Thải Hồng trấn cách đế đô cũng không quá mười km. Tọa lạc dưới chân núi chiến thần sơn mạch. Một con sông nhỏ từ trong núi chảy qua đi xuyên qua trấn. Nước từ trên núi chảy xuống làm cho đất đai màu mỡ. Vùng quê, dãy núi, rừng rậm, cây cỏ, sông, còn có những vườn hoa Úc Kim Hương liên tiếp hai bên đường. Đúng là một phen phong cảnh mỹ lệ.
Hàn Phi cưỡi Phi Hỏa đi trên con đường nhỏ thông qua trấn nhỏ, suốt đường đi kình phong thổi phất vào mặt, trong đó còn có mùi bùn đất, còn hương thơm của hoa Úc Kim Hương nức lòng giai nhân, làm cho hắn không khỏi lòng mang đại sướng.
Đi tới đế đô đã ba ngày rồi, dưới sự trợ giúp của Hàn Võ Quốc cùng bỏ ra một chút tiền. Hàn Phi thuận lợi tiếp nhận thủ tục giao tiếp lãnh địa từ nguyên lão hội. Từ hôm nay trở đi, hắn danh chính ngôn thuận trở thành Úc Kim Hương lĩnh chủ. Lãnh địa bao gồm tòa thành Úc Kim Hương cùng hơn một nghìn hecta trang viên.
Duy nhất tiếc nuối chính là hắn tới Đằng gia chỉ thấy được Đằng Thác Hải. Đằng Thủy Tú đang bế quan trùng kích bình cảnh, ít nhất trong vòng nửa tháng nữa không thấy được nàng rồi.
Hàn Phi chỉ có thể để tưởng niệm nàng sang một bên, đi trước giải quyết tình hình lãnh địa của mình, đặc biệt là tình huống của tòa thành Úc Kim Hương. Hắn muốn chỉ đi một mình, nhưng mà không lay chuyển được ý muốn kiên định của Hàn Bích Tuyền, hai người cưỡi ngựa cùng đi.
-Một trấn nhỏ rất đẹp!
Hàn Bích Tuyền nhìn trấn cách đó không xa, không nhịn được tán thưởng nói.
-Nếu như ngươi thích, có thể ở trong đó!
Hàn Phi cúi đầu khẽ hôn nên khuôn mặt nàng một cái nói rằng.
Dựa theo tư liệu cùng khế ước chứng minh lãnh địa của nguyên lão viện. Thải Hồng trấn cũng thuộc về Úc Kim Hương lĩnh. Trong đó có không ít tài sản hoàn toàn thuộc về sở hữu của Hàn Phi. Đương nhiên, từ hôm nay trở đi toàn bộ thuế má trong trấn cũng rơi vào trong tay hắn.
Thải Hồng trấn tuy rằng không lớn, nhưng từ xa xa mà nhìn phong cảnh của trấn nhỏ làm cho ánh mắt của người khác phải sáng lên. Những kiến trúc đỉnh nhọn san san, dựa vào mực nước bài trí thật tốt. Có người nói đôi khi mưa to đi qua, trong núi sẽ mọc lên cầu vồng thật lớn, mà trấn nhỏ này ở ngay dưới chân cầu vồng, bởi vậy cái trấn này mới có cái tên là Thải Hồng trấn.
Hàn Phi chú ý, hai bên cạnh trấn nhỏ có không ít biệt thự độc lập. Hẳn là của một số tiểu quý tộc trong Thánh Kinh tới đây lập biệt thự. Nơi này cách Thánh Kinh không xa, nhưng lại không hề có tiếng động lớn ầm ĩ ở trong thành phố lớn. Tới nơi này nghỉ phép thật ra là một tuyển chọn không tồi.
Con đường từ Thánh Kinh đi tới trấn nhỏ không ngờ là dùng thanh vân thạch cứng rắn mà tạo thành, con đường rộng có thể dung nạp được hai xe ngựa chạy song song. Tuy rằng nhìn qua rất có cổ kính, thế nhưng cũng không có bao nhiêu tổn hại. Có thể tưởng tượng được để làm con đường này cũng phải tốn rất nhiều.
Tiếng vó ngựa giẫm lên trên đá phát sinh thanh âm thanh thúy, hai người cùng nhau tiến vào Thải Hồng trấn.
Nhẹ nhàng lôi kéo dây cương, Hàn Phi để cho Phi Hỏa thả chậm tốc độ, để tránh va phải người đi đường vào trấn.
Tình hình trấn nhỏ có chút ngoài dự liệu của Hàn Phi. Căn cứ theo tư liệu hắn lấy dược, trấn dân ở Thải Hồng trấn không quá hai trăm hộ, trên dưới một nghìn người. Mà theo tình hình trước mặt thì hiển nhiên tư liệu này có vẻ hơi sai lệch.
Hai bên đường tất cả đều mở cửa hàng, đi không quá mười mét Hàn Phi nhìn thấy một tòa tửu lâu lớn. Người tới người đi buôn bán không tồi. Ngoại trừ dân phổ thông bình dân ra, nơi này có có số lượng dong binh cùng người mạo hiểm tương đối nhiều. Cũng tùy ý có thể thấy được thân ảnh của tiểu thương nhân. Cảnh tượng náo nhiệt này rất khó làm người ta tưởng tượng được đây chỉ là một trấn nhỏ.
Hàn Phi cùng Hàn Bích Tuyền cưỡi ngựa đi tới cũng không làm nhiều người chú ý lắm. Nhưng mà vẻ thuần tuấn của Phi Hỏa cùng dáng vẻ mỹ lệ của Hàn Bích Tuyền hấp dẫn không ít ánh mắt. Hơn phân nửa ánh mắt nhìn về phía Hàn Phi là ước ao hoặc đố kỵ.
-Thoạt nhìn chàng cũng có một khởi điểm không tồi lắm.
Hàn Bích Tuyền lưu chuyển đôi mắt đẹp, nàng hứng thú nhìn cả trấn nhỏ.
Đích thật là không tồi, dưới tình huống không có lĩnh chủ, nơi Thải Hồng trấn nhìn qua phồn hoa nhưng ngay ngắn có trật tự. Nhiều cửa hàng như vậy, phỏng chừng số lượng thuế thu nhập hàng năm cũng không phải con số nhỏ. Tối thiểu cũng không làm Hàn Phi phải lo lắng chuyện tài chính.
Hàn Phi gật đầu, hắn rất muốn trông thấy trưởng trấn quản lý trấn nhỏ. Đối phương là người có nhiều năm kinh nghiệm quản lý, nhân tài như vậy hắn cần.
Nhưng mà tình hình hiện nay không được quá nóng nảy, Hàn Phi chỉ vào một quán trà đằng trước nói rằng:
-Bích Tuyền, chúng ta tới đó ngồi một chút, uống trà nàng xem thế nào?
Hàn bích Tuyền vui vẻ đồng ý, lần này hai người tới đây mang chút ý tứ cải trang vi hành muốn lý giải tình huống trong trấn. Quán trà, quán rượu không thể nghi ngờ là nơi dò hỏi tin tức tốt nhất.
Đưa Phi Hỏa cho bồi bàn, Hàn Phi đưa Hàn Bích Tuyền vào trong quán trà.
Quán trà của Thải Hồng trấn này cũng không lớn, bên trong chỉ có hơn mười bộ bàn ghế, nhưng mà phi thường sạch sẽ ngăn nắp. Những bồi bàn mặc trang phục màu trắng, độ chuyên nghiệp không thua kém trong thành lớn chỗ nào.
Hiện giờ chính là buổi chiều, bên trong chỉ còn hai bàn trống. Những khách nhân tới đây đều có đôi chút thân phận, tất cả nhỏ giọng đàm tiếu, hiển nhiên đều khá quen thuộc lẫn nhau. Trong không khí tràn ngập hương vị của hồng trà cùng bánh ngọt.
Hàn Phi cùng Hàn Bích Tuyền đi vào khiến cho nơi này ồn ào nhỏ nhỏ. Nguyên nhân đương nhiên bởi vẻ mỹ lệ của Hàn Bích Tuyền. Dung mạo của nàng đi tới nơi nào cũng được người người chú mục.
Khách nhân trong quán tràn cũng là những người từng trải, cũng có thể nhìn ra Hàn Phi bất phàm. Mọi người đàm luận hai người có thể là đệ tử nhà nào đó ra ngoài du ngoạn.
Hàn Phi cùng Hàn Bích Tuyền vừa ngồi xuống một bàn trống, một mỹ phụ trung niên phong tư không tầm thường mỉm cười đi tới, nhẹ giọng hỏi:
-Hai vị khách quý, ta là Đặc Lệ Tát chủ quán này, xin hỏi các ngài cần gì? Hồng trà ở nơi này có vị không tồi, còn có bánh nhân hạt thông vừa mới ra lò.
Phụ nhân trung niên này mặc một bộ quần áo dài màu lục. Nhìn qua tầm bốn mươi tuổi, nhưng mà dung nhan cũng được chăm sóc chu đáo. Chỉ khi nàng cười khóe mắt mơi lộ ra nếp nhăn tố cáo tuổi thực của nàng. Mặt mày mang theo một tia phong tình quyến rũ, lúc tuổi còn trẻ hẳn là một mỹ nhân có chút phong lưu.
-Đặc Lệ Tát phu nhân, mỗi cái một chút được rồi!
Hàn Phi cười nói:
-Hai phần!
-Hồng trà không thêm đường!
Hàn Bích Tuyền nói thêm một câu.
Đặc Lệ Tát thoáng sửng sốt, lập tức mỉm cười nói:
-Vâng, xin chờ một chút!
Rất nhanh, bà chủ tự mình bưng lên một khay hồng trà cùng bánh. Lúc đặt xuống nàng cũng không rời đi mà nhìn hai người có chút mong chờ.
Hàn Phi nếm thử một chút hồng trà cùng bánh, gật đầu nói rằng:
-A, thực sự rất không tồi!
Hàn Bích Tuyền quay lại nói với bà chủ rằng:
-Đặc Lệ Tát phu nhân, chúng ta lần đầu tiên tới Thải Hồng trấn, có thể nói chuyện cùng ngươi vài câu không?
-Rất vui lòng!
Đặc Lệ Tát hiển nhiên cũng dự định như vậy, thuận thế ngồi xuống bên cạnh Hàn Bích Tuyền.
Toàn bộ khách hàng trong quán của hàng đều là khác hàng cũ. Trong trấn hiện giờ toàn bộ đều là thương nhân cùng tiểu quý tộc, cho nên đối với khách hàng mới nàng có ý kết giao. Nhất là vừa nhìn thấy Hàn Phi cùng Hàn Bích Tuyền nàng đã biết họ có thân phận không bình thường.
-Nghe khẩu âm của hai vị, hình như là từ Minh Lam vương quốc tới sao?
Đặc Lệ Tát hỏi trước.
Hàn Bích Tuyền có chút kinh ngạc gật đầu, Đặc Lệ Tát cười nói:
-Khách nhân của ta tới từ Minh Lam vương quốc cũng không nhiều lắm. Hai vị tới đây dạo chơi hay dự định ở lâu. Nếu như muốn mua biệt thự nghỉ phép ta có thể giúp đỡ một chút.
-Trước tiên xem một chút!
Hàn Phi cười nói
-Đặc Lệ Tát phu nhân, vì sao trấn nhỏ này lắm người mạo hiểm thế?
Thì ra để phòng ngừa Man tộc xâm lấn, tấm chắn của Thánh Kinh là chiến thần sơn mạch được kiến thiết tường thành phòng thủ bên trên. Phía bắc của Thải Hồng trấn cũng như vậy, nhưng mà nơi này được thiết kế một trạm kiểm soát. Những người mạo hiểm cùng dong binh muốn đi vào núi săn bắn phải có quý tộc võ sĩ thông hành. Thải Hồng trấn chính là chiếm cái tiện nghi này, cho nên mới náo nhiệt như vậy.
Rất nhiều dong binh cùng người mạo hiểm lấy trấn nhỏ làm điểm tiếp tế. Có đôi khi trực tiếp ở lại trên trấn, trong trấn còn có người mạo hiểm công hội cùng dong binh công hội.
-Nhưng mà an toàn hoàn toàn có thể yên tâm, trong trấn có một chi trung đội vệ binh. Hơn nữa vệ thành quân đóng trên núi cũng tùy lúc có thể trợ giúp. Cho nên không có người nào dám làm náo loạn ở nơi này!
Đặc Lệ Tát giải thích nói:
-Bởi vậy rất nhiều quý tộc lão gia xây dựng biệt thự trên trấn nhỏ này, bình thường có thể đi du lịch săn thú.
Thì ra là như vậy! Hàn Phi thản nhiên gật đầu, nhìn Đặc Lệ Tát ăn nói bất phàm, phỏng chừng cũng là hậu duệ của một quý tộc xuống dốc.
Hắn đang muốn hỏi một chút tình huống, chỉ nghe thấy một tiếng vang lên. Cửa quán trà đột nhiên bị đẩy ra, hai kỵ sĩ khí độ bất phàm bảo hộ một quý tộc trẻ tuổi tiến vào.
Thấy tên quý tộc này, Đặc Lệ Tát sắc mặt hơi đổi, cười cười xin lỗi Hàn Phi, sau đó đổi dáng cười đi tới nghênh đón:
-Nam tước đại nhân, sao hôm nay ngài lại tới đây?
Tên quý tộc trẻ tuổi này chừng hơn hai mươi tuổi. Vóc người hắn gầy, sắc mặt màu trắng, nhìn qua có vài phần anh tuấn. Nhưng mà cái mũi ưng trên mặt hắn khiến cho người ta nhìn qua có cảm giác hung ác nham hiểm. Hốc mắt chung quanh viền xanh, hiển nhiên là người háo sắc.
Trên mặt hắn lộ vẻ ngạo khí của đệ tử quý tộc thường có. Hắn đối với chuyện Đặc Lệ Tát ân cần bắt chuyện cũng không để ý, nhàn nhạt nói rằng:
-Thế nào, không chào đón sao?
-Sao lại như thế? Ngài là khách nhân tôn quý, chỗ này luôn hoan nghênh ngài tới, xin mời.
Đặc Lệ Tát vội vã cười bồi nói, nhìn thấy nàng phi thường kiêng kỵ với quý tộc này.
Quý tộc trẻ tuổi này nghông nghênh gật đầu, quét một vòng, có vài tên khách nhân uống trà thấy hắn vừa quay đầu nhìn lập tức cúi đầu không dám đối diện.
Ánh mắt hắn đột nhiên dừng lại, tầm nhìn rơi vào trên người Hàn Bích Tuyền, con mắt đang nheo lại của hắn chợt sáng ngời.
Đặc Lệ Tát nhìn theo ánh mắt của hắn, ra hiệu với Hàn Phi ý bảo Hàn Phi lập tức rời đi.
Hàn Phi đương nhiên phát hiện ra Đặc Lệ Tát đang âm thầm nhắc nhở mình. Nhưng hắn chỉ cười nhẹ nhàng, cúi đầu thưởng thức bánh, làm ra vẻ không nhìn thấy.
Tên quý tộc trẻ tuổi mang theo hai kỵ sĩ tới một căn bàn trống khác ngồi xuống.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...