Thiếu niên quý tộc cũng không tệ, vóc dáng của y càng giống nhân tộc bình thường, hai mắt xanh màu da trời, tóc vàng cuộn tròn lóng lánh sắc vàng, lại có dạng mạo khôi ngôi, nếu không phải trên trán có vết ấn của thần man tộc Thái Thản, chắc chắn Hàn Phi không nghi ngờ người của nhân tộc đột nhập vào điều tra mình.
Người thần quyến! cái tên này đột nhiên hiện lên trong đầu Hàn Phi, nghe nói trong man tộc có chút thiên phú đặc thù, họ được ân sủng của thần, lúc mới xin ra được rửa tội ở thần điện, trên trán sẽ lưu lại dấu vết đặc thù, võ sĩ độc hạt chính là một loại của thần quyến.
Nhưng thiên phú của loại thần quyến này không chỉ là biểu hiện cho võ lực, còn có thể là âm nhạc, thi ca, hội họa... trong truyền thuyết một đám tiểu thần thuộc hạ chiến thần Thái Thán có khả năng không giống nhau nhưng chắc chắn chỉ có thiên phú của sức mạnh và năng lực được xem trọng nhất.
- Kiệt Kim Tư ca ca, huynh nói có thật không? Vi Vi An hớn hở xoa vào đầu Ốc Kim, giống như chiến sủng này của mình.
- Ta biết Ốc Kim không phải bình thường, sắc mặt Ni Nhã lập thức trầm xuống.
- Sao ngươi lại đến đây? Không phải ngươi đi cùng với gia gia ngươi sao?
Người này tên là Tố Kiệt Kim Tư Kim Phát quý tộc có cái mũi cong cong, đối với Ni Nhã rất kính nể, cuối đầu nói:
- Công tước đại nhân cùng hai vị hầu tước La Lạc gia và Thiết Kỳ gia đang thương lượng, ta không tiện ở đó...
Phụ thân của ta cùng với người của Thiết Kỳ gia và A Tư Khoa Đặc gia gia? Vi Vi An giật mình nói:
- Chẳng lẽ...
Bây giờ gia tộc La Lạc và gia tộc Thiết Kỳ đang liều mạng với nhau đến mức người sống kẻ chết, thích khách của Thiết Kỳ gia giữa lúc thanh thiên bạch nhật áp sát trưởng lão của Lạc La gia, thù hận giữa hai bên càng lúc càng lớn, đang lúc này công tước A Tư Khoa Đặc đột nhiên triệu kiến hai người, chắc có ẩn ý sâu xa gì đó.
Kiệt Kim Tư gật đầu nói:
- Đúng vậy, công tước đại nhân đến hòa giải bất hòa giữa hai ngươi, Yếu Tắc không thể loạn như thế này, qua khoảng thời gian quân đoàn Liệt Viêm của Đế Quốc tiến vào chiếm giữ Yếu Tắc, nghe nói người chỉ huy chính quân đoàn là Tam hoàng tử...
- Đủ rồi, ngươi có đầu óc không, những chuyện này có thể nói ở đây sao? Ni Nhã không hề có chút tính nết thùy mị của con gái, giơ một chân lên đá vào chân Kiệt Kim Tư nói:
- Ta thật không biết ngươi dùng thủ đoạn gì mê hoặc gia gia, ngươi vĩnh viễn đừng hy vọng ta sẽ là thê tử chân chính của ngươi, phu quân của ta phải là một kỹ sĩ đỉnh thiên lập địa!
- Á, Kiệt Kim Tư đau đến méo cả mặt, y ốm lấy chân xém chút ngã nhào xuống đất, Hàn Phi ở bên cạnh nhìn quả thật có chút không đành, đưa tay ra đỡ lấy y
- Vi Vi An, chúng ta đi thôi! Ni Nhĩ nhăn nhó nói.
Vi Vi An trừng mắt nhìn Hàn Phi, cùng với tiểu thư quý tộc nghênh ngang mà đi, để lại hai người Hàn Phi và Kiệt Kim Tư.
Thì ra hắn là hôn phu của Ni Nhã, thật là đáng thương! Hàn Phi nói thầm trong lòng mấy tiếng, hắn thật không ngờ rằng mình lại được thông tin vô cùng quan trọng đến thế, buổi tiệc tối này nhất định phải đi, đế quốc Thái Thản lớn mạnh có hơn mười quân đoàn, quân đoàn Liệt Viêm là một trong những quân đoàn lừng lẫy trong số đó, tên chính xác của nó phải là quân đoàn thứ hai cận vệ hoàng gia đế quốc Thái Thản, có hơn năm vạn chiến sĩ tinh nhuệ, đã từng mấy lần xâm lược đế quốc Quang Huy, chiến công vô cùng hiển hách.
Đoàn quân cận vệ hoàng gia đế quốc Thái Thản tổng cộng có ba nhánh, tất cả đều đóng quân ở đế đô Tư Ba Khắc, mỗi nhánh đoàn quân đều có lịch sử truyền thừa hơn ngàn năm, tập trung những chiến sĩ và kỵ sĩ tinh nhuệ nhất của đế quốc, từ trước đến nay đều là người bảo vệ trung thành nhất của hoàng tộc đế quốc và đế quốc.
Môt nhánh đoàn quân như thế này lại rời khỏi đế đê xa xôi vạn dặm đi đến Yếu Tắc, người thống soái là hoàng tử thứ ba, Hàn Phi liền ý thức được mình có thể câu được con cá lớn!
- Đa tạ! Kiệt Kim Tư đứng vững trở lại, trên gương mặt cười đau khổ lại có chút nho nhã hướng về phía Hàn Phi hành lễ:
- Rất vui có thể quen biết huynh, ta là Kiệt Kim Tư Đức Lỗ Khắc, quan thư ký của công tước A Tư Khoa Đặc.
Quan thư ký tương đương với bí thư, chuyên giúp quan chỉ huy cấp cao chỉnh lý công văn, ghi chép truyền đạt mệnh lệnh vân vân, không phải thân tín không thể đảm nhận, thuộc quan viên văn chức trong đội quân.
Đức Lỗ Khắc cái dòng họ này Hàn Phi cũng không lạ lẫm gì, gia tộc Đức Lỗ Khắc và gia tộc La Lạc giống nhau đều là hào phú trong khu Cuồng Lan Yếu Tắc này, không chừng quan hệ với công tước A Tư Khoa Đặc không phải bình thường, chẳng trách Kiệt Kim Tư có thể đảm nhận chức vự tâm phúc như vậy, công tước A Tư Khoa Đặc còn đem cháu gái của mình gã cho y.
- Ta tên A Đức Tư, võ sĩ gia tộc của La Lạc gia, Hàn Phi tháo nón xuống thi lễ:
- Ta cũng tất vui có thể quen biết các hạ,
- A Đức Tư, ta biết tên của huynh! Kiệt Kim Tư có chút ngạc nhiên.
Lúc hai người đang giới thiệu nhau, một tân khách trong đám đông cách đó không xa, kỵ sĩ Khố Phổ trừng hai mắt thâm độc gắt gao nhìn chằm chằm vào Hàn Phi, cuộc nói chuyện của Ni Nhã và Vi Vi An lúc nảy tất cả đều loạt vào tay y.
Đang lúc Hàn Phi tháo mũ xuống, ánh mắt của y lại nhìn vào cái đầu nhẵn bóng của Hàn Phi, trên mặt nhất thời lộ ra vẻ hồ nghi, nheo nheo mắt giống như nghĩ tới điều gì đó, rồi sau đó im lặng lùi về đám đông rồi biến mất.
Hàn Phi không phát giác được bên cạnh có một gã sài lang đang dòm ngó, hắn mời Kiệt Kim Tư cùng ngồi vào bàn, bảo người hầu mang ra vài chén rượu vừa uống vừa nói chuyện.
- Kiệt Kim Tư các hạ, huynh làm sao biết tên của ta, Hàn Phi mỉm cười hỏi.
Kiệt Kim Tư uống chút ngụm rượu rồi cười nói:
- Qua đêm nay, tên của huynh e rằng tất cả mọi người đều đã biết hết, có thể đánh bại trưởng lão Hắc Nham võ sĩ độc hạt của Thiết Kỳ gia, công tước đại nhân cũng rất khen ngợi!
Cái tin này truyền đi nhanh thật! nhưng Hàn Phi càng vui hơn là, quan thư ký Kiệt Kim Tư này tính khí ôn hòa ăn nói văn nhã, nhìn sơ qua một chút cũng không giống người trong man tộc.
- Quả thật ta cũng không ngờ sẽ đánh nhau với lão... Hàn Phi mỉm cười nói:
- Kiệt Kim Tư các hạ, mạo muội hỏi một câu, phải chăng huynh có huyết thống của man tộc?
- Kiệt Kim Tư cười khổ sở đáp:
- Huynh là người thứ một trăm ba mươi sáu hỏi ta câu hỏi này, diên mạo bên ngoài của ta so với nhân tộc không khác biệt nhau lắm, nhưng trên thực tế ta có huyết thống của thiên linh tộc, ngoại tổ mẫu của ta là thiên linh tộc nhân.
Thì ra là vậy! Hàn Phi chợt bừng tỉnh, trung hòa huyết thống của hai loại tộc không giống nhau, mới có nhân vật Kiệt Kim Tư khác người như thế này.
Kiệt Kim Tư này không chừng ngày thường không có bằng hữa chơi thân, vài chén rượu lót bụng đã ngà ngà say, với một chút dẫn dụ của Hàn Phi, hắn nói ra rất nhiều việc, tuy không đề cập đến bí mật quân sự của Yếu Tắc, nhưng Hàn Phi cũng biết được đôi chút tin tức từ trong đó.
Kiệt Kim Tư cũng không phải lả một võ sĩ hay là vu sư, thiên phú thần quyến của y có là tri thức và ký ức, ở trong Cuồng Lan Yếu Tắc là học giả nhất nhì, cho nên mới có thể trở thành quan thư ký của công tước Tư Khoa Đặc, cái thích nhất của y là đọc nhiều sách vở, tinh thông Thái Thản văn, văn tự thượng cổ và thiên linh văn, nhưng lại là một chiến sĩ không có chút năng lực.
- Cái mà tiểu thư Ni Nhĩ thích là kỵ sĩ, kỵ sĩ anh dũng nhất, vị thần quyến cuối thấp đầu vô cùng chán nản nói:
- Mà ta không có năng lực!
- Tri thức chính là sức mạnh, Hàn Phi buộc miệng nói ra.
- Tri thức chính là sức mạnh... Kiệt Kim Tư nghiền ngẫm câu nói này, hai mắt mê man nhất thời sáng ngời:
- Đây là câu nói hay nhất mà ta từng nghe, đa tạ huynh, A Đức Tư các hạ!
Nhưng vừa ngẩng đầu lên lập tức gụt xuống, chỉ là tiểu thư Ni Nhĩ chưa bao giờ cho rằng như vậy...
- Tin tưởng ta, A Đức Tư các hạ! Hàn Phi cười nói:
- Ta cho rằng huynh không thiếu năng lực, mà là thiếu lòng tin và dũng khí, trước mặt tiểu thư Ni Nhã huynh biểu hiện quá nhu nhược, không hề có chút khí phách nam nhi, như vậy làm sao có thể để nàng ấy thấy được năng lực của mình?
Lời nói của Hàn Phi làm cho y đỏ mặt, y mấp môi mấy cái nhưng không nói ra lời.
Qua một hồi lâu, Kiệt Kim Tư thở dài nói:
- A Đức Tư các hạ huynh nói đúng, ta quả thật thiếu tự tin và dũng khí.
Bây giờ ta đi tìm tiểu thư Ni Nhã, y càng nói càng kích động, bỗng nhiên đứng dậy thi lễ với Hàn Phi:
- Đa tạ lời nhắc nhở của huynh!
Nói xong xoay người bỏ đi, thiếu chút nữa chạm mặt với Vi Vi An vừa đi tới!
- A Đức Tư, Kiệt Kim Tư ca ca làm sao vậy? Vi Vi An kinh ngạc hỏi.
Hàn Phi cười nói:
- Không có gì, chỉ là huynh ấy nghĩ thông suốt một việc mà thôi!
Ánh mắt hồ nghi của Vi Vi An nhìn quanh Hàn Phi, đột nhiên đem bao cổ tay linh thú trong tay đưa cho Hàn Phi:
- Được rồi, trước tiên Ốc Kim trả lại cho ngươi, ngươi mau khiêu vũ với ta!
- Nguyện theo ý nàng, Hàn Phi tiếp lấy bao cổ tay giơ cao tay nói:
- Nhưng trước tiên cần nói rõ, ta không biết khiêu vũ!
- Không có vấn đề gì, ta dạy cho ngươi, Vi Vi An thản nhiên nói, hay người tay trong tay cùng tiến vào trong sân nhảy, nhẹ nhàng nhảy theo khúc nhạc du dương.
Vũ điệu nhảy múa của quý tộc man tộc và nhân tộc không hề khác nhau, Hàn Phi nói không biết nhảy đương nhiên là muốn che dấu thân phận của mình, võ sĩ lưu lạc bình thường làm sao có thể khiêu vũ thành tạo như quý tộc, những chi tiết nhỏ này nhất định phải chú ý.
Mà Vi Vi An tuy phóng khoáng điêu ngoa, nhưng lại là một người thấy rất tốt, mấy lần Hàn Phi cố tình dẫm đạp lên chân cũng không giận, mà nhẫn nại chỉ bảo, phối hợp giữa hai người dần trở thuần thục rất nhanh.
Một khúc nối tiếp một khúc, Vi Vi An từ chối lời mời của các kỵ sĩ khác, cùng Hàn Phi nhảy đến lúc mệt rã rời mới thôi, xem ra tối đêm nay nàng rất vui.
- Chờ Hàn Phi trở về phủ hầu tước La Lạc gia, đã là lúc nữa đêm.
Hắn không kinh động tới Na Lệ Á đang ngủ say, một mình lẳng lặng vào trong thư phòng, từ trong chiếc nhẫn nạp vật lấy ra tinh thần chi tức, đem tất cả sự việc mình biết ngày hôm nay viết vào đây.
Địch ở ngoài trăm dặm, trong linh pháp tháp của đội quân Hồng Hà Yếu Tắc, ngôi sao la bàn cực lớn lại phát sáng tỏa ra những tia sáng rực rỡ!
---o0o---
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...