Một cái đuôi hồ ly trắng muốt như tuyết dựng thẳng lên từ mông nữ kiếm thủ, nhẹ nhàng phe phẩy như có chút xấu hổ như có chút gọi mời. Theo vòng eo thon thả của nàng đong đưa qua lại, một hương thêm thoang thoảng như lan như huệ dần dần phiêu phát tán trong không trung. Sau khi ngửi thấy mùi thơm này ngọn lửa dục vọng trong mắt Hàn Phi càng trở nên mãnh liệt. Bàn Thạch hộ giáp bao phủ toàn thân run rẩy kịch liệt rồi đột nhiên sụp đổ. Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên "
Nhìn Hàn Phi càng lúc càng đến gần mình, khóe môi ả nữ kiếm thủ hồ tộc nhếch lên lộ ra một nụ cười vô cùng quỷ dị. Ả không tiếp tục uốn éo nữa mà dùng hai tay ôm lấy ngực của mình, ngây thơ đáng yêu như một chú cừu nhỏ đang bị con sói hung ác uy hiếp. Dáng vẻ như vậy chắc chắn sẽ càng dễ kích động dục vọng trong người nam nhân.
Chỉ là nơi đầu mười ngón tay thon thả của nàng âm thầm lộ ra móng tay sắc nhọn, kèm theo đó là ánh sáng lập lòe.
- Đến đây đi!
Nữ kiếm thủ khẽ hé đôi môi đỏ mọng, khuôn mặt ửng đỏ đầy ý xuân không thể ức chế.
Sự mời gọi của ả rốt cuộc cũng khiến Hàn Phi không thể chịu đựng được nữa. Hắn gầm một tiếng như hổ rống rồi nhảy bổ vào ả, nụ cười trên khuôn mặt nữ kiếm thủ hồ tộc càng thêm rạng rỡ. Ả dang rộng vòng tay khoe bộ ngực đồ sộ của mình ra trước mắt Hàn Phi, sự xinh đẹp mê người tới cực điểm. Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên "
Thế nhưng, một giây đồng hồ sau, nụ cười mê hồn như ngừng hẳn trên khuôn mặt của ả!
Bởi vì ngay lúc ấy, trong nháy mắt, một thanh trường kiếm sáng ngời vô tình đâm vào ngực của ả, đâm xuyên qua trái tim thấu suốt từ trước ra sau, không còn đấu khí hộ giáp bảo hộ, một kiếm như vậy đủ để lấy mạng ả!
- Sao lại như vậy?
Kinh ngạc, không tin nổi, tuyệt vọng, đủ loại thần sắc đan xen hiện lên trên mặt nữ kiếm thủ. Ả rõ ràng đã thấy Hàn Phi trúng chiêu, mình cũng sắp báo được thù cho chồng chết thảm, thế nhưng trong phút chốc tất cả đều quay ngược lại.
- Thiên phú mê hoặc của hồ tộc quả thực rất lợi hại!
Hàn Phi thản nhiên nói, ngọn lửa dục vọng hừng hực trong mắt hắn đã tắt từ lâu. Trong hai con mắt đen lay láy sâu không thấy đáy chỉ còn tràn ngập sát khí lạnh lẽo vô tình, hắn cất cái giọng đầy trào phúng nói tiếp:
- Bất quá dùng nó để đối phó ta chẳng có tác dụng gì cả! Muội muội của ta có thiên phú so với ngươi còn tốt hơn.
Mê hoặc địch nhân là một trong những năng lực thiên phú của hồ tộc. Hàn Vi Nhi vẫn chưa hoàn toàn trưởng thành, sự thức tỉnh của năng lực thiên phú về phương diện này kỳ thực thua xa ả nữ kiếm thủ hồ tộc trước mắt. Ngay lúc ban đầu Hàn Phi cũng có một chút trúng chiêu, bất quá chỉ là chuyện trong nháy mắt mà thôi.
Với cảnh giới huyền công như hắn bây giờ mà bị người ta dùng mị thuật mê hoặc thần trí thì thực là buồn cười. Mấy động tác lúc nãy hắn làm chẳng qua chỉ là để lừa đối thủ mà thôi.
Bất quá cũng phải nhờ việc nữ kiếm thủ này quá độc ác. Để làm cho Hàn Phi lơi lỏng cảnh giác, ả không chút do dự ném hết vũ khí trang bị của mình, bằng không nếu muốn giết ả e là cũng phí không ít công phu:
- Với năng lực của ngươi, đã có cơ hội bỏ chạy, đáng tiếc là...
Ánh sáng của sự sống mờ dần trong mắt nữ kiếm thủ, tất cả nét mê hoặc trên khuôn mặt dần biến mất. Trên khuôn mặt trắng bệch hiện lên một nụ cười khổ, muốn nói cái gì đó, nhưng cuối cùng hóa thành một tiếng thở dài rồi máu tươi từ trong miệng tràn ra.
Nếu như dựa vào năng lực thiên phú về đi ngầm trong đất và tốc độ, ả rõ ràng đã có cơ hội chạy thoát, giữ lại một mạng. Thế nhưng ả còn muốn báo thù rửa hận cho chồng của mình, khi biết thực lực không bằng Hàn Phi đã mạo hiểm đánh một canh bạc. Rốt cục thua canh bạc mất luôn tính mệnh của mình.
Hàn Phi lắc đầu rút kiếm ra. Không còn gì chống đỡ, thi thể mềm oặt ngã xuống đất. Hắn lại tiện tay lắc một cái, tất cả máu tươi dính trên thân kiếm đều bị hất văng ra ngoài, khôi phục lại diện mạo vốn có của thanh kiếm.
Tra trường kiếm vào cái vỏ đeo sau lưng, Hàn Phi suy nghĩ một chút rồi thu lấy vũ khí của võ sĩ áo trắng và nữ kiếm thủ cất vào trong nhẫn trữ vật, sau đó nhanh chóng dọn dep lều trại, ngay lập tức cưỡi lạc đà vội vàng quay về thành Ba Tư Đặc.
Trong lòng hắn mơ hồ có cảm giác không ổn. Theo lý thuyết Tiểu Mễ ở trong Tinh Thần Chi Dạ lữ quán lại có Ốc Kim bên cạnh, về vấn đề an toàn hẳn là không có chuyện gì. Thế nhưng lần tập kích này đã mang đến một đám mây đen bao phủ lòng hắn.
Phải quay về xem một chút! Hàn Phi không chút do dự ra quyết định, suốt đêm chạy về thành Ba Tư Đặc.
Di chuyển trong Tây Lục sa mạc, tất cả dong binh và mạo hiểm giả đều giống nhau là chọn di chuyển vào ban ngày trong cái nóng nực vô cùng khó chịu. Còn ban đêm lạnh lẽo thường tìm nơi cắm trại. Đây không chỉ là bởi vì thói quen sinh họat, mà quan trọng hơn là do buổi tối một ít mãnh thú trong sa mạc thường ra ngoài đi săn. Những linh thú hung hãn này thường am hiểu đi ngầm dưới cát rồi trồi lên công kích vô cùng khó đối phó. Sa mạc buổi tối chắc chắn là nguy hiểm hơn rất nhiều.
May mà Hàn Phi vẫn chưa hoàn toàn đi sâu vào sa mạc. Hành trình một ngày đêm đối với Tây Lục sa mạc không biên giới mà nói hoàn toàn chẳng khác nào là mới tới biên giới của biên giới, những linh thú sinh sống ở đó đã ít lại càng thêm ít. Trên đường hắn vội vã trở về cũng không gặp phải quái vật nào chặn đường. Ngay lúc hừng đông đã về tới thành Ba Tư Đặc, thiếu chút nữa làm con lạc đả khỏe mạnh hắn cưỡi mệt đứt hơi.
Tuy rằng thành thị gần nhất cũng cách đây hơn ngàn dặm, nhưng cứ đến buổi tối là thành Ba Tư Đặc sẽ hạ cánh cổng sắt nặng nề xuống. Thương khách từ xa tới có thể tạm thời dừng chân trong quán trọ ở trấn nhỏ ngoại ô, chờ hừng đông mới được vào thành.
Bất quá Hàn Phi không có kiên nhẫn để đợi. Hắn trực tiếp vứt bỏ lạc đà, đi dọc theo tường thành tìm một góc khuất không người, dùng khinh công Phù Quang Lược Ảnh phóng người lên, đạp chân vào tường thành mượn lực nhảy lên, trong chớp mắt đã nhảy lên đầu tường thành cao tới hơn hai mươi thước!
Bởi chung quanh cũng chẳng có thế lực nào thù địch nên việc phòng thủ trên tường thành cực kỳ lỏng lẻo. Hắn cũng không kinh động mấy tên thủ thành đi tuần, lén lút lẻn vào trong thành, rất nhanh về tới Thần Tinh Chi Dạ lữ quán.
Chưa bước vào cửa lữ quán, lòng hắn đột nhiên có cảm giác, vội vã dừng chân đứng lại nghe ngóng. Chỉ nghe một tiếng sủa khe khẽ, một cái bóng trắng nho nhỏ đột nhiên lao ra từ hẻm nhỏ bên cạnh, nhào thẳng vào lòng Hàn Phi.
Là Ốc Kim! Hàn Phi trong lòng chùng xuống, không cần nghi ngờ gì nữa linh cảm của hắn đã trở thành sự thật. Tiểu Mễ quả nhiên đã xảy ra chuyện!
Ốc Kim nằm trong lòng hắn gâu gâu gào khóc loạn xạ một hồi, rốt cuộc Hàn Phi cũng đại khái hiểu được ý nó muốn nói. Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên "
Lúc ban ngày, Tiểu Mễ đột nhiên dẫn theo nó rời khỏi lữ quán, đi đến một nơi gần đó gặp một người, kết quả bị địch nhân kẹp chặt hai bên bắt lấy. Tuy rằng nó liên tiếp cắn chết vài người, thế nhưng vẫn không thể cứu Tiểu Mễ trở về, thiếu chút nữa bị võ sĩ tuần tra vây công, vất vả lắm mới trốn thoát được. Cùng đường không biết làm gì hơn là chờ Hàn Phi trở về.
Ốc Kim tuy rằng có chút linh trí, thế nhưng những chuyện tương đối phức tạp nó rất khó để biểu thị hoàn toàn rõ ràng, tỷ như Tiểu Mễ vì sao rời khỏi lữ quán nó cũng không biết, bất quá vậy cũng là đủ rồi!
- Chuyện này không phải lỗi của ngươi!
Hàn Phi sờ sờ cái đầu mềm mại của nó, lông mày không khỏi nhíu lại.
Thuê thích khách, phái người đi bắt Tiểu Mễ tuyệt đối là Lão Tra Khắc kia, không cần nghi ngờ gì nữa. Bất quá Tiểu Mễ tạm thời hẳn là không gặp nguy hiểm tính mạng, có chăng là chịu chút cay đắng của nghiêm hìnhmà thôi. Vấn đề then chốt là bây giờ làm sao tìm được vị trí của nàng.
Gâu gâu! Ốc Kim nằm trong lòng vội vàng sủa mấy tiếng.
- Ngươi biết Tiểu Mễ bị giam ở đâu sao?
Hai mắt Hàn Phi sáng lên. Ốc Kim này thật đúng là thông minh, có thể theo mùi mà đánh hơi đến nơi Tiểu Mễ đang ở.
Ốc Kim cong người nhảy ra khỏi lòng hắn, nhanh chóng chạy vào hẻm nhỏ cạnh đấy. Hàn Phi lập tức triển khai thân pháp đuổi theo.
Hiện tại còn cách hừng đông một đoạn thời gian. Lão Tra Khắc nhất định sẽ không ngờ rằng mình đã quay về đến thành Ba Tư Đặc, đây chính là cơ hội cứu người tốt nhất.
Đối phương nhiều lần ra tay đối phó hắn rốt cuộc cũng đã thành công khơi dậy sát ý của Hàn Phi. Bất kể đối phương có thế lực gì, Lão Tra Khắc này tuyệt đối phải giết. Giữa hai bên đã không còn khả năng có bất cứ phương án nào để hòa giải, chỉ có một kết cục duy nhất là một bên phải vĩnh viễn nằm xuống!
Một người một sói đâm ngang rẽ dọc qua lại những con đường chằng chịt như mạng nhện trong thành Ba Tư Đặc, tốc độ chạy của Ốc Kim cực nhanh, thế nhưng Hàn Phi trước sau vẫn chưa từng tụt lại phía sau, sau khi chạy cật lực chừng hơn mười phút, nó dừng lại phía trước một căn nhà chẳng có gì là bắt mắt.
Đây là một tòa nhà kín cổng cao tường. Ba mặt bao phủ bởi bức tường cao vút phủ đầy dây thường xuân. Cánh cổng to bằng sắt phủ đầy hoa bụi gai, thông qua khe hở nhìn vào bên trong có thể thấy thấp thoáng trong bóng đêm có một tòa nhà đá cao ba tầng. Tầng cao nhất của tòa tháp xây theo hình ốc nhọn mang phong cách vô cùng điển hình của nền văn minh thượng cổ.
Lúc này chính là khoảng thời gian tăm tối nhất trước bình minh, trong căn nhà nhỏ chỉ có mấy phòng là còn sáng đèn. Trong vườn hoa nhỏ trước nhà có mấy tên võ sĩ đang đi qua đi lại tuần tra. Trong màn đêm tĩnh lặng có thể nghe rõ tiếng bước chân sột soạt của bọn họ.
Tường bao chung quanh đương nhiên không cản được Hàn Phi. Hắn nhét Ốc Kim vào cái túi sau lưng, tung người thoải mái lướt qua bức tường cao chót vót, sau khi hạ xuống đất lập tức trườn tới hơn mười thước, âm thầm lặng lẽ bò tới sau lưng ba gã võ sĩ tuần tra.
Ba gã này vẫn chưa biết tử thần đang đến sau lưng, vẫn đang lười nhác lê vũ khí dưới đất, vừa đi vừa ngáp, một gã trong đám còn oán giận nói:
- Canh gác chặt chẽ ba ngày liên tục, thực là mệt chết đi được. Ngày mai ta sẽ nói với ông chủ để tìm người khác thay ta!
- Ngươi cũng đâu có thiệt thòi gì đâu! Làm một ngày đêm có thể kiếm được tiền lương gấp đôi là tốt lắm rồi. Biết khi nào ngươi mới gặp được ông chủ hào phóng như vậy!
Một gã võ sĩ cười nói:
-...
Lời hắn đang nói dở đột nhiên nghẹn ngang yết hầu, bởi vì một bàn tay to lớn mạnh mẽ đột nhiên từ phía sau siết chặt cổ hắn, chỉ khẽ vận sức bẻ một cái đã nghe "rắc" một tiếng, đầu gã võ sĩ đầu trong nháy mắt gãy gập, cả thân thể lập tức mềm oặt ngã xuống.
Không để cho hai gã đồng bạn của hắn kịp phản ứng, một đạo kiếm quang sáng ngời như tia chớp lướt qua cổ bọn chúng, đưa tất cả bọn chúng cùng nhau đi trên con đường không lối về.
Toàn bộ quá trình xảy ra trong vòng chưa đến hai giây. Ba gã võ sĩ tuần tra đã bị Hàn Phi giết chết, hắn nhanh chóng kéo ba cỗ thi thể vào bụi cỏ gần đó.
Cẩn thận quan sát cả tòa nhà một chút, sau đó Hàn Phi tung người nhảy lên ban công tầng hai, vươn tay vịn vào bệ cửa sổ xoay người hạ xuống ban công tầng ba.
Ban công này dẫn đến cái cửa sổ duy nhất còn sáng đèn ở tầng ba. Theo đạo lý bình thường người có thân phận càng cao sẽ ở càng trên cao. Muốn tìm Lão Tra Khắc, Hàn Phi sẽ không ngu xuẩn tìm kiếm từ lầu một.
Xuyên qua ô cửa sổ thủy tinh hắn nhìn vào trong. Phòng này hẳn là thư phòng. Hai bên tường dựng thẳng đứng mấy giá sách làm bằng gỗ lim. Trên giá bầy đầy các loại sách vở và cổ vật. Trong phòng khói trắng lượn lờ, một lão già mặc áo ngủ vẻ mặt âm trầm đang rít thuốc lá.
Mặt mũi hắn tương đối xấu xí, trên mặt đầy nếp nhăn chằng chịt, trong đôi mắt sắc bén như chim ưng đầy những sợi tơ máu, không biết chuyện gì làm hắn lo nghĩ bất an như vậy
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...