Là nhân vật được vạn chúng chú mục, Phượng Khinh Âm bình thường đều được người ta tặng lễ vật. Người tán tỉnh nàng cũng không biết dùng bao nhiêu tâm tư đưa tới kỳ trân dị bảo cầu một tiếng cười của mỹ nhân. Nhưng mà trên cơ bản đều bị nàng cự tuyệt phần lớn.
Hàn Phi khẳng định không phải người ái mộ theo đuổi nàng. Nàng cũng có thể nhìn ra Hàn Phi tặng nàng lễ vật hoàn toàn vì lòng cảm kích, bằng không tối thiểu cũng nên đóng gói lễ vật trước khi mang đi tặng.
Phượng Khinh Âm cười lắc đầu, đang muốn mở miệng nói lời từ chối. Ánh mắt bất ngờ nhìn vào chiếc nhẫn trong tay Hàn Phi.
Chiếc nhẫn này hình dáng cực kỳ phổ thông cũng không có điêu khắc hình trang trí gì cả. Cả vật thể một màu xanh biếc thuần sắc, tản mát ra ánh sáng cực nhạt, trong cảm giác của mình chiếc nhẫn tỏa ra sinh cơ cùng sức sống phi thường đặc biệt.
-Chiếc nhẫn này…
Lời cự tuyệt toát ra khỏi miệng nàng biến thành lời kinh ngạc:
-Rất đặc biệt…
Hàn Phi mỉm cười nói:
-Ngài thích là được rồi.
-Thích ta cũng không nhận đấy.
Phượng Khinh Âm giống như cười nói:
-Ngươi có phải hay tặng nữ nhân nhẫn không?
Kỳ thực hành động của Hàn Phi có chút mạo muội, bởi vì phong tục của đại lục tặng nhẫn cho nữ nhân thường có ý là cầu tình yêu. Hàn Phi đương nhiên rõ chuyện này, bất quá hắn thực sự không tìm ra được lễ vật gì thích hợp, càng không có khả năng đưa Vu Chi Chiến Cổ đưa cho đối phương?
-Cũng không phải.
Bị Phượng Khinh Âm vạch trần điểm này, làm cho Hàn Phi có chút xấu hổ, cảm giác làm chuyện có lỗi, hai tay co rụt lại chuẩn bị thu hồi.
Thật không ngờ Phượng Khinh Âm vươn tay ra nhẹ nhàng cầm lấy chiếc nhẫn. nàng nhìn kỹ một chút trong mắt phượng hiện lên vẻ kinh ngạc nói:
-Đây là vật phẩm linh pháp sao, là hệ sinh mệnh hả?
Tặng lễ vật mà cũng mệt như vậy! Hàn Phi âm thầm thở phào nhẹ nhõm giải thích nói:
-Chiếc nhẫn này là Thanh Hoa linh giới, truyền từ thời cổ đại tới nay. Nó có thể thu nạp thiên địa linh lực chuyển hóa thành lực lượng sinh mênh, có tác dụng trấn định tâm thần. Nó đối với việc tu luyện tâm pháp của pháp sư cùng võ sĩ rất có trợ giúp. Hơn nữa nó còn có thể thả ra một vài đấu kỹ hoặc pháp thuật cần tiêu hao lực sinh mệnh.
-Đặc biệt nhất là, nữ nhân đeo nó có thể vĩnh viễn thanh xuân không chút già yếu!
Một câu cuối cùng của Hàn Phi bắn trúng yếu hại của Phượng khinh Âm. Có nữ nhân nào không để ý tới dung nhan của mình chứ, cũng không nữ nhân nào là không muốn mình vĩnh viễn không già cả. Phượng khinh Âm là cường giả cấp Thiên Không, thọ mệnh dài hơn xa người thường, tốc độ lão hóa dung nhan cũng chậm hơn rất nhiều, nhưng là năm tháng cũng không buông tha một ai. Nàng cũng không thể chạy trốn thời gian được mãi, sớm muộn gì cũng có ngày dung nhan tuyệt thế sẽ biến mất.
Thanh Hoa linh giới này tuy rằng nàng lần đầu tiên nghe nói tới. Nhưng mà tuyệt đối có thể nhìn ra được chiếc nhẫn này bất phàm, tâm động là không thể tránh khỏi.
-Hừ! Ngươi đối với Phượng nha đầu có chủ ý gì thế?
Đang lúc Phượng Khinh Âm do dự, thì một thanh âm cảnh cáo vang lên trong đầu Hàn Phi.
-Ta cảnh cáo ngươi, ngươi dám xằng bậy với nàng, cẩn thận ta không khách khí với ngươi!
-Ta nào dám xằng bậy, chỉ là muốn kết giao với Phượng thị, mong một chút giúp đỡ mà thôi.
Hàn Phi cười khổ trong lòng nói:
-Thề với trời, ta cũng không có bất cứ ý đồ gì với Phượng khinh Âm tướng quân!
-Hừ! tốt nhất là như vậy.
Thanh âm Dạ võ đế dần dần biến mất.
Mà Phượng Khinh Âm dường như hạ quyết tâm, lắc đầu nói rằng:
-Lễ vật này quá lớn rồi, ta không thể thu được.
Cự tuyệt của nàng cũng trong dự liệu của Hàn Phi. Nhưng mà với thái độ làm người ba kiếp của Hàn Phi mà nói, chuyện gì hắn chẳng từng trải qua. Hắn hoàn toàn có thể nhận ra được Phượng khinh Âm nói một đằng nghĩ một nẻo, ánh mắt nàng toát ra vẻ yêu thích Thanh Hoa Linh Giới là không thể che giấu được.
-Không quý không quý, chỉ là trong lúc vô tình ta lấy được, nó cũng không có tác dụng lớn với ta.
Hàn Phi cười nói:
-Ngoại trừ ngài ra, ta nghĩ không còn ai thích hợp dùng nó hơn ngài. Mà đây chỉ là một chút tâm ý của ta thôi, xin ngài đừng cự tuyệt.
-Thuộc hạ cáo từ.
Nói xong không đợi đối phương phản ứng, Hàn Phi lộn người bay ra khỏi phòng làm cho Phượng Khinh Âm trừng mắt nhìn. Chung quy cũng không thể đuổi kịp Hàn Phi được.
-Tiểu tử này.
Nàng sờ mặt mình, ánh mắt lại nhìn xuống Thanh Hoa Linh Giới, trong lòng không nhịn được mà nhảy lên vài cái.
Vĩnh viễn thanh xuân, ai có thể nhịn được?
Hàn Phi trở về, làm cho bước chân chiến tranh đột nhiên đẩy nhanh tới yếu tắc nơi biên thùy này. Tuy rằng quân nhân sớm đã quen thuộc với chiến tranh, nhưng lần này lại khác.
Thiểm Điện quân đoàn đóng quân nhiều năm ở yếu tắc đầu tiên xuất phát tiến vào trong thảo nguyên Tây Mông. Chi quân đoàn này tồn tại chủ yếu là uy hiếp cùng trợ lực. Mà toàn quân xuất động như vậy là lần đầu tiên sau mười mấy năm.
Từ sáng sớm, yếu tắc đã tiến hành giới nghiêm quân lệnh cực kỳ nghiêm ngặt. Thương nhân, cư dân, dong binh cùng người mạo hiểm,… tất cả đều phải ở trong nhà không nên ra ngoài. Cửa hàng đóng của không tiếp tục kinh doanh, đường cái nguyên náo nhiệt vô cùng trở nên quạnh quẽ không gì sánh được. Mây đen chiến tranh đang bao phủ khắp bầu trời thành thị này.
Buổi chiều lúc hoàng hôn, bầu trời của yếu tắc đột nhiên tối sầm, quân chi viện từ đế quốc đang tới.
Từ yếu tắc Hồng Hà tới Thánh Kinh Đế đô đường xá xa xôi. Không Đà muốn bay cũng phải mất mấy ngày mới tới nơi được. Những phi công này tuyệt đối đi rất nhanh rồi, đủ có thể thấy được đế quốc coi trọng Hồng Hà yếu tắc tới mực nào. Tin tức Man Tộc xâm lấn vừa tới đã gửi ngay viện quân tới.
Mấy trăm đầu Sư Thứu không Kỵ cùng hơn một nghìn đầu Lôi Ưng Không Kỵ đều đáp xuống quảng trường. Hơn nữa còn có hơn mười Thiên Không võ sĩ đồng hành!
Viện quân đều là chọn ra từ quân đoàn cận vệ của đế quốc điều ra. Bọn họ đến yếu tắc Hồng Hà làm cho lực lượng trên không trung của yếu tắc được tăng cường rất nhiều. Nhưng mà nó cũng không có ý nghĩa là yếu tắc có thể an tâm không chút lo lắng. Từ trong Chiến Thần sơn mạch cách khe Hồng Hà chỉ có mấy trăm km. Không kỵ của Man tộc có thể từ bất kỳ chỗ này tiến hành đột ngột đột phá, áp lực phòng thủ là rất nặng.
Nhưng mà lực lượng không kỵ được tăng cường, cũng có thể phái ra được nhiều phi công thám báo tiến hành cảnh giới tuần tra.
Ban đêm, Hàn Phi nhận được nhiệm vụ mới, hắn hộ tống lược lượng Không Kỵ của Hỏa Phượng quân đoàn, chặn lại xâm lấn của Man tộc.
Đối với nhiệm vụ này Hàn Phi sớm có chuẩn bị rồi. Thiên Không võ sĩ hiển nhiên là phải chiến đấu trên bầu trời rồi. Hắn cũng là vị Thiên Không võ sĩ thứ ba của Hỏa Phượng quân đoàn.
Lúc nhận được mệnh lệnh, hắn đi tới xưởng vũ khí chuyên dụng của thành quân yếu tắc, muốn chế tạo một vũ khí chuyên dụng cho mình.
Chiến đầu trên bầu trời cùng mặt đất khác nhau rất nhiều. Không chiến là toàn bộ phương vị, rất nhiều đấu kỹ cùng chiến thuật đều có thể vận dụng cải biến. Việc này làm cho Hàn Phi nảy sinh ra ý nghĩ muốn chế tạo một vũ khí chuyên dụng.
Xưởng vũ khí của yếu tắc Hồng Hà chiến diện tích rất lớn. Bên trong công nhân phải có hơn nghìn, lò luyện cũng có chừng mấy trăm, ngày đêm lửa cháy không ngừng. Toàn bộ quân nhu như vũ khí, áo giáp, tấm chắn, tên nỏ, … của quân đoàn đều được chế tạo ở nơi này.
Nếu như không được cho phép đặc biệt, bất luận người nào cũng không thể đi vào xưởng được thủ vệ sâm nghiêm này được. Bởi vì rất nhiều bí mất chế tạo trong quân đội là không thể truyền ra ngoài.
Là Thiên Không võ sĩ lại vừa lập được đại công, Hàn Phi không chỉ tiến vào trong xưởng được, hơn nữa quân bộ còn chuẩn bị một cao giai sang sư chuyên môn phục vụ cho hắn.
Trung niên sang sư tên Đông Phương Không này thân phận không thấp, nhưng tính tình hiền lành, đối với Hàn Phi cũng rất khách khí. Chỉ là lúc hắn nhìn thấy Hàn Phi đưa ra bức tranh vẽ hình thức vũ khí thì không nhịn được mà nhíu mày.
Thân đao song nhận dài hơn hai mét, chuôi đao hình trụ dài hơn một mét. Vũ khí này không chỉ có hình thức kỳ lạ, độ dài không chỉ đạt được hơn ba mét chiều dài kinh người. Tuy rằng tên là chiến đao, nhưng độ dài đã tiếp cận kỵ thương rồi!
-Hàn Phi các hạ, thứ ta nói thẳng, cái chuôi vũ khí này của ngươi thực sự quá đặc biệt. Chiến đao như vậy rất khó không chế được, mang theo càng không tiện. Lúc chiến đấu mà bị người tới gần người công kích sợ rằng…
Đông Phương Không không nhẫn nhịn được mà lắc đầu nói rằng:
-Còn không bằng trực tiếp sử dụng kỵ thương!
Là một sang sư say mê rèn vũ khí, bản thân là một võ sĩ, Đông Phương Không đối với ý nghĩ kỳ lạ của Hàn Phi không cho là đúng, cho rằng Hàn Phi thuần túy là hồ đồ.
Hàn Phi cười cười không phản bác, so sánh với thời loạn thế giang hồ kiếp trước của hắn, chủng loại vũ khí của Cửu Thiên đại lục này không thể nghi ngờ được là thiếu rất nhiều. Kiếm, chiến phủ, chiến đao cùng trường thương đều khá bình thường.
Hình thức vũ khí trong bức tranh này của hắn là phỏng theo Mạch Đao Sảo gia cải biến đời Đường. Mạch đao rộng thùng thình lại sắc bén, có thể chém xuống trên chiến kỵ, rất lợi cho chém giết trên chiến trường. Trong tình huống chiến đấu trên không trung, bất kể là dùng đấu kỹ hay chém xuống uy lực hơn xa với trọng kiếm hay chiến phủ. Nhất là quần chiến thì lại có uy lực vô cùng. Hắn cầm Mạch Đao chính là muốn đối phó với số lượng Không Kỵ lớn.
Có chiếc nhẫn nạp vật, mang theo căn bản không thành vấn đề, hơn nữa dù bị người cận thân công kích, muốn thay đổi vũ khí cũng dễ dàng. Hai khuyết điểm này không tính là gì đối với hắn.
-Đông Phương các hạ, cảm ơn ý kiến của ngài, nhưng mà ta muốn chế tạo nó.
Hàn Phi nói.
Thấy Hàn Phi đã quyết định, Đông Phương Không cũng không muốn khuyên bảo nữa. Hắn suy nghĩ một chút nói rằng:
-Chế tạo vũ khí như vậy, tài liệu cần phải tốt nhất bằng không rất dễ gẫy. Trong xưởng của chúng ta có huyền thiết tốt nhất, nhưng mà giá cả cũng rất cao, ngài phải được quân bộ cho phép mới được.
-Không cần phải phiền phức như vậy, tài liệu ta có.
Hàn Phi không chút hoang mang nói, hắn sớm đã có chuẩn bị.
Đông Phương Không kinh ngạc nhìn, Hàn Phi lấy ra hai khối tài liệu to cỡ cái khiên chắn trong chiếc nhẫn nạp vật.
Đông Phương Không thoáng cái ánh mắt bị hấp dẫn. Hai kiện tài liệu này giống như lân phiến thật lớn, độ dày rộng chừng hai ngón tay. Dưới ánh lửa chiến rọi lộ ra màu trắng đặc biệt. Biểu hiện ra hoa văn kỳ lạ mơ hồ, chỉ nhìn đã biết không phải mặt hàng bình thường.
-Đây là…
Đông Phương Không sắc mặt bỗng nhiên thay đổi, trong mắt hiện lên thần thái không hiểu, hắn run giọng hỏi:
-Có phải là long lân không?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...