Linh Vũ Cửu Thiên

Vương quốc Minh Lam, đế đô Tắc Ân

Thương lữ phong trần mệt mõi, người mạo hiểm thô lỗ, lính đánh thuê hung hãn, người ngâm thơ rong tao nhã, thú tộc võ sĩ tài hoa ngất trời, cùng vào thành phố tìm kiếm cơ hội mới, cũng vì Tắc Ân có nhiều sức hấp dẫn, còn có không ít cô nương bán hoa giống như con bướm lượn bay trong cái hẻm lớn này, tiếng chào hàng ngon ngọt cùng với những đóa hoa tươi, tạo nên một phong cảnh vô cùng tịnh lệ.

Trong một võ hiệu không lớn lắm, một thanh niên quý tộc mập mạp phục trang đang đứng ở cửa quầy, đôi mắt nheo nheo nhìn vào các cô nương bán hoa đang tràn đầy nét thanh xuân, mắt lộ ra dâm quang miệng chảy nước bọt.

- A!

Bất thình lình một khúc gỗ từ bên đường đập vào đầu tên mập, tên mập liền rống lên đau đớn, nhưng khi y thấy rõ dáng dấp của tên hung thủ, cơn giận liền biến mất đổi thành một nụ cười lấy lòng:

- Vi Nhi tỷ tỷ...

- Ngươi đó, thật là chết cũng không đổi tính!, trong tiệm bận thế này cũng không giúp, trốn ở chỗ này nhìn lén, còn như thế ta cũng không quản trở về Tập Thủy!, thiếu nữ xinh đẹp cầm khúc gỗ hậm hừ trách cứ.

- Đại tỷ, đệ biết sai rồi... tên mập vò đầu nói:

- Tỷ vạn lần không nên đi, đệ cũng sẽ không dám nữa, sẽ đi phụ giúp mà! Nếu tỷ đi rồi, còn đệ và lão đại cái hiệu buôn này phải đóng cửa mất thôi!

Đối với người dày mặt như thế này, thiếu nữ hiển nhiên cũng không có quá nhiều cách, tên mập chơi trò này tuyệt đốii là thành thạo lắm rồi.

- Đóng cửa thì đóng cửa, cũng không nhất định phải dựa vào nó mà kiếm ăn, một giọng nói đột nhiên truyền đến.

Nghe thấy giọng nói này, thiếu nữ cả người run lên, khúc gỗ trên tay thiếu nữ rơi xuống đất nghe “leng keng” ánh mắt tỏ vẻ không thể nào tin nỗi, bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía giọng nói truyền đến.

- Lão đại, tên mập rú lên một tiếng bi thảm, sợ đến mức chạy thụt mạng đến góc cửa để trốn:

- Huynh cuối cùng trở về rồi!


Một cái đánh móc sau gáy mạnh vô cùng, muốn Hàn Phi đang đứng trước cửa ôm mạnh lấy, nhưng Hàn Phi lại linh hoạt xoay người, xém chút nữa té vào đóng phân chó.

Nhưng Hàn Phi lại không né cái đánh của thiếu nữ, hắn chìa hai cánh tay rắn chắc ôm lấy đối phương vào lòng

- Ca ca, ca ca trở về rồi... thiếu nữ run giọng nói, đến bây giờ không dám tin đây là sự thật.

- Là thật, ca ca đã trở về rồi, Hàn Phi mỉm cười, sao muội ở đây?

Cái ôm tràn đầy nồng ấm, hơn hai năm không gặp, Hàn Vi Nhi muội muội dị tộc này của mình đã trưởng thành lên rất nhiều, ít đi mấy phần trẻ con, thêm vài phần của một nữ nhân mị hoặc khuynh quốc khuynh thành, vóc người lòi lõm ngày càng hiện rõ, ngửi được mùi cơ thể vốn có của thiếu nữa, cái ôm thắm thiết như vậy làm cho trong lòng Hàn Phi ít nhiều có chút cảm giác khác thường.

Sau khi vui mừng, Hàn Vi Nhi rõ ràng ý thức được hai người quá thân thiết trước mặt đám đông, gương mặt cười hơi ửng hồng, nhưng bất kể thế nào nàng vẫn không nỡ rời xa cái ôm ấp áp của Hàn Phi, sợ Hàn Phi đột nhiên lại biết mất trước mặt mình.

- Muội vốn tới thẳng Tập Thủy, tháng trước mới cùng sư phụ tới Tắc Ân, cho nên mới tới tiệm phụ giúp, Hàn Vi Nhi giải thích

Lúc đâu Hàn Phi mới rồi khỏi Tắc Ân, nhìn thấy Hàn Thiên Kình quả thật luyến tiếc việc làm ăn của võ hiệu Phi Thiên, cho nên để y cùng Hàn Vi Nhi cùng làm, vì Hàn Vi Nhi cũng có thể chế tạo ra những linh vũ khí linh văn đồ đặc thù, mà ở chợ Tập Thủy ít có, hai bên hợp tác làm ăn là chuyện bình thường.

- Tình hình trong nhà thế nào, Hàn Phi hỏi.

- Người trong nhà đều rất khỏe, lãnh địa rất thịnh vượng, người tăng gấp bội, liên tục hai năm nay đều có thu hoạch, nói đến người trong nhà, Hàn Vi Nhi hiển hiên có chút vui mừng.

- Cha và dì kinh doanh trấn Hà Loan rất tốt, bây giờ làm ăn không dựa vào võ hiệu cũng không thành vấn đề, bằng không muội cũng không đến Tắc Ân.

Lúc ở Hồng Hà Tắc Yếu, Hàn Phi có viết thư liên lạc với gia đình, nhưng cách nhau quá xa, một bức thư đi về phải mất mấy tháng, nghe Hàn Vi Nhi nói mọi chuyện trong nhà đều tốt cả, hắn cũng yên tâm nhiều.

Lúc này, tên mập Hàn Thiên Kình tràn ngập nước mắt đi vào, như là nói với Hàn Phi mấy năm nay y rất vất vả.

Thì ra sau khi Hàn Phi đi, võ hiệu Thiên Không thiếu chút nữa phải đóng cửa, người nhà của Hàn Thiên Kình cũng không hy vọng hắn tiếp tục kinh doanh, nhưng Hàn Thiên Kình cắn răng tiếp tục kiên trì, đích thân chạy tới Tập Thủy tìm Hàn Vi Nhi giúp đỡ mới khiến cho hiệu võ có thể tiếp tục mở cửa, từ khi Hàn Vi Nhi tới Tắc Ân việc làm ăn ngày càng trôi chảy, đang định mở rộng phạm vi kinh doanh.


- Đây là cửa tiệm đệ nhất của đệ và lão đại, nếu đóng của như vậy, làm sao đối mặt với lão đại chứ, tên mập nói.

- Rốt cuộc ta cũng không nhìn nhằm người, Hàn Phi mỉm cười vỗ vào vai của y khen ngợi, tên mập tuy thô tục một chút, nhưng trọng tình trọng nghĩa.

- Lão đại, lần này huynh trở về Tắc Ân, có đến đón Bích Tuyền tỷ không, Hàn Thiên Kình hỏi.

- Đúng vậy, Hàn Phi không chút do dự nói, ta hứa với Bích Tuyền tỷ của ngươi, ba năm sau phải đến đón nàng, bây giờ, ta đến thực hiện lời hứa của mình!

- Huynh chuẩn bị khi nào đi đón, Hàn Thiên Kình hỏi.

- Ngày mai, kỳ thực Hàn Phi nhất thời cũng không đợi được, gian khổ ba năm chính là chờ đến giờ phút này.

- Ngày mai... Hàn Thiên Kình gãi đầu, bộ dạng muốn nói thêm gì đó lại thôi.

- Có vấn đề gì không, Hàn Phi hơi mỉm cười có chút kỳ quái.

Hàn Thiên Kình cười khổ nói:

- Cũng không có vấn đề gì lớn, ngày mai là đại thọ bảy mươi của ông nội Hàn Thiên Kình, rất nhiều người đều đến chúc mừng!

Đại thọ bảy mươi Hàn Thiên Quân, đúng là kéo thật.

Hàn Thiên Quân là nguyên lão của dòng họ Minh Lam Hàn thị, cũng là người trong coi võ đường gia tộc, người có uy vọng và quyền hành nhất trong gia tộc thậm chí còn vượt hơn cả trưởng tộc, lúc đầu chính là lão muốn đem Hàn Bích Tuyền gã cho Vân Hạo Thiên của Vân thị để thúc đẩy mối quan hệ của hai nhà, kết quả làm cho Hàn Bích Tuyền vào gia tộc võ hồn tu luyện, Hàn Phi cũng vì vậy mà bị đuổi ra võ đường.

Hai tròng mắt nhàn nhạt nước, Hàn Phi chậm rãi nói:


- Vừa đúng lúc, đã là đại thọ bảy mươi của Hàn Thiên Quân đại nhân, ta là vãn bối cũng nên mang lễ vật đến chúc mừng!

Là lễ vật chúc mừng gì? Hàn Thiên Kình không nhịn nuốt nước bọt vào trong, sắp sửa nói ra đều gì đó nhưng lại thôi.

Hàn Vi Nhi bên cạnh biết sự rối rắm này, nghe Hàn Phi phải đi, cảm thấy lo lắng cho hắn:

- Ca ca...

Hàn Phi vỗ vào cánh tay nhỏ bé của nàng nói:

- Vi Nhi, muội yên tâm đi, ca ca sẽ không sao, thực lực ca ca của muội bây giờ không giống như trước kia.

Hàn Thiên Quân là võ sĩ cấp thiên không, nghe nói lúc hai mươi tuổi đã thăng lên lục giai, là võ sĩ xuất sắc nhất trong vòng mười mấy năm qua của Hàn thị, nhưng bây giờ danh hiệu này đã đổi người khác rồi!

- Đúng rồi, bây giờ muội tu luyện đấu khí tới đâu rồi! Hàn Phi hỏi.

Hàn Vi Nhi ngẩng đầu có chút tự ngạo nói:

- Ca ca, muội bây giờ là võ sĩ đại địa cấp đỉnh, sư phụ nói nội trong hai năm nữa có thể đột phá thành võ sĩ hải dương

- Vi Nhi thật sự là rất giỏi! Hàn Phi khích lệ

Khích lệ của Hàn Phi làm cho lòng Hàn Vi Nhi tràn đầy sung sướng, gương mặt cười lộ vẻ ửng hồng, vô cùng xinh đẹp, cuối thấp đầu ngượng ngùng nói:

- Cũng không phải vậy, chủ yếu là sư phụ Đa Đức chỉ dạy tốt thôi!

- Vi nhi tiểu thư, người đó hả!

Nương theo đó là tràng cười vui mừng, một thanh niên quý tộc tay cầm hoa tươi bước vào trong võ hiệu

Tên thanh niên quý tộc này khoảng chừng hai mươi tuổi, tóc đen con ngươi đen trông rất anh tuấn, nhưng đôi chân mày có chút thô kệch làm cho người ta cảm thấy có chút phản cảm.


Thấy Hàn Vi Nhi, y vui mừng vạn phần, nhưng lại thấy Hàn Vi Nhi và Hàn Phi đang tư thái vô cùng thân thiết, gương mặt nhất thời trầm xuống.

Thấy tên quý tộc này, Hàn Vi Nhi không nhịn được nhíu đôi chân mày lại, không nói gì chỉ dựa sát vào người Hàn Phi hơn.

Hàn Thiên Kình ở bên cạnh mắng quát:

- Hạ Trường Duệ, ngươi đúng thật là mặt dày, Hàn Vi Nhi hoàn toàn không để y tới ngươi, ngươi còn mỗi ngày chạy tới đây làm vướng víu gì chứ?

Tên thanh niên quý tộc không thèm để ý đến Hàn Thiên Kình, hai mắt như phát hỏa nhìn trừng vào mặt Hàn Phi hỏi:

- Ngươi là ai?

Không chờ Hàn Phi trả lời, Hàn Thiên Kình cười lạnh nói:

- Hạ Trường Duệ, đây là Hàn Phi lão đại của ta, cũng là ý trung nhân của Vi Nhi tỷ tỷ, cho nên biết điều một chút mà rút lui đi!

- Cái gì, sao lại có thể, tên thanh niên quý tộc tên gọi là Hạ Trường Duệ vô cùng tức tối hét lên:

- Ngươi đừng lừa ta, một mặt hàng như thế này làm sao....

Hàn Phi đột nhiên bước ra nữa bước, Hạ Trường Duệ nhất thời cảm nhận được nguồn uy áp vô hình bao phủ cả người, phần thô tục tiếp theo lập tức không nói ra tiếp.

Lực lượng uy áp là lớn mạnh như vậy, là Hạ Trường Duệ cảm thấy toàn thân bất động, đứng trước mặt Hàn Phi đột nhiên cảm thấy sự áp bách càng vô cùng lớn mạnh, trong lòng bỗng dâng trào nỗi sợ hãi, cả người run nhẹ, giống như là con linh dương đang đứng truốc con hổ dũng mãnh.

- Cút, Hàn Phi trầm giọng quát.

Hạ Trường Duệ như một cái máy, hoa tươi trên tay nhất thời nát vụn rơi xuống đất, uy áp biến mất trong nháy mắt khôi phục được tự do, mặc dù như vậy vẫn thất thỉu lui lại mấy bước, kết quả không cẩn thận bị vướng vào cánh cửa té lăn xuống đất.

Mấy người xung quanh thấy khách quán náo nhiệt không tự chủ cười một trận, Hạ Trường Duệ giận tím mặt, y liếc nhìn Hàn Phi với ánh mắt vô cùng oán độc, sau đó quay đầu bỏ chạy.

Ngược lại y cũng không ngốc, biết thực lực của mình và Hàn Phi kém nhau rất xa, tiếp tục cũng chỉ tự rước lấy nhục (!)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui