Một trận tuyết nhỏ qua đi, khí trời cuối cùng cũng trở nên sáng sủa, bầu trời cao vạn lý như được tẩy gội, mặt trời lên cao chiếu ánh sáng xuống Cuồng Lan Yếu Tắc, một thành phố cực lớn hiện ra bừng bừng sức sống.
Trên quãng trường rộng lớn trung tâm khu nam, hàng vạn võ sĩ và kỵ sĩ đang chỉnh tề đội ngũ, đứng đầy cả quãng trường, và trên không trung còn có trên trăm không kỵ bay quanh khắp bầu trời, đông nghịt cả không trung, lúc này không khí trên trời hay dưới đất vô cùng cuồng nhiệt.
Ở trên quãng trường này, hội tụ hơn phân nữa lực lượng tinh hoa của Cuồng Lan Yếu Tắc, một phần bọn họ thuộc quân đoàn Yếu Tắc, một phần là con cháu tinh anh của các gia tộc lớn và kỵ sĩ gia tộc, cũng có võ sĩ dũng cảm đến từ bộ lạc thảo nguyên, dưới mộ binh của đế quốc đều tụ tập lại đây, tất cả tạo thành một đoàn quân viễn chinh Cuồng Lan.
- Các ngươi cùng tụ tập lại đây vì sự nghiệp to lớn huy hoàng, giọng nói của Cáp Cách Đức hoàng tử thứ ba đế quốc truyền khắp quãng trường:
- Trăm năm nay, dũng sĩ của chúng ta đã đổ máu quá nhiều trước kẻ thù là nhân tộc, nhưng từ trước đến nay chúng ta không hề từ bỏ chiến đấu.
- Dựa vào cái gì phải nhượng bộ để bọn nhân tộc lười biếng tham lam chiếm lấy đất đai dồi dào của đại lục, bọn chúng chắc chắn sau này sẽ là nô lệ của thần tộc Thái Thản, con dân của chúng ta phải có lãnh thổ tốt nhất, các dũng sĩ, hãy chuẩn bị, chúng ta sẽ công chiến Hồng Hà Yếu Tắc, tiêu diệt đế quốc Quang Huy.
Giọng nói vô cùng cuồng nhiệt vang vọng đến tai của mọi người, vị hoàng tử đế quốc anh tuấn trẻ tuổi này đứng trên đài cao quãng trường, có vô số kỵ sĩ gia tộc xung quanh, giơi cao trọng kiếm hoàng kim biểu thị quân quyền, ánh sáng mặt trời chiếu vào thanh kiếm khúc xạ ra những tia sáng nhọn hoắc, đẹp mắt uy phong đến cực điểm.
Bọn võ sĩ và kỵ sĩ ai nấy đều sôi trào nhiệt huyết đến cực điểm, bọn họ rút vũ khí trên người mình ra giơ lên cao, phát ra tiếng hò hét như sóng gầm:
- Công chiếm Hồng Hà Yếu Tắc, tiêu diệt đế quốc Quang Huy, hoàng đế điện hạ muôn năm!
Là một người được gia tộc mộ chinh, Hàn Phi cũng đứng trong đám đông, cùng giơ chiến đao lên cao hò hét, chỉ là ngược với biểu hiện cuồng nhiệt bên ngoài, trong lòng lại vô cùng tĩnh nguội, còn có chút lo âu dò xét.
Đoàn quân viễn chinh Yếu Tắc đã tập trung xong, lúc này bất quá là sẽ đại động viên tiền chiến mà thôi, nhưng khoảng cách viễn chinh khá gần thời gian còn lại chỉ hai ngày, sau ngày này đoàn quân Hỗn Biên lớn mạnh thế này cùng hợp với đoàn quân Liệt Viêm, tất công vào Hồng Hà Yếu Tắc chắc chắn sẽ xảy ra một trận chiến khóc liệt xưa nay chưa từng có.
Chỉ là tới bây giờ, Hàn Phi lãng phí bao nhiêu tâm tư, nhưng vẫn không biết kế hoạch chiến đấu của man tộc, không biết hai đoàn quân này dùng phương thức gì công nhập vào đế quốc Quang Huy.
Trên quãng trường rộng lớn hai bên đông tây đều có hai tòa tháp vu sư đứng sừng sửng cao chọc trời, chúng phân chúc cho công tước và tất cả quân bộ Yếu Tắc, là hai tòa kiến trúc lớn nhất ở Yếu Tắc, hai tòa tháp này đều có gắn trên đó mắt vu sư rất lớn, xung quanh đều có người quan sát.
Lễ động viên trước khi chiến đấu này kéo dài một giờ thì kết thúc, sĩ khí của các kỵ sĩ và võ sĩ đoàn quân đều tăng đến cực điểm, tất cả mọi người đều rất hăng hái đều muốn lập tức tiến vào đế quốc Quang Huy để triển khai giết chóc, dưới mệnh lệnh của các quan chỉ huy, đoàn quân viễn chinh phía tây quãng trường tạm thời ổn định lại.
- A Đức Tư!
Cùng với mọi người đang chuẩn bị tiến nhập, cửa Hàn Phi đột nhiên có người gõ, Hàn Phi xoay đầu nhìn, bất thình lình là trưởng lão Ca Đặc của gia tộc La Lạc.
- Trưởng lão Ca Đặc, có chuyện gì không?, Hàn Phi đi tới hỏi, trong gia tộc La Lạc, quan hệ giữa hắn và trưởng lão Ca Đặc tương đối tốt.
- Là chuyện tốt, Ca Đặc cười nói:
- Đi, hoàng tử điện hạ muốn gặp ngươi!
Hoàng tử Cáp Cách Đức muốn gặp mình, Hàn Phi trong lòng ít nhiều có chút kinh ngạc, bất động thanh sắc gật đầu, theo trưởng lão Ca Đặc đi vào dãy lầu lớn bên cạnh quân bộ.
Đi qua từng lớp trạm kiểm soát, trong thư phòng của một dãy lầu quân bộ, hắn nhìn thấy Cáp Cách Đức hoàng tử điện hạ.
Hoàng tử Cáp Cách Đức lúc này đã thay bộ y phục kỵ sĩ bằng một bộ áo giáp màu vàng lỗng lẫy uy nghiêm, đang ngồi giữa bàn xem công văn, hiện ra mấy phần khí chất nho nhã hiếm có của man tộc, chỉ là trong mắt chớp động ánh sáng làm cho người ta có cảm giác sợ hãi.
Vị điện hạ này tuy còn trẻ, nhưng rõ ràng đã có khí độ uy nghiêm của một hoàng giả
Bên cạnh y còn có một vu sư áo bào trắng, vu sư thoạt nhìn trông rất lớn tuổi, trên tay cầm một cây pháp trượng rất to, trên mặt lão tràn đầy những nết nhăn, hai mắt trong suốt có thần, cho người ta có cảm giác vô cùng hiền từ.
Hai bên bàn sách, còn có hai ngã vệ sĩ hung hãn đứng sừng sững, dáng người cao cao, ánh mắt sắc bén, tuyệt đối là cường giả hạng nhất.
Sau khi Hàn Phi được đưa đến thư phòng, trưởng lão Ca Đặc hướng về Cáp Cách Đức hành lễ sau đó cung kính lui ra khỏi căn phòng, lão ở gia tộc La Lạc địa vị không thấp, nhưng trước mặt hoàng tử hoàng toàn không có số hiệu nào cả.
Hàn Phi tiến lên theo hãnh lễ theo kiểu kỵ sĩ, trầm giọng nói:
- A Đức Tư gặp được điện hạ, triệu kiến của ngài là vinh hạnh của ta!
- Rất vui gặp được ngươi, kỵ sĩ A Đức Tư, hoàng tử từ phía sau bàn sách đứng dậy, cư nhiên rất có phong độ.
- Ta đã từng nghe qua tên của ngươi, A Đức Tư kỵ sĩ, Cáp Cách Đức mỉm cười nói:
- Nghe nói ngươi cũng tham gia viễn chinh lần này, thật sư không phải là ta muốn gặp ngươi, người thật sự muốn gặp ngươi là đại vu sư Ngả Tát Khắc Sâm bên cạnh ta.
Vu sư áo bào trắng chậm rãi đứng lên, cười tủm tỉm nói:
- A Đức Tư kỵ sĩ.
- Chào ngài, đại vu sư Cáp Cách Đức tôn kính, Hàn Phi vội khẩn trương hành lễ, ngầm trong lòng có hiếu kỳ, vì hắn hoàn toàn không biết đối phương.
Vu sư già hiển nhiên là nhận ra suy nghĩ của Hàn Phi, cười nói:
- A Đức Tư kỵ sĩ, ngươi không cần phải cảm thấy kỳ quái, trước khi tới đây, ta cũng không biết ngươi, nhưng nghe nói ngươi có con chiến sủng rất đặc biệt, cho nên xin hoàng tử triệu ngươi đến gặp mặt.
Cáp Cách Đức bên cạnh cạnh giải thích:
- Ngả Tát Khắc Sâm đ*o sư không chỉ là một đại vu sư thổ hệ, đối với chiến sủng cũng nghiên cứu nhiều.
Thì ra là vậy! Hàn Phi nhất thời phất lờ, hắn có con chiến sủng lớn mạnh chuyện này không có gì là bí mật, trong Yếu Tắc có rất nhiều người biết.
- Kỵ sĩ A Đức Tư, có thể xem chiến sủng của ngươi không?, lão vu sư sốt ruột hỏi:
- Đương nhiên là không thành vấn đề, Hàn Phi cười nói.
Hắn lập tức mở bao cổ tay linh thú ra, Ốc Kim từ trong linh thú phóng ra, nhưng Ốc Kim bây giờ không trong phong thái chiến đấu, vừa nhìn chỉ là giống con chó dễ thương đáng yêu.
Yêu thích chiến sủng là thiên tính của man tộc, ngay cả Cáp Cáp Đức cũng mở to hai mắt nhìn chiến sủng của Hàn Phi uy phong ra sao, kết quả lại nhìn thấy một con chỏ nhỏ vô cùng đáng yêu, đều này làm cho y không khỏi có chút thất vọng,
- Quả nhiên là chiến sủng có hai hình thái, Ngả Tát Khắc Sâm lại tỏ hai mắt sáng ngời, tấm tắc khen ngợi nói:
- Ta sớm nghe qua biển cát tây lục có lang vương hoàng kim, trong truyền thuyết nói có thể thấy được nó vận mai rất mai mắn, số lượng cực kỳ ít...
- Đại vu sư các hạ, có cần ta bảo nói biến thành hình dạng chiến đấu không, Hàn Phi hỏi
- Không, trước tiên không cần, vu sư già liên tục gật đầu, hai mắt sáng ngời nói:
- Ta có một chủ ý hay hơn, ta có một con chiến sủng vương lang Nộ Phong, chi bằng chúng ta cùng đi chiến thần sơn mạch săn bắn, xem thử lang vương hoàng kim của ngươi lợi hại, hay lang vương Nộ Phong của ngươi lợi hại hơn, ngươi thấy thế nào?
- Cái này.. Hàn Phi hơi chút do dự, vu sư già này đối với chiến sủng thật là cuồng nhiệt.
- Không có vấn đề gì, bây giờ chúng ta đi đến trưa thì trở về, một chút cũng không lỡ việc, ta nghĩ điện hạ cũng không để ý, vu sư già cười nói.
Đương nhiên, A Đức Tư kỵ sĩ, ngươi cùng đại vu sư Ngả Tát Khắc Sâm đi một chút thì được rồi, ta cho ngươi một này, Cáp Cách Đúc mỉm cười nói:
- Nếu không phải sự tình quá bận, ta cũng muốn cùng các ngươi đi chiến thần sơn mạch săn bắn.
Nếu hoàng tử Cáp Cách Đức đã nói rồi, Hàn Phi tự nhiên cũng không có ý cự tuyệt, hắn đảo mắt liền nghĩ nói không chừng từ chỗ đối phương tìm ra hành động lần này, nguyện theo ý ngài, đại vu sư các hạ!
Thế là Hàn Phi cùng Ngả Tát Khắc Sâm cáo biệt Cáp Cách Đức, rất nhanh rời khỏi quân bộ.
Là một đại vu sư, Ngả Tát Khắc Sâm không có kỵ sĩ đi theo hộ vệ, y mở bao cổ tay linh thú của mình ra, ánh sáng trong đó chớp động sáng lên, một con cự lang màu xanh bỗng nhiên xuất hiện phóng xuống đất.
Hình dạng con cự lang này và Ốc Kim không khác biệt là mấy, bộ lông màu xanh nhạt rất đẹp, hình dạng to khẻo ưu mỹ, trên trán còn có một cái sừng nho nhỏ, tuyệt đối là một sinh vật vô cùng xinh đẹp.
- Tên của nó là Nộ Phong, là một con chiến sủng lục giai phong hệ, Ngả Tát Khắc Sâm vuốt đầu cự lang âu yếm nói:
- Tốn rất nhiều tâm huyết mới có thể đào tạo được, vẫn chưa ký kết khế uốc thần hồn, vốn là muốn tặng cho con gái ta, chỉ tiếc...
- Bỏ đi, không nói cái này nữa, lão lắc đầu, với thư thế khá mạnh mẽ xoay người nhảy lên lưng cự lang, giơ pháp trượng chỉ về phía trước nói:
- Chúng ta đi, xem ai có thể tiến vào Yếu Tắc trước
Vị vu sư này hăng hái, giống như một đứa trẻ mười tuổi, ngay cả Hàn Phi cũng cảm nhận được hào hùng này.
Ốc Kim từ mặt đất nhảy dựng lên, thân hình bỗng nhiên phồng lên biến thành trạng thái chiến đấu, nó và sói vương của Ngã Tát Khắc Sâm xem ra quả thật là trời sinh một đôi, hai con cự lang đang nhìn nhau, đồng thời gầm nhẹ khiêu chiến.
Hàn Phi cũng ngồi trên lưng Ốc Kim, Ngã Tát Khắc Sâm lớn tiếng nói:
- Chúng ta đi!
Vừa nói dứt lời, lang vương Nộ Phong giống như cung rời khỏi tên dũng mãnh phóng nhanh về phía trước, còn Ôc Kim ở phía sau không cam lòng tỏ ra yếu kém, không đợi Hàn Phi giụt chạy, vội vàng đuổi theo đối phương.
Hai con sói lớn giống như hai cơn cuồn lốc quét qua, tốc độ của bọn chúng làm ảnh hưởng không nhỏ đến người đi đường, chỉ là lúc đội quân tuần tra chạy đến, bọn võ sĩ chỉ có thể hình bóng xa tít đang mất dần.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...