Linh Vũ Cửu Thiên

Tây lộc chiến thần sơn mạch, trên bầu trời cao vạn thước, một thân ảnh bay vút qua chuyển về hướng nam, một đường quỹ đạo rất đẹp xẹt qua bầu trời.

Hàn Phi không biết mình cụ thể bay được bao xa, nhưng trên bầu trời có thể thấy đại sa mạc rộng lớn bao la, cách chiến thần sơn mạch cũng không còn xa lắm, nếu tính thời gian cũng chỉ hai giờ nữa mà thôi.

Với tốc độ thế này cho dù là Ốc Kim dốc toàn lực chạy cũng không đuổi kịp, hơn nữa cho dù Ốc Kim có thể đạt được tốc độ này, cũng không thể liên tục chạy trong hai giờ, năng lực hành động của võ sĩ thiên không có đôi cánh mãi cao hơn so với võ sĩ hạ giới.

Hắn là lần đầu tiên sử dụng đôi cánh bay đường dài thế này, lại muốn thử cực hạn bay của mình là bao nhiêu, do vậy bay mãi không dừng, tới lúc thiên tiên chân khí trong khí hải tiêu hao bảy tám phần, mới cho tốc độ bay chậm thu lại đôi cánh, từ từ đáp xuống chân núi.

Sau khi đáp xuống chân núi, Hàn Phi tìm một khối đá sạch sẽ ngồi xuống xếp bằng, nhắm mắt lại hấp thụ linh lực thiên địa xung quanh bổ sung vào phần bị mất, sau một giờ hắn lại mở mắt ra, thần quang trong hai tròng mắt trầm tĩnh.

Đột nhiên người hắn bỗng nhiên run rẫy, xương cốt toàn thân phát ra tiếng “ rắc rắc” cơ thể từ từ thu nhỏ lại, bắp thịt trên mặt không ngừng co bóp, từ một gã man tộc cao to dần dần biến thành hình dáng ban đầu, áo giáp trên người trở nên dài rộng cồng kềnh.

Vóc dáng cơ thể thay đổi dắng kể chắc chắn là khá khó chịu, Hàn Phi cảm thấy toàn thân mình hình như bị người ta dùng kim châm vào, khắp nơi đều đau nhức, qua một lúc sau mới hồi phục lại.

Hắn cởi bỏ chiếc thiết giáp đen nặng nề, từ trong chiếc nhẫn nạp vật lấy ra một y phục võ sĩ ra thay.

Cưỡi bỏ bộ áo giáp này, Hàn Phi từ A Đức Tư võ sĩ man tộc trở lại với chính mình.

Đôi cánh ở phía sau từ từ mở ra, Hàn Phi lại bay lên trời, hướng về phía nam bay qua chiến thần sơn mạch.

Hành trình trở về phía trước tương đối thuận lợi, trên đường hắn gặp ít nhất ba đội tuần tra không kỵ man tộc, nhưng tất cả không kỵ man tộc chỉ đang nhìn xa xa, sau khi phát hiện hắn không phải là kẻ địch thì tránh qua một bên, hoàn toàn không dám gây trở ngại.

Không kỵ sĩ bình thường đều là thực lực của võ sĩ đại địa, số ít đội trưởng quan chỉ huy cấp cao có thể đạt tới võ sĩ hải dương, nhưng mười không kỵ sĩ cấp võ sĩ hải dương cũng không dám tranh đánh trên bầu trời với võ sĩ thiên không, chỉ có võ sĩ thiên không đối phó với võ sĩ thiên không.

Sau khi bay gần một giờ, trên bầu trời phía trước Hàn Phi xuất hiện ba thân ảnh xếp hình chữ “Phẩm” nhanh chống bay lại gần hắn.


Ánh mắt Hàn Phi rất nhạy bén, lập tức phát hiện ra đó là ba con sư tử, và ba kỵ không sĩ trên lưng ba con sư tử đó không phải là man tộc.

Đội tuần tra không kỵ của Hồng Hà Yếu Tắc, cuối cùng nhìn thấy đồng bào của mình rồi, Hàn Phi không nhịn nỗi lộ ra vẻ vui mừng, lập tức bay chậm lại.

Khoảng cách giữa hai bên càng ngày càng gần, ba không kỵ sĩ sư tử mình mặc võ trang hình như đã nhận ra hình dáng của Hàn Phi, tất cả đều thở dài nhẹ nhõm, kỵ thương trong tay bọn họ không tự chủ được phóng xuống.

- Các hạ, xin hỏi ngài đi qua chỗ này sao?

Cách hơn mười thước, một không kỵ sĩ thủ lĩnh cao giọng nói, tuy Han Phi tuy không phải là man tộc, nhưng dù sao cũng từ hướng man tộc đi qua, hắn không phải không thực hiện chức trách của mình, đương nhiên nói khẩu khí phá lệ khách khí, để tránh khỏi làm Hàn Phi tức giận.

Bất luận ở đâu, võ sĩ thiên không cũng là cường giả được người khác ngưỡng mộ.

- Ta là Hàn Phi thám báo thượng sĩ của tiểu đội Ám Thứ quân bộ, vừa hoàn thành nhiệm vụ phải trở về Hồng Hà Yếu Tắc... Hàn Phi mỉm cười.

Thám báo Ám Thứ! Ba không sị sĩ sư tử nhất thời nhìn nhau, quả thật có chút không dám tin vào tai mình, thám báo Ám Thứ của quân bộ đương nhiên bọn họ biết, chỉ là một võ sĩ thiên không sao có thể đi làm thám báo ẩn núp, hơn nữa lại là một thượng sĩ, phải chăng là quân cảnh vệ trong Hồng Hà Yếu Tắc, cường giả cấp thiên không không phải là quan chỉ huy cấp cao một mình đảm đượng một phương diện nào đó sao.

Nhưng bây giờ không phải là lúc dò xét, một tên không kỵ sĩ thủ lĩnh nghỉ ngợi nói:

- Hàn Phi các hạ, chúng tôi đang chuẩn bị trở về Hồng Hà Yếu Tắc, chi bằng cùng nhau trở về, ngài thấy thế nào?

Tuy đẳng cấp quân hàm của y cao hơn Hàn Phi ba cấp, nhưng đẳng cấp thực lực lại nặng hơn quân hàm.

Hàn Phi vui vẻ nhận lời, trong lòng biết rõ đối phương có chút bâng khuâng về thân phận của mình, cùng trở về là có ý để dò xét, nhưng hắn không để ý, vì đây là chức trách của đối phương.


Thể là Hàn Phi và ba không kỵ sĩ sư tử cùng bay về hướng Hồng Hà Yếu Tắc, do tốc độ của sư tử tương đối chậm, qua ba giờ bay, lúc này sắc trời dần dần tối lại, cuối cùng cũng thấy được hình dáng nguy nga của Hồng Hà Yếu Tắc.

Về nhà rồi!, trong lòng Hàn Phi dâng lên một niềm vui sướng tận đáy lòng, tuy rời khỏi Hồng Hà Yếu Tắc không tới hai tháng, nhưng lại cảm giác giống như là từ một thế giới xa xôi trở về.

Không kỵ sĩ thủ lĩnh gia tăng tốc độ bay đi, y phải hội báo tình hình cho quân bộ, còn hai không kỵ còn lại cùng Hàn Phi bay chậm lại trên bầu trời, cuối cùng đáp xuống cái sân rộng bên cạnh khu bắc của quân bộ Yếu Tắc.

Hắn vừa đáp xuống đất, xung quanh có mười mấy tên đại hán đi lại, lớn tiếng hét:

- Hàn Phi, cuối cùng ngươi trở về rồi!

Trên mặt mỗi người đều tỏ ra thần sắc vui mừng, Thiết Hán, Thác Á, A Lạc Đặc, bỗng nhiên là thành viên của tiểu đội Ngân Chủy, Thiết Hán tiến lên trước đấm một quyền lớn vào ngực Hàn Phi

- Bà nó! Ta đã nói tên tiểu tử như ngươi chắc chắn là không thể chết mà, bây giờ còn thăng lên là võ sĩ thiên không nữa, làm lão tử phải ghen tị chết đây mà!

Nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc, trong lòng Hàn Phi nhất thời như có một dòng nước ấm chạy qua, không khỏi hỏi:

- Các người sao lại ở đây?

- Chúng tôi đều đang đợi ngươi, hôm nay không có nhiệm vụ, Thiết Hán nói:

- Phượng tướng quân nói hôm nay ngươi sẽ về, còn nói ngươi hoàn thành nhiệm vụ hơn nữa còn thăng lên võ sĩ thiên không, cho nên thủ ở cửa quân bộ chờ ngươi, đã đợi mấy giờ rồi!

Hàn Phi trong lòng cảm động, mỉm cười:


- Huynh đệ, không nói nữa, tối nay ở Hồng Ma Phường ta mời, ai không uống sai thì người đó là con rùa!

- Được! mọi người ồn ào đáp.

- E rằng phải chờ thêm một chút nữa, giọng của một người đột nhiên từ hai bên truyền lại.

Mọi người quay lại nhìn, chỉ thấy Phượng Khinh Âm trưởng đoàn quân của đoàn quân Hỏa Phượng và vài nữa quân quan đi tới, thế là lập tức tránh ra mở đường hành lễ.

Phượng Khinh Âm đi tới trước mặt Hàn Phi, mỉm cười nói:

- Hàn Phi, hoan nghênh ngươi trở về!

Sau đó, nàng làm một động tác làm cho tất cả mọi người đều chú ý, tiến lên dang rộng hai cánh tay ôm lấy Hàn Phi thật chặc.

Trong quân bộ đế quốc Quang Huy, Phượng Khinh Âm có mỹ danh người đẹp tướng quân, dũng võ và vẻ đẹp của nàng rất nhiều thi nhân nói nhắc đến trong thơ văn, và từ trước tới giờ nàng chưa từng để mắt đến bất cứ nam nhân nào.

Một thần nữ trong lòng nam nhân thế này, ôm lấy Hàn Phi trước mặt đông đảo nhiều người, lan truyền ra ngoài chắc chắn là chuyện làm xôn xao cả thành.

Tất cả nam nhân hai bên đều dùng đôi mắt đố kỵ nhìn Hàn Phi, hận là không để thay thế hắn.

Hàn Phi cũng không ngờ, hắn cảm nhận được một mùi hương vây quanh, ngực chạm vào hai hai vật thể cao chót vót và đàn hồi, chỉ là không cảm nhận được mùi vị này được lâu, Phượng Khinh Âm đã đã buông lỏng ra cười nói:

- Là phần thưởng của ta cho dũng võ của ngươi, có được thuộc hạ như ngươi là vinh vang của ta!

- Cảm tạ hậu ái của trưởng đoàn, Hàn Phi lấy lại bình tĩnh trả lời, trong lòng lại có cảm giác hối tiếc.

Phương Khinh Âm cười nói:

- Đi, La Tạp Tư đại nhân và các các trưởng đoàn quân khác đều đang chờ ngươi, chúng ta phải nhanh đến hội báo tình hình cụ thể, sẽ không làm lỡ chuyện của ngươi đâu.


Trong phòng nghị sự của quân bộ, thượng tướng La Tạp Tư và rất nhiều quan quân chỉ huy cấp cao đang ở phía trước, Hàn Phi không chút hoang mang, từ đầu chí cuối đem chuyện mình ở Cuồng Lan Yếu Tắc nói rõ qua một lượt.

Ngoại trừ nói về tình báo của man tộc ra, chuyện ẩn núp của mình có chút hư cấu bịa đặt, trên đường bị áp sát bao nhiêu lần cũng không nhớ rõ, rất nhiều bí mật về mình, chuyện nên giấu thì phải giấu, chỉ nói cuối cùng thuật ngụy trang đột nhiên mất đi hiệu lực bị vu sư phát hiện, giết chết đối phương và hoàn thành nhiệm vụ.

Chuyện của hắn kể khá ly kỳ, nhưng Hàn Phi lại không hề e ngại thề thần hồn khảo nghiệm, vì có Dạ Võ Đế, khế ước thần hồn không có tác dụng gì với hăn.

Hàn Phi từ trong chiếc nhẫn nạp vật lấy ra pháp trượng của Ngả Tát Khắc Sâm làm chứng cứ, Áo Đan Ni Nhĩ đang ngồi bên cạnh thượng tướng La Tạp Tư tiếp lấy, xem xét tỉ mỉ qua một lượt gật đầu nói:

- Không sai, đây là một cây pháp trượng thổ hệ cao giai, ẩn chứa lực lượng thổ hệ vô cùng lớn mạnh, nếu ta nhớ không lầm, Ngả Tát Khắc Sâm đó chính là đang tu luyện pháp lực thổ hệ.

Có lời nói của vị pháp sư này, kể cả thượng tướng La Tạp Tư và các quan quân chỉ huy khác không ai muốn hỏi thêm về chuyện ẩn núp của hắn, toàn là hỏi về đoàn quân man tộc, đặc biệt là tình hình của đoàn quân Liệt Viêm.

Cái này làm cho Hàn Phi thở phào nhẹ nhõm, vì nói dối nhiều sẽ sai nhiều, có lúc vì một lời nói dối mà phải cần dùng nhiều lời nói dối để che đậy như vậy dễ lộ ra sơ hở.

Hắn liên tục trả lời các truy vấn của các quân quan, nhưng về đoàn quân Liệt Viêm, Hàn Phi cũng giải thích rất ít.

Hội báo và truy vấn liên tục trong hai giờ với kết thúc, cuối cùng thượng tướng La Tạp Tư mãn nguyện gật đầu nói:

- Hàn Phi thượng sĩ, ngươi thật giỏi, công lao của ngươi ta đã trình báo cho đế đô, tin rằng ngươi sớm nhận được vinh dự và thần thưởng nên có!

- Cảm tạ tất cả những gì ngươi làm cho đế quốc.

Một vị thống suất trên vạn người đứng lên, hướng về phía Hàn Phi hành lễ theo nghi thức quân đội.

- Đây là ta nên làm! Hàn Phi vội vàng hành lễ

Trong lòng hắn lại vô cùng kinh ngạc, đang lúc không để ý, phát hiện Phượng Khinh Âm ngồi bên cạnh mình nhẹ nhàng nở nụ cười ý vị thâm trường với mình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui