Cái chết của Khố Phổ, giống như một hòn đá nhỏ được ném vào hồ Cách Lực Mộc, sau khi những sóng gió nho nhỏ trong phủ hầu tước được nhanh chóng dọn xong, không hề để lại chút vướng mắc gì, hầu tước Bàng Ân nhớ tới công lao trước đây của y, lấy danh nghĩa chiến vong cấp cho người nhà y một phần trợ cấp, cũng coi như là tận nghĩa rồi.
Thu được lợi ích không nhỏ trong trận tranh chấp này chắc chắn phải là Hàn Phi, hắn dùng sự thật chứng minh thân phận của mình, cũng chiếm được nhiều tín nhiệm của hầu tước Bàng Ân hơn, sau này cũng không thể có người nghi ngờ thân phận của hắn.
Nhưng cái Hàn Phi không biết là, hắn cho rằng mình đã vượt qua cơn nguy hiểm này, không nghĩ tới sự việc lần này, mới chỉ là khởi đầu của nguy hiểm chân chính mà thôi! Mấy ngày sau, một trận bão tuyết đặc biệt lớn ập vào Cuồng Lan Yếu Tắc, một cơn lốc từ cực bắc bão tuyết kéo đến mang theo vô số sương tuyết đổ vào đại thảo nguyên phía bắc, cuối cùng ngừng lại ở chiến thần sơn mạch xa xôi, gây ra rất nhiều tai họa cho cư dân bộ lạc xung quanh Yếu Tắc.
Vô số liều bạc bị bão tuyết bao phủ, bò dê bị lạnh chết nhiều vô số kể, người dân bình thường bộ tộc Mẫn Vạn mất đi chỗ nương náu, vì để sinh tồn lũ lượt kéo vào thành, nhưng vào lúc này, Cuồng Lan Yếu Tắc trong trạng thái giới nghiêm quân quan, quân thủ vệ phái nhiều quân tuần tra vào khu bắc giữ gìn an ninh,cửa thành càng canh phòng nghiêm ngặt, trừ quân đội và bộ tộc được phép ra, tất cả mọi người không được phép ra vào, nhiều người dân tụ tập lại thành nhóm ở ngoài thành.
Nhưng lớp tuyết rơi dầy khắp nơi, công tước A Tư Khoa Đặc cũng phái ra một nhóm người và vật tư, giúp đỡ người dân bộ tộc bị mất nhà cửa ruộng vườn xây dựng liều trại chỗ ở và phát lương thực, phòng ngừa xảy ra nạn đói rét.
Hàn Phi đứng trên ban công biệt thự, nhìn thấy Yếu Tắc bị lớp tuyết dầy che phủ, thế giới xung quanh toàn là màu trắng xóa, khí bẩn hắn thở ra ngưng tụ thành một đám sương trắng trên không trung.
Một chùm ánh sáng màu xám nhạt đột nhiên từ xa phóng tới hắn, người hắn lập tức đảo qua, giống như là con mãng xa vừa uốn lượn, làm cho người ta có cảm giác không rét mà run.
Chùm ánh sáng này là từ một tòa tháp vu sư ngoài mấy trăm thước bắn tới, trên nóc đỉnh tháp có con mắt màu đen to lớn, chung quanh mắt đang bùng cháy ngọn lửa màu đen, chính là vô số tia sáng được lan tản từ nó và đảo qua trên bầu trời Yếu Tắc.
Hàng trăm tòa tháp vu sư lớn nhỏ trong Yếu Tắc tất cả đều phát có con mắt màu đen này, những tia sáng của chúng phát ra đan chéo vào nhau che phủ của tòa Yếu Tắc, trừ mấy nơi đặc biệt ra, hầu như tất cả những phố lớn ngõ nhỏ đều bị lan tỏa đến, trừ phi trốn ở trong phòng, bằng không chỉ cần xuất hiện trên đường thì rất khó thoát khỏi cái liếc nhìn và tra xét của chùm ánh sáng này.
Đây là tháp vu sư đặc biệt có vu sư chi nhãn, là một loại pháp thuật cao giai, do linh lực tiêu hao quá lớn, tình huống bình thường sẽ không mở ra, nhưng một khi đã mở ra, cả tòa Yếu Tắc đều được các vu sư giám sát, nhất cử nhất động trong thành đều không thoát khỏi tầm mắt của các vu sư, mà vu sư chi nhãn có hiệu quả giống như chân thận chi nhãn, tất cả ngụy trang và ảo thuật không thể nào che dấu được sự soi chiếu của nó, khai mở giới nghiêm quân quan và vu sư chi nhãn, chứng tỏ Cuồng Lan Yếu Tắc có chuyện rất trọng đại xảy ra, mà chuyện này cho dù đường xá xa xôi quân đoàn Liệt Viêm cũng phải đến sao? Hàn Phi bất giác lâm vào trạng thái trầm tư, tuy hắn có thể quả định quân đoàn Liệt Viêm đang vội vã đến Yếu Tắc, nhưng lúc nào quân đoàn đến, tại sao trong mùa đông bất lợi như thế này lại từ nơi vạn dặm xa xôi gấp rút chạy tới, có nhiêu bí ẩn cần phải giải khai.
Lúc Hàn Phi đang suy nghĩ, một người lặng lẽ xuất hiện phía sau hắn, khoác chiếc áo choàng lên người hắn nhẹ nhàng nói:
- Đại nhân, bên ngoài lạnh lẽo, cẩn thận kẻo nhiễm lạnh.
Hàn Phi mỉm cười, xoay người ốm lấy Na Lệ Á từ phía sau hôn một cái rồi nói:
- Sao nàng không ngủ thêm chút nữa?
Nguồi không phải cỏ cây mà vô tình, tuy thân phận Na Lệ Á chẳng qua là ả thị nữ, nhưng lâu ngày ở chung Hàn Phi đối với nàng cũng có chút cảm tình.
Na Lệ Á tựa đầu vào ngực hắn, tham lam tận hưởng sự ấm áp từ ngực Hàn Phi, nàng nhắm hai mắt lại thì thào nói:
- Lúc nãy hầu tước đại nhân phái người đến nói, mời đại nhân sau khi dùng buổi sáng xong thì đến phòng nghị sự, bữa sáng thiếp đã chuẩn bị xong rồi.
Rốt cuộc có nên đến không? Hàn Phi chợt tỉnh run lên.
- Chúng ta đi thôi!
Lúc Hàn Phi chạy đến phòng nghị sự phủ hầu tước, bên trong đã đầy người, gia tộc nguyên lão, trưởng lão, kỵ sĩ, võ sĩ vân vân không có chỗ nào là không có nhân vật trọng yếu của gia tộc La Lạc, Hàn Phi chỉ biết một ít người trong số đó.
Trong đám người này, có một vu sư mình mặc bào đen làm Hàn Phi phải chú ý, trên đầu buộc một sợi dây màu trắng, ngọc nhan băng lãnh mĩ lệ vô cùng, giống như là băng cứng trên đỉnh tuyết phong mãi mãi không thay đổi, hai tròng mắt màu xanh lam được một lớp sương mù nhàn nhạn bao phủ, xem ra vô cùng thần bí.
Trong tay của bà cầm một cây tuyết bạch chuyên. Pháp trượng giao long ngọc,tay cầm nữa thân trượng, giao long hung tợn có gắn một viên linh tinh màu bạc tròn tròn to chừng bằng nắm tay, ánh sáng lan tỏa rực rỡ.
Vi Vi An giống như con mèo nhỏ bên cạnh vu sư này, mối quan hệ giữa hai người rõ ràng là rất thân thiết.
Vu sư Ngân Nghê! Nữ vu sư này chắc chắn là sư phụ của Vi Vi An, cũng là một nhân vật nguyên lão thần bí nhất của gia tộc La Lạc, tuy ngày thường cái tên này nghe đến không ít, và Hàn Phi cũng vậy, lần này gặp người.
Nhìn thấy Hàn Phi đi vào, Vi Vi An ngẩng đầu trừng mắt nhìn hắn, vu sư Ngân Nghê cũng phát giác, lập tức quét mục quang qua.
Ánh mắt của bà lạnh lẽo vô cùng Hàn Phi bị nhìn chằm chằm dĩ nhiên có một cảm giác bị nhìn thấu, khắp người nổi gai óc, trong lòng bất giác có chút hoảng sợ.
Đại vu sư thất giai quả nhiên là khiến người ta ngưỡng mộ, chỉ là liếc nhìn Hàn Phi thì có thể cảm nhận được lực lượng ẩn chứa trong hắn.
Liếc nhìn Hàn Phi một cái, vu sư Ngân Nghê thu lại mục quang, cuối đầu nói nhỏ với Vi Vi An một câu gì đó, tra vào tay Vi Vi An không ngừng nũng nịu.
Thừa dịp cơ hội này, Hàn Phi có được một vị trí trong kỵ sĩ gia tộc vội vã ngồi xuống, sau khi hầu tước Bàng Ân vào phòng nghị sự, hội nghị chính thức bắt đầu.
- Các vị, hôm nay triệu tập mọi người đến đây, là vì có việc vô cùng quan trọng muốn tuyên bố với mọi người, giọng nói của hầu tước Bàng Ân hùng hồn vang vọng khắp phòng nghị sự:
- Mà sự việc này rất có thể liên quan đến tương lai và tiền đồ gia tộc La Lạc chúng ta!
Trong phòng nghị sự im bặt, tất cả mọi người đều tập trung lắng nghe, hầu tước Bàng Ân tuyệt đối sẽ không ăn nói lung tung như vậy, chuyện lão muốn tuyên bố chắc chắc có liên quan đến tất cả mọi người ở đây.
- Quân đoàn Liệt Viêm quân đoàn cận vệ thứ hai hoàng gia đế quôc thứ hai chúng ta sau hai ngày mới đến Yếu Tắc, hai ngày trước, kỵ sĩ Hắc Ưng của quân đoàn đã đến trước rồi, hơn nữa mênh lệnh truyền đạt đến hoàng đế điện hạ rồi! Hầu tước ngừng lại một chút rồi nói:
- Quân đoàn Liệt Viêm của chúng ta trước nay chưa có một lần viễn chinh tiến vào quân địch, mục tiêu là công chiếm Hồng Hà Yếu Tắc, mà gia tộc La Lạc chúng ta gia nhập vào trong đó!
Hầu tước vừa dứt lời, trong phòng nghị sự lập tức nhốn nháo, chỉ cần là người trong Cuồng Lan Yếu Tắc, không có người nào nghĩ rằng sẽ có một ngày có thể đánh hạ Hồng Hà Yêu Tắc, không biết làm bao nhiêu người ước muốn.
Nhưng trăm năm nay quân đội của man tộc chạm trán Hồng Hà Yếu Tắc đều bị máu chảy đầu rơi, cách gì cũng đã dùng qua, viễn chinh cũng phát động hai lần, kết quả toàn mang về kết thúc thất bại, lần này sẽ không dẫm lên vết xe đỗ lần trước, gia tộc Lạ Lạ tiến vào sẽ vì vậy mà dao động gia tộc không?
Lúc mọi người ồn ào bàn bạc, một trưởng lão đứng dậy hỏi:
- Bàng Ân, một trăm năm nay con cháu gia tộc công phá Hồng Hà Yếu Tắc, đã có rất nhiều hy sinh và máu tươi, mỗi thành viên của đế quốc vì đế quốc tận lực phục vụ là đương nhiên, nhưng tiến hành một cuộc viễn chinh trong mùa đông, hậu cần tiếp tế bảo chứng thế nào, chúng ta lại cần bỏ ra bao nhiêu tài lực vật lực? khả năng viễn chinh thành công có lớn không?....
Vấn đề này chính là đều mọi người muốn hỏi, tham gia viễn chinh quân đoàn đế quốc tuyệt đối không phải là chuyện đùa.
- Mọi người phải tin, hoàng đế điện hạ vĩ đại của chúng ta sẽ không xem trọng thất bại của hai lần trước....
Hầu tước mỉm cười nói:
- Viễn chinh lần này tuyệt đối không giống hai lần viễn chinh trước, khả năng thành công rất cao, nhưng xuất phát phải bảo mật, bây giờ chúng ta không thể nói cho các ngươi biết chi tiết của thể!
- Tin ta, viễn chinh lần này là cơ hội quật khởi của gia tộc La Lạc Chúng ta, một khi viễn chinh thành công đánh hạ Hồng Hà Yếu Tắc, gia tộc chúng ta có cơ hội trở lại đế đô, cho nên chúng ta dốc tận lực mà ứng phó!
Trở về đế đô! Gia tộc La Lạc tuy cắm rễ ở Cuồng Lan Yếu Tắc, nhưng vào trăm năm trước lại là một gia tộc đẳng trung trong đế đô, chẳng là thất bại trong cuộc tranh đấu với đối thủ mới bị trục xuất chuyển tới Cuồng Lan, suốt cả đời chẳng bao giờ mộng tưởng quay trở về đế đô, ở trong Cuồng Lan Yếu Tắc cường mạnh thế nào cũng chỉ có thể xem là gia tộc địa phương, mãi mãi không được xem là quý tộc hào phú đế quốc chân chính.
Âm thanh bàn bạc lại im bặt, với uy danh vốn có của gia tộc hầu tước Bàng Ân làm cho một mọi người lựa chọn tín nhiệm và phục tùng.
Hàn Phi tuy không biểu hiện ra bên ngoài, nhưng trong nội tâm lại dâng trào sóng gió, từ trong ánh mắt tự tin của hầu tước Bàng Ân có thể nhận ra, lần viễn chinh này tuyệt đối không thể xem thường, đế quốc Thái Thản có rất nhiều thế tâm đắc, chẳng trách sẽ không có sự xuất hiện của quân đoàn Liệt Viêm.
Đã là viễn chinh, vậy tất nhiên không phải là đánh mạnh vào Hồng Hà Yếu Tắc, hắn nghĩ không ra man tộc sẽ dùng phương pháp gì vượt qua chiến thần sơ mạch lạch trời để thực hiện lần viễn chinh này, tóm lại sẽ không phải từng người từng người mọc cánh bay lên chứ?
Nhưng giả như quân đội của man tội quả thật công chiếm Hồng Hà Yếu Tắc, như vậy đối với đế quốc Quang Huy bao gồm tất cả nhân tộc mà nói, chắc chắn là thảm họa nghiêm trọng.
Hàn Phi tuy không phải là người ở đây này, nhưng người ở đây hắn phải có trách nhiệm phải bảo vệ, nghĩ tới đây, hai tròng mắt của hắn chợt hiện lên ánh sáng sắc bén!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...