
Bá tước hai mắt lấp lánh nhìn chằm chằm vào Hàn Phi nói rằng.
Rốt cuộc cũng lòi cái đuôi hồ ly ra rồi sao? Hàn Phi mỉm cười nói:
-Bá tước các hạ, ta vô cùng hiếu kỳ, tới cùng là vì cái gì mà La Á Đức Khải gia tộc muốn thuê lại tòa thành của ta?
-Không có gạt ngài, gia tộc bọn ta đối với bảo tàng của Úc Kim Hương hầu tước phi thường hứng thú!
Thánh Khắc Lợi bá tước thản nhiên nói rằng:
-Tuy rằng đây chỉ là một truyền thuyết, hơn một trăm năm qua cũng không có ai tìm được cái gì. Nhưng chúng ta nguyện ý trả giá lớn để thử một chút.
-Nếu là như thế này.
Hàn Phi sờ sờ cẳm mỉm cười nói:
-Ngài vi sao cho rằng ta không hứng thú với bảo tàng này mà cho các ngài thuê lại tòa thành đây?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...