Trên thực tế, Hàn Phi cũng không cho rằng Liệt Hỏa Sắc Vi dong binh đoàn đóng ở trấn Hà Loan này là có thể giải quyết được vấn đề vướng mắc này được. Toàn bộ Hà Loan trấn có không quá ba bốn nghìn nhân khẩu, đột nhiên tới hơn hai nghìn nhân khẩu ở ngoài, rất dễ phát sinh ra mâu thuẫn xung đột. Một khi bị Clarence lợi dụng, sợ rằng sẽ tạo thành cục diện không thể vãn hồi được.
Trong mắt Hàn Phi, cái phiền phức này biến mất trước khi dong binh đoàn tới thì tốt hơn nhiều. Clarence kinh doanh trên mảnh đất này đã nhiều năm như vậy rồi, thế lực rắc rối khó gỡ. Đương nhiên thổ hoàng đế không muốn trên đầu mình có một lĩnh chủ. Nhưng mà lĩnh chủ là đại biểu cho quyền uy của vương quốc, đối kháng trực tiếp sợ rằng không dám. Cho nên đơn giản chỉ dùng những thủ đoạn để có được lợi thế khi đàm phán.
Nhưng mà, Hàn Phi cũng không dự định cấp cho đối phương bất kỳ cái lợi thế gì cả. Sang năm hắn phải rời Tập Thủy thành đi truy tìm đỉnh cao võ đạo. Lãnh địa phải giao cho người nhà quản lý là tất yếu, hắn không muốn lưu lại bất kỳ tai họa ngầm nào cho gia đình mình.
Hàn huyên một chút với phụ thân cùng di nương Carlene Hàn Phi mới rời khỏi phòng. Hắn vừa đi ra khỏi thư phòng, đã thấy Hàn Hâm nhi đang mang trà tới.
-A! ca ca…
Hàn Hâm Nhi không chú ý thiếu chút nữa đã làm rơi cả khay trà xuống đất rồi. May mà Hàn Phi nhanh tay nhanh mắt đỡ lấy, mỉm cười nói rằng:
-Sau này những việc như thế để cho thị nữ làm là tốt rồi!
-Nhưng mà muội cũng không có việc gì làm, làm được cái gì thì được một chút…
Hàn Hâm Nhi nhẹ giọng nói rằng, nhưng mà cũng rất nhanh vui lên:
-Chờ một chút nữa muội giúp ca ca chà lưng nha?
Nói xong, trên khuôn mặt nàng hiện lên vẻ ửng đỏ nhàn nhạt, quả nhiên thấy rất mê người.
Hàn Phi cười nói:
-Không cần, ta đã tắm rồi, muội cũng nên đi nghỉ ngơi sớm một chút đi!
-A…
Hàn Hâm Nhi thất vọng cúi đầu.
Thấy hình dạng của nàng, Hàn Phi không dành lòng, đưa tay kéo nàng nói:
-Nghỉ ngơi sớm một chút đi, ngày mai ta mang muội tới Hà Loan trấn dạo chơi.
-Thực sao?
Hàn Hâm Nhi nhất thời mừng rỡ, đôi mắt nhìn Hàn Phi trong suốt vô cùng. Lúc Hàn Phi trả lời khẳng định, nàng vui vẻ như muốn nhảy dựng lên.
Hàn Phi giật mình, trả khay trà lại cho nàng dặn dò vài câu rồi rời đi. Hắn cũng không có quay về phòng nghỉ ngơi, mà là tới phòng khách nơi Y Bố trưởng lão nghỉ ngơi.
Không có gì bất ngờ xảy ra cả Hàn Vi Nhi cũng ở đó, thấy Hàn Phi đương nhiên nàng mừng rỡ vô cùng.
Nhận được chiếu cố tỉ mỉ Y Bố trưởng lão đã tốt hơn rất nhiều rồi. Tuy rằng tinh thần của ông còn có chút uể oải thế nhưng đầu tóc quần áo đã thay đổi, không còn cái vẻ già nua nũa, uy nghiêm của một tế ti trưởng lão đã trở về lần nữa.
Hàn Phi nói chuyện chiến đấu tiêu diệt Huyết Lang bộ lạc cho hai người biết, cuối cùng Hàn Vi Nhi không nhịn được mà chảy nước mắt lao vào trong lòng hắn. Đương nhiên nước mắt này là những giọt khích động khi báo được thù.
Y Bố trưởng lão cảm khái vạn phần thi lễ hướng về phía Hàn Phi biểu thị cảm tạ từ tận đáy lòng.
Hàn Phi thừa cơ đưa ra kiến nghị bảo trưởng lão cùng mấy người trong tộc thêm vào Hàn gia. Y Bố trưởng lão đương nhiên không có cự tuyệt, tuy rằng bọn họ đã trải qua chuyện rất xấu, nhưng chung quy cũng có kết quả không tồi.
…
Sáng sớm hôm sau, Hàn Phi chỉ mang theo hai võ sĩ tùy tùng cùng Hàn Hâm Nhi đi tới Hà Loan trấn.
Đầu đông, tiết trời thành Tập Thủy không có lạnh như ở Tắc Ân. Năm ngoái trận tuyết đầu mùa ở đây thông thường phải đợi tới gần tết mới có thể hạ xuống. Cho dù là Hàn Hâm Nhi có thể chất yếu kém đi nữa, chỉ mặc vào một kiện quần áo dài cũng đủ giữ ấm rồi. Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên "
Bốn người cưới ba con ngựa nhẹ nhàng đi trước. Hàn Hâm Nhi ngồi sau Hàn Phi, nàng hưng phấn tới mức đỏ bừng cả mặt.
Hà Loan trấn cách Tập Thủy thành cũng không xa lắm, cưỡi ngựa đi chỉ cần 10 phút là có thể tới rời. Hàn Phi cũng không vội đi, một bên du ngoạn sông nước với hai gã tùy tùng của mình.
Hai võ sĩ tùy tùng này chính là trong vệ đội phụ thành của nam tước Egmont cấp cho Hàn gia làm việc, thông thường chỉ cần không có việc gì ngoài ý muốn bọn họ sẽ ở lại Hàn gia tới khi về hưu mới thôi. Hơn nữa hai người là người ở địa phương, bởi vậy làm việc cho Hàn gia phi thường tận tâm tận lực.
Trong đó có một võ sĩ chính là lúc Hàn Phi vừa mới về tới nhà thì đụng phải ở cửa Ngả Lâm. Hắn cùng Hàn Mộc Thiên đi tới Hà Loan trấn rồi, cho nên đối với tình huống ở đây rất hiểu rõ.
Đối với việc Hàn Phi mang theo hai người mình cùng một thiếu nữ nhỏ bé yếu ớt tới Hà Loan trấn, Ngả Lâm võ sĩ thực ra trong lòng cũng có chút thấp thỏm. Hắn cùng đồng bạn bất quá mới chỉ là nhất giai võ sĩ, mà tình hình trong Hà Loan trấn rất phức tạp. Clarence kiêu ngạo như thế nào hắn cũng từng tận mắt chứng kiến.
Nhưng mà bất an là bất an, hắn cũng không cho rằng Clarence có thể can đảm tập kích lĩnh chủ chính quy là Hàn Phi được. Tập kích lĩnh chủ được quy vào tội phản loạn, đó là tội lớn phải treo cổ đó. Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên "
Dọc theo đường quê xuống phía nam, mặt trời dần dần lên cao, đám sương trắng bao phủ mặt đất dần dần tan đi. Sơn lĩnh ở xa xa, đồng ruộng còn có rừng rậm dần dần hiện ra rõ ràng trước mặt mọi người.
Một hạt lúa mì cuối cùng cũng đã được thu hoạch hoàn tất từ lâu rồi. Hiện nay toàn bộ đồng ruộng hoàn toàn bị cỏ dại chiếm đóng. Không ít trâu bò đang nhàn nhã dạo chơi trên ruộng đồng, ăn những cây cỏ xanh non. Mùa đông đám cỏ cây là được người nông dân sau khi thu hoạch hết lúa mì để cho mọc lên, tới mùa xuân sẽ trở thành phân bón tốt nhất.
Phong cảnh điền viên mỹ lệ không thể nghi ngờ làm cho Hàn Phi vui vẻ thoải mái vô cùng. Nó làm cho tâm trạng của Hàn Phi không khỏi trầm tĩnh, cả người phảng phất như được dung hợp vào giữa thiên địa vạn vật.
Trải qua hành trình gần nửa giờ, qua một rừng rậm nhỏ, một con sông nhỏ xanh như ngọc hiện ra trước mắt mọi người. Mà xa xa có nông trang, trấn nhỏ có thể nhìn thấy được rồi.
-Huân tước đại nhân, phía trước chính là Hà Loan trấn rồi! Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên "
Ngả Lâm giới thiệu nói.
Hàn Phi gật đầu, vỗ vỗ vào cổ của phi hỏa quát khẽ nói:
-Đi, chúng ta tới trong trấn rồi ăn sáng.
Phi Hỏa tê một tiếng vui vẻ, bốn vó triển khai phóng tới trước. Một đường đi chậm rãi nhàn hạ làm cho nó vốn không chịu nổi được nữa rồi. Tuấn mã chân chính chỉ có bôn ba đường dài mới biểu hiện ra giá trị của nó.
Tốc độ của nó đột nhiên gia tốc làm cho Hàn Hâm Nhi cảm thấy kinh hãi, gió mạnh lập tức đập tới mặt của nàng. Khuôn mặt nhỏ nhắn hơi chút cứng lại vì lạnh, nhưng mà chuyện này cũng chỉ trong nháy mắt, bởi vì một cỗ khí ấm áp từ trên người Hàn Phi dâng lên bao vây nàng ở bên trong, hoàn toàn chống lại gió lạnh đang thổi tới trước mặt.
Hai võ sĩ tùy tùng thấy thế cũng lập tức huy động roi ngựa chăm chú đuổi theo. Ba thớt ngựa như gió xoáy phi nhanh trên đường, bám theo đó là một mảnh sương bụi.
Vị trí của Hà Loan trấn là một nơi chuyển biến lớn, nó cách xa rừng rậm Hô Khiếu không quá bốn năm km. Chung quanh tất cả đều gắn bó với đồng ruộng, nguyên bản thuộc về vương quốc sở hữu, nhưng hiện giờ đã thuộc về lãnh địa của Hàn Phi rồi.
Mảng lớn lãnh địa màu mỡ này lấy tên của hắn mệnh danh, chỉ cần không bị cướp đoạt tước vị thì có thể truyền ba đời. Nếu như trong lúc đó lập công tấn tước thì càng thu được nhiều thổ địa hơn. Thế tập cũng không phải là không có khả năng đi.
Hà Loan trấn còn lớn hơn so với tưởng tượng của Hàn Phi. Trong trấn những kiến trúc san sát, phóng tầm mắt nhìn lại thấy nhiều nóc nhà hình lưỡi gai. Lúc hắn tới trong trấn, giáo đường bên trong trấn vang lên tiếng chuông,
Một sự im lặng rất đẹp của trấn nhỏ địa phương này. Đây là ấn tượng đầu tiên mà Hà Loan trấn cấp cho Hàn Phi, mặc dù hắn biết trong cái trấn nhỏ này có mạch nước ngầm rất mạnh.
Hàn Phi lôi dây cương ngựa, Phi Hỏa không cam lòng mà thả chậm cước bộ lại, hai gã tùy tùng phía sau vì thế mà có thể đuổi tới.
Sáng sớm người trong trấn đi lại cũng không nhiều, trên đường vắng tanh như chùa bà đanh. Đại đa số cửa hàng còn chưa mở cửa. Tiếng vó ngựa đạp qua những phiến đá trên đường tạo lên những tiếng vang thanh thúy. Vài người dân trong trấn đi tụng kinh ngang qua dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Hàn Phi. Bởi vì bọn họ hiển nhiên nhìn ra Hàn Phi không phải là người mạo hiểm hay dong binh thường lui tới cái trấn nhỏ này.
Hàn Phi chú ý tới, trấn nhỏ này rất có chút cổ xưa đi. Đại đa số kiến trúc đều tương đối lâu đời, đại khái là vì mùa đông nên ít người, cũng lộ ra vài phần hương vị tiêu điều.
-Huân tước đại nhân, phía trước có một quán ăn, tới đó ăn sáng cũng không tồi.
Ngả Lâm vung roi ngựa lên chỉ tới phía trước nói rằng.
-Được, chúng ta đi vào trong đó!
Hàn Phi vui vẻ nói rằng.
Trong những quán ăn phổ thông thì cũng có chút khác nhau, nơi chuyên môn cung cấp đồ ăn sáng cùng trà buổi chiều thì trà sữa hương thuần, điểm tâm ngon miệng cùng hồng trà rất đẹp cực kỳ đặc sắc. Ngả lâm chỉ tới quán ăn này chính là một quán ăn chuyên cung cấp đồ ăn sáng trong trấn này.
Hiện giờ, quán ăn hiển nhiên đã mở cửa từ lâu rồi. Lúc Hàn Phi cùng Ngả Lâm hai người xuống ngựa, có bồi bàn chạy tới giúp đỡ buộc ngựa vào thạch trụ bên cạnh. Những quán ăn như vậy đều giống như nhau có chỗ để ngựa riêng, đây cũng không ngoại lệ.
Quán ăn này tuy rằng cửa không lớn, thế nhưng diện tích bên trong cũng không nhỏ, trang trí ngăn nắp sạch sẽ. Không bàn đã bị khách nhân chiếm hết rồi, những người này hiển nhiên là cư dân trong trấn, hơn phân nửa là có chút thân phận hoặc có chút tiền.
Hàn Phi mang theo Hàm Hâm Nhi cùng hai võ sĩ tùy tùng tới, khiến cho quán ăn hơi ồn ào lên một chút. Không ít khách nhân hiếu kỳ nhìn bọn họ mà đánh giá. Khí độ của Hàn Phi cùng vẻ mỹ lệ khả ái của Hàn Hâm Nhi ở nơi này đặc biệt đáng chú ý. Không khỏi dẫn tới những lời nói khe khẽ suy đoán thảo luận…
Đối với những việc này Hàn Phi hoàn toàn làm như không thấy, tìm hai vị trí rồi ngồi xuống, phân bó bồi bàn lấy trà sửa cùng điểm tâm.
Sáng sớm, tất cả mọi người đều không có ăn, cho nên bụng đã kêu đói từ lâu. Trà bánh ở đây cũng có hương vị mê người, nhất là bánh ruốc thịt đặc chế ở đây, ngay cả Hàn Hâm Nhi cũng một lúc ăn liền ba cái.
Thời gian trôi qua, người tới quán ăn này càng ngày càng nhiều hơn. Chỗ ngồi cũng có hạn nên không thể dung nạp được hết. Mà Hàn Phi đám người cũng ngày càng được nhiều người nhìn ngó, nhất là Hàn Hâm Nhi càng đưa tới nhiều ánh mắt kinh diễm.
Trấn nhỏ địa phương này khác với những thành phố lớn. Nơi này cũng không có quý tộc, đương nhiên cũng không có nhiều lễ nghi. Thấy Hàn Hâm Nhi có chút bất an, Hàn Phi mỉm cười vỗ vỗ vai nàng nói:
-Chúng ta đi thôi.
Hàn Hâm Nhi gật đầu, bên ngoài đột nhiên truyền tới tiếng động lớn xôn xao, còn có tiếng ngựa tê lên.
Hàn Phi lập tức đứng dậy, bởi vì hắn nghe ra đó là tiếng Phi Hỏa kêu lên phẫn nộ
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...