Linh Vũ Cửu Thiên

- Đây là đệ tử của Hạ gia, Hàn Thiên Kình xem thường nói:

- Nhìn dáng vẻ của em xem, thật là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga!

Hàn Phi cười không để ý, với vẻ xinh đẹp của Vi Nhi, nếu không có ai theo đuổi mới là chuyện lạ.

Vừa trải qua một phong ba nho nhỏ, xung quanh của của võ hiệu Phi Thiên có không ít người vây quanh, Hàn Phi nhìn về phía Hàn Thiên Kình ra hiệu:

- Đi, chúng ta vào trong đi.

Rời khỏi ba năm, võ hiệu Phi Thiên thay đổi không nhiều, cách thiết kế bên trong vẫn như vậy, làm cho Hàn Phi không khỏi nhớ tới tình cảnh lúc võ hiệu mới khai trương.

- Thiên Kình, lần này trở về ta sẽ không ở lại lâu, sau khi đi đón Bích Tuyền tỷ của ngươi, ta định định cư lâu dài ở đế đô Thánh Kinh.

- Hàn Phi chậm rãi nói.

- Thánh Kinh? Sao huynh phải đi Thánh Kinh, người ở đó không quen biết, Hàn Thiên Kình có chút kinh ngạc:

- Lão đại, hay là huynh ở đây đi! Đây chính là huân tước vương quốc lãnh địa của huynh mà, đến Quang Huy tước vị này cũng vô dụng!

- Ngươi sai rồi, ở Thánh Kinh ta không phải là không có người quen, Hàn Phi cười nói:

- Thời gian ta ở đó không ít, hơn nữa ở đó còn có người thân của ta.

Thế là hắn đem tình hình của Hàn thị nói sơ lược cho Hàn Thiên Kình nghe, nghe tới đó đối phương ngẩng người ra, trên thực tế rất nhiều con cháu Hàn thị không biết tổ tông của mình là ở đế đô Quang Huy.

- Thân là nam, tất nhiên là phải làm, ở đây an hưởng phú quý không phải là mong ước của ta, ta đã hạ quyết tâm trùng chấn Kinh Thánh Hàn thị, Hàn Phi nói như đinh đóng cột, hắn kéo cánh tay nhỏ bé của Hàn Vi Nhi:

- Vi Nhi, muội có muốn đi cùng với ca ca không?


Hàn Vi Nhi cười nói:

- Ca ca đi đâu, muội sẽ đi theo tới đó!

Hàn Thiên Kình chốc chốc cắn răng một cái nói:

- Đã là như vậy, lão đại, tôi cùng theo huynh tới Thánh Kinh, sẽ mở võ hiệu Phi Thiên ở đó, tôi cũng muốn tạo dựng sự nghiệp.

Hàn Phi cười nói:

- Trước tiên đừng nói mạnh miệng như vậy, ngươi muốn đi cùng ta, cũng xem người nhà của ngươi có đồng ý không!

- Ngoại trừ mẹ của đệ ra, ai cũng đều khinh thường đệ, xem đệ ăn không biết làm, Hàn Thiên Kình kích động nói:

- Đệ phải cho bọn họ biết, Hàn Thiên Kình ta không phải loại người như vậy!

- Nghĩ như vậy là đúng rồi, Hàn Phi cười vỗ vào vai cũng y nói:

- Thiên Kình, ta cũng muốn ngươi đi cùng ta

- Một năm nay ta ở đế quốc Hồng Hà Tắc Yếu gia nhập vào quân cảnh vệ, vì lập được chiến công bây giờ đã là tước của đế quốc, ở vùng ngoại ô của Thánh Kinh có một lãnh địa trên ngàn hec-ta phải tiếp thủ, rất cần có người giúp, nếu ngươi có thể đến giúp thì tốt quá!

Nhân tài Hàn thị Thánh Kinh đã suy tàn, mà lãnh địa quản lý kinh doanh là sở trường của Hàn Phi, Hàn Thiên Kình là thương nhân trời sinh, rất giống với Hàn Lập đệ đệ của hắn, hơn nữa tuyệt đối đáng tin cậy, cho nên Hàn Phi mới có ý lôi kéo y đến giúp để hắn.

- Tử tước đế quốc, lĩnh địa hơn một nghìn hecta bên ngoài Thánh Kinh, hai mắt Hàn Thiên Kình nhất thời đăm đăm, y đương nhiên rõ ý nghĩa này, nằm mơ cũng không ngờ rằng chỉ có thời gian ba năm, Hàn Phi lại được phong hàm tử tước đế quốc.

Bất luận là vương quốc hay đế quốc, được ban thưởng tước phải vô cùng nghiêm túc, không có công lao và tích lũy thậm chí mười mấy đời, muốn được vinh dự quý tộc còn khó hơn lên trời, rất nhiều đời cực nhọc cả đời cũng không chen chân nổi vào vòng quý tộc.


- Lão đại, sau này đệ sẽ lăn lộn theo huynh, tên mập thét lên!

...

Sáng sớm, tông phủ Hàn thị.

Trời vừa rạng sáng, cả tông phủ đã vô cùng náo nhiệt, dưới sự chỉ huy của nghi trượng trưởng lão gia tộc, đông đảo bọn tôi tớ đang bận chuẩn bị để đón tiếp khách, trong tông phủ tràn gập không khí vui mừng.

Cửa tông phủ, cánh cửa được phết sơn màu hồng mở rộng, một đám con nít ồn ào ríu rít vây quanh mấy tên võ sĩ hộ vệ, võ sĩ bình thường hung thần ác sát lúc này trên mặt tươi cùng dễ gần, cầm theo cái túi đỏ, bên trong có các bao lì xì đang phân phát, đám trẻ con nhận được vui mừng chạy ra đường cái.

Nhân tộc ở Cửu Thiên đại lục chủ yếu là hai tộc Đông Hoa và Tây Hoa, có phong tục tập quán đều khác nhau rất nhiều, tuy đã hòa hợp với nhau trên cả ngàn năm, có rất nhiều mặt giao hòa tương hỗ không thể phân ra, nhưng trong khi hào môn quý tộc của Đông Hoa tộc có nhiều tập tục rất xưa vẫn còn tồn tại.

Trưởng giả được tôn sùng trong nhà làm lễ thọ chính là một trong những tập tục của Đông Hoa tộc, đặc biệt là thọ số nguyên phải càng long trọng, Hàn thị là một trong bốn đại gia tộc của Đông Hoa tộc Minh Lam, mà Hàn Thiên Quân lại là một trong những nhân vật trọng yếu nhất, đại thọ bảy mươi tất nhiên không giống bình thường.

Khi ánh mặt trời vừa chiếu bậc thang cuối cùng, một chiếc xe ngựa cho thấy là quý tộc dừng trước cửa tông phủ, Hàn thị nghênh đón vị khách đầu tiên, đối với bọn tôi tớ của tông phủ mà nói, bây giờ là thời khắc bận rộn nhất!

Theo nghi thức truyền thống, lễ đại thọ này được tổ chức trong một ngày, Hàn Thiên Quân là nhân vật chính của đại thọ này phải đứng nghênh tiếp khách, ngoại trừ người bản địa Tắc Ân tham gia thọ yến ra, gia tộc Hàn thị khác đều ở bên ngoài, vương quốc Tạp Mạt Tư cũng phái người đến chúc mừng.

Tới buổi trưa, trong phòng khách Như Vân của tông phủ vô cùng náo nhiệt, khách tấp nập không ngừng, hoàn toàn cho thấy địa vị của Hàn thị tại vương quốc Minh Lam.

Cầm lễ vật trong tay, Hàn Phi xuất hiện trước cửa tông phủ, nhìn lên cửa có khắc bốn chữ màu vang quen thuộc, trong lòng hắn có chút hoảng hốt không rõ.

Ba năm trước, hắn vì làm việc nghĩa mà rời khỏi đại môn, còn bây giờ, hắn lại quay về đón người thân yêu nhất của mình.

Bộ dạng khác thường của hắn khiến cho bọn võ sĩ hộ vệ chú ý, một người trong đó đi đến lễ phép nói:


- Các hạ, xin hỏi ngài cũng đến tham gia yến thọ phải không?

Hàn Phi lấy lại bình tĩnh, đưa tấm thiệp trong tay ra:

- Đúng vậy...

Tấm thiệp này là Hàn Thiên Kình làm, lấy thân phận con cháu gia tộc cũng không khó khăn gì.

Bọn võ sĩ hộ vệ cầm tấm thiệp kiểm tra một lúc rồi hành lễ nói:

- Bên này, mời!

Đem tấm thiệp đưa cho bọn tôi tới, Hàn Phi hít lấy một hơi thật sâu, đi vào trong tông phủ.

Phòng nghị sự của căn biệt thự trắng tinh được xây trên thảm cỏ,hoa tươi và thức ăn đã dọn sẵn lên cái bàn dài, tuy làm thọ là phong tục của Đông Hoa tộc, nhưng cũng thu hút các quý tộc Tây Hoa đến tham dự, như vậy không chỉ thích ưu nhã sạch sẽ, tân khách cũng không cảm thấy khó chịu

Các tân khách đến chúc mừng đều mang theo lễ vật, bên kia hai ba nhóm tụ tập trò chuyện vui vẻ, ít nhất có trên ngàn người, có rất nhiều quý tộc đến chúc mừng, yến hội thế này là cơ hội giao lưu khó có được của bọn quý tộc.

Hàn Phi liếc nhìn Hàn Thiên Quân đang đứng ở cửa biệt thự, ba năm không gặp, vị nguyên lão này vẫn phong độ như trước, rất nhiều con cháu trưỡng lão gia tộc vây quanh, các tân khách cười ha hả không ngớt chúc mừng.

Trong đám đông, Hàn Phi phát hiện cô cô Hàn Kỳ Ti, nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc, trong lòng hắn bất giác có cảm giác ấm áp, liền bước đi về phía đối phương.

Đột nhiên, một thân ảnh vọt đến trước mặt chặn lối đi của Hàn Phi.

Chặn đường chính là một võ sĩ tóc trắng anh tuấn, vẻ mặt có chút kinh ngạc nhìn Hàn Phi, giật mình hỏi thăm:

- Hàn Phi, thật là ngươi sao, sao ngươi tới đây

- Thụy Bác, đã lâu không gặp, Hàn Phi mỉm cười nói.

Võ sĩ tóc trắng này chính là Hàn Thụy Bác hắn quen biết lúc mới vào võ đường Hàn thị, đến từ Nam Phổ Hàn gia, nhưng hai người không có qua lại.

- Đã lâu không gặp. gần ba năm... Hàn Thụy Bác vô thức trả lời, nhưng lập tức y nhớ ra, trong mắt có chút khiếp sợ:


- Chẳng lẽ ngươi...

Giọng hắn có chút lớn, không tránh khỏi làm cho người bên cạnh chú ý, con cháu của Hàn thị ở trong buổi tiệc này không ít, lập tức có người nhận ra Hàn Phi.

- Trời ơi, là Hàn Phi, Hàn Phi trở về rồi

Sao có thể, sao hắn trở về vào lúc này

- Hàn Phi, Hàn Phi là ai?

Liên tiếp một giọng nói khe khẽ vang lên, các con cháu Hàn thị nhìn Hàn Phi giống như nhìn con quái vật, và ở phòng khách còn có không ít người biến đang xảy ra chuyện gì, thế là ồn ào bàn tán với người xung quanh.

Ba năm trước, là một đứa trẻ nhỏ, Hàn Phi đã bị Hàn Thiên Quân cự tuyệt việc đem cô cháu gái gã cho hắn, khăng khăng muốn lấy Hàn Bích Tuyền sư phụ của mình, thậm chí vì vậy mà không tiếc phái ra khỏi gia tộc, chuyện này lúc đó chấn động ở Tắc Ân một thời, sau khi trở thành quý tộc mới về bàn đến vấn đề này, cũng làm cho Hàn Thiên Quân mất mặt.

Mà bây giờ, Hàn Phi lại thật sự dựa theo lời thề năm đó trở về Hàn thị, ý đồ của hắn không hỏi cũng biết, nhưng hết lần này đến lần khác, những tân khách này biết sẽ có một màn kịch hay để xem.

Hiếu kỳ, đồng tình, liên minh, châm biếm... đủ loại ánh mắt nhìn vào Hàn Phi, có người cười nhạo Hàn Phi không biết lượng sức mình, lại dám khiêu khích uy nghiêm của Hàn Thiên Quân, cũng có những người nể dũng khí và tính cố chấp của Hàn Phi, thậm chí có không ít phu nhân thiếu nữ cảm động.

Lúc này, Hàn Phi trở thành nhân vật chính của buổi yến hội này.

Ánh mắt của mọi người không ảnh hưởng gì tới Hàn Phi, hắn bình tĩnh nhìn Hàn Thiên Quân đang đi tới phía sau của Hàn Thụy Bác.

Bên này xảy ra chuyện lớn như vậy, Hàn Thiên Quân không thể không biết, lão thấy đám người vây quanh Hàn Phi, sắc mặt hơi biến sắc.

Hàn Kỳ Ti cũng chú ý tới sự xuất hiện của Hàn Phi, trên mặt của nàng có chút sợ hãi, trong ánh mắt nhìn Hàn Phi có mấy phần vui mừng.

Yến hội vốn ồn ào náo nhiệt giờ trở nên yên tĩnh vô cùng, bọn tôi tớ bận rộn cũng ngừng tay không làm nữa, mọi người không biết sẽ xảy ra chuyện gì, nín thở đợi chờ.

Đột nhiên, một nghi trượng trưởng lão đang đứng bên cạnh Hàn Thiên Quân thân hình chợt lóe lên, trong nháy mắt đứng chặn trước mặt Hàn Phi, trầm giọng nói:

- Hàn Phi, có chuyện gì chúng ta hãy nói sau, bây giờ ngươi đi theo ta!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui