Hàn Phi từ trong nhẫn nạp vật lấy ra vật tuyệt đối không có trên thế giới này. Hắn trước tiên lấy trong hộp ra bốn tấm ván gỗ bên trên đục ra khá nhiều lỗ hổng tròn. Sau đó hợp chúng lại thành một cái bàn ăn hình khối, sau đó đặt những viên thủy tinh đầy màu sắc vào trong đó. Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên " Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên "
-Cái này là cờ nhảy, ta trước tiên nói cho muội cách chơi nha.
Hàn Phi cươi ha ha nói.
Cửu Thiên đại lục cũng có trò chơi cờ, nhưng chỉ là các quý tộc cùng võ sĩ yêu thích mà thôi. Lúc ở Tập Thủy thành, Hàn Phi bị hai muội muội bám lấy đòi hỏi kể các loại chuyện cổ tích khiến cho hắn vô cùng nhức đầu. Hàn Phi tâm cơ khẽ động, căn cứ vào ký ức ở kiếp trước mà làm ra cờ nhảy dạy cho các muội muội chơi, mới tránh được số phận bi thảm của mình.
Cờ nhảy tuyệt đối là món vũ khí lừa các tiểu cô nương tuyệt hảo nhất. Công nghệ chế tạo thủy tinh ở thế giới này đã rất cao siêu rồi, làm ra những hạt thủy tinh nhiều màu sắc cũng không trắc trở lắm. Hàn Phi chỉ tốn không tới mười đồng vàng là có thể làm được năm bản cờ nhảy. Hai bản để lại cho muội muội, còn lại giấu ở trong chiếc nhẫn nạp vật này, thật không ngờ hiện giờ lại có công dụng.
Nếu như không phải kỹ thuật chế tạo cờ nhảy rất thấp, Hàn Phi còn muốn bán cờ nhảy để kiếm tiền. Nhưng mà tỉ mỉ suy ngẫm lại, mình cũng không thể sánh được những thương nhân kiếm tiền tuyệt đối khôn khéo này được, cho nên cũng tắt ý niệm này trong đầu.
Tô Tiểu Tiểu thông minh phi thường, Hàn Phi chỉ cần nói quy tắc chơi một lần là cô bé đã hiểu được phương pháp chơi cờ nhảy rồi. Vì vậy triển khai tranh đấu với Hàn Phi trên bàn cờ.
Hàn Phi tuy rằng là một tay già đời, nhưng mà kiếp trước cờ nhảy cũng là một trong những ham muốn của hắn. Nguyên do lúc gặp gỡ bạn gái lần đầu tiên lúc học đại học. Tô Tiểu Tiểu mới học đánh cờ làm sao là đối thủ của hắn, rất nhanh bị Hàn Phi chiếm hết địa bàn, thua trận một cách hồ đồ à.
Thế nhưng tiểu loly rất có tinh thần chiến đầu, hai mắt tỏa sáng khiêu chiến Hàn Phi một lần nữa, trải qua thời gian cũng rút ngắn được chênh lệch giữa cô bé vào Hàn Phi, nhất là lúc cô bé nắm được một chút bí quyết.
Dưới gốc đại thụ, hai người chơi đủ mười ván cờ, đầu Độc Giác Thú đáng thương bị Tô Tiểu Tiểu bỏ quên bên cạnh tiểu loly thường nhìn Hàn Phi, ủy khuất mà phun phun cái mũi.
Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên "
Mặt trời lên chính ngọ, Hàn Phi cảm thấy đã muộn, cho nên âm thầm thả một chút, làm cho tiểu loly thắng một ván, làm cho cô bé mừng nhở nhảy lên ôm lấy cái cổ Độc Giác thú vô cùng vui vẻ.
-Tiểu Tiểu, Tiểu Tiểu!
Chính lúc này, ở phía sau xa xa có tiếng hô hoán hơi lo lắng truyền tới. Tiểu loly ngừng lại, thè lưỡi nói rằng:
-Không xong, ta phải về rồi, Hàn Phi ca ca, lúc nào rảnh tới tìm ca chơi nhé!
Lúc đấu cờ, Hàn Phi đã nói tên của mình cho cô bé, nhưng nói đi như vậy mà cô bé vẫn lưu luyến nhìn bàn cờ nhảy trên mặt đất, dáng dấp khả ái xấu hổ không muốn rời đi.
Hàn Phi cười ha hả, thu hồi cờ nhảy vào trong bàn gỗ, rồi đưa cho tiểu loly:
-Tặng cho muội, muội phải bảo quản cẩn thận nha!
Tiểu loly ôm lấy hộp gỗ, mặt mày rạng rỡ nói rằng:
-Cảm tạ Hàn Phi ca ca, gặp lại sau nhé…
Vừa dứt lời, Tô Tiểu Tiểu xoay người ngồi lên trên lưng Độc Giác Thú, dùng hai tay ôm lấy cái cổ của nó. Độc Giác Thú nhất thời như tên rời khỏi cung, xông thẳng ra ngoài, trong nháy mắt đã biến mất khỏi tầm mắt Hàn Phi.
Ngày đầu tiên đi tới trang viên mục trường vương giam đại đa số võ sĩ thiếu niên tham gia thi đấu đều hưng phấn mong chờ. Tới buổi tối, trong doanh địa cử hành lửa trại long trọng. Cá thiếu nữ trong vương tộc rốt cuộc cũng rụt rè tháo khăn che mặt xuống, làm cho các thiếu niên thấy được phương dung của các nàng.
Nhiệt độ trong doanh trại lúc này đột nhiên kéo lên cao không ít. Ngay cả Hàn Phi thờ ơ lạnh nhạt cũng không khỏi âm thầm tán thưởng. Tô thị tộc có thể nắm giữ vương quyền tới mấy trăm năm không phải không có nguyên nhân của nó. Không từ mà biệt, chiêu thức đám hỏi này đủ để kéo các đại gia tộc dính liền lại với nhau. Mấy trăm năm, huyết mạch giao hòa xuống, có gia tộc nào có thể lay động địa vị của Tô thị đây?
Khó có được là loại đám hỏi này không có tính chất ép buộc, hai bên đều có thể tự do tuyển chọ. Như vậy đại đa số hôn nhân đều cảm thấy hạnh phúc mỹ mãn.
Lúc dạ hội lửa trại, một nghi trượng trưởng lão của Tô thị tuyên bố quy tắc săn bắn ngày mai. Đồng thời cũng phát cho mỗi một võ sĩ dự thi hai kiện đồ dùng.
Quy tắc săn bắn ngày mai phi thường đơn giản, sáng mai toàn bộ võ sĩ được sư thứu đưa tới địa điểm săn bắn. Thiếu niên võ sĩ có hai ngày trong rừng liệp sát linh thú. Dựa theo số lượng linh thú cùng giai vị của nó mà tính toán ra chiến tích cuối cùng, bài dành theo đó mà tính.
Mỗi một võ sĩ đều được phân một quyển trục linh pháp có thể phóng xuất ra ánh sáng, cùng một túi da thú đặc chế có thể dùng để gửi chiến lợi phẩm vào trong đó. Bởi vì lo lắng linh thú có khả năng không có linh tinh, bởi vậy yêu cầu lúc đánh chết linh thú ngoại trừ lấy linh tinh ra, còn phải nhổ một hàm răng hoặc móng vuốt của linh thú. Sẽ có linh pháp sư chuyên môn thông qua bí thuật giám định sẽ có chủng loại linh thú này tồn tại hay không.
Mà quyển trục phát sáng là sau khi chấm dứt dùng để triệu hồi sư thứu kỵ sĩ. Đương nhiên lúc gặp phải nguy hiểm muốn rời khỏi hiện trường sớm cũng có thể sử dụng. Sư thứu kỵ sĩ của vương gia quân cận vệ sẽ bay lượn ngày đêm trên trời dò xét. Một khi phát hiện ra lập tức sẽ bay qua cứu viện, tận lực đảm bảo an toàn cho các võ sĩ thiếu niên.
Từ rất nhiều phương diện mà nói, Thú Thú Vương Thất cùng với thí luyện khảo hạch của Thánh Đường cũng không sai biệt lắm. Thế nhưng khu vực săn bắn của vương gia này rộng tới mấy vạn km2, bên trong không thể tính toán được số linh thú. Trong đó có đủ các loại linh thú cao giai, đồng thời không có người đi theo phụ trách bảo vệ, bao năm qua đều có mấy võ sĩ chết trong thi đấu, trình độ hung hiểm hơn xa thí luyện của Thánh Đường nhiều.
Trưởng lão Tô Thị cố ý nhắc nhở một câu, vô luận là ai, bất luận thời gian nào cũng có quyền lợi buông tha, chỉ có sinh mệnh mới là trân quý nhất. Về phần có bao nhiêu người nghe được câu này sợ rằng có trời mới biết.
Lửa trại dần dần tắt, doanh trại cũng dần dần chìm vào trong yên lặng, chỉ có đám vệ sĩ trung với cương vị của mình vẫn tuần tra như cũ. Mà trong trướng bồng rất nhiều người trằn trọc không ngủ.
Ngày hôm sau, thi đấu săn bắn rốt cuộc cũng chính thức bắt đầu, đám đạo sư các gia tộc mỗi người đều khích lệ đệ tử cố gắng một phen, sau đó nhìn theo đám sư thứu kỵ sĩ dẫn bọn họ ngày càng đi xa, sâu vào trong rừng rậm. Trong hai ngày này, những thiếu niên võ sĩ hoàn toàn phải dựa vào mình rồi.
Những sư thứu thật lớn, bề ngoài dữ tợn bị các kỵ sĩ chỉ huy ngồi xuống, phục tùng mệnh lệnh cúi đầu để cho những thiếu niên võ sĩ này có thể ngồi trên lưng nó. Những thiếu niên lần đầu tiên tham gia vào rất chăm chú cầm dây cương, sợ lúc bay bị ngã xuống.
Đợi lúc người ngồi đầy, sư thứu bỗng nhiên cất cánh, đôi cánh màu đen vỗ vỗ mấy cái bay lên trời, đem theo đám thiếu niên võ sĩ được trưởng bối gia tộc kỳ vọng biến mất trong đám mây mù.
Sư thứu bản thân là một loại linh thú đặc thù, nó có lực lượng có thể hoàn toàn thoải mái chở theo kỵ sĩ cùng với ba bốn người trưởng thành trên lưng. Hàn Phi là nhón thứ hai ngồi trên sư thứu, cùng với hai đệ tử không cùng gia tộc khác.
Cảm giác bay lượn trên bầu trời tuyệt đối là mới mẻ cùng kích thích, tuy rằng nói lúc bay lên trên không có chút mạo hiểm, thế nhưng sư thứu bay lượn vô cùng bình ổn và nhanh chóng. Chỉ trong chớp mắt, vương gia trang viên mục trường đã trở thành một điểm nhỏ ở phía sau.
Phi hành liên tục khoảng chừng mười phút, sư thứu rơi xuống một ngọn núi nham thạch. Người kỵ sĩ điều khiển sư thứu nói rằng:
-Các ngươi đã tới rồi, chung quanh đều là phạm vi hoạt động của linh thú. Cho nên nhất định phải cẩn thận, vạn nhất không thể kháng cự được thì mở quyển trục ra cầu cứu, chúng ta sẽ chạy tới.
Kỵ sĩ cưỡi sư thứu nhanh chóng rời đi, trên sơn lĩnh chỉ còn ba người Hàn Phi đang đứng.
Ba người đều không ai nhận ra nhau cả, ngay từ đầu cả đám hai mặt nhìn nhau. Trong đó gã thiếu niên áo xám cười muốn nói gì đó, không ngờ một võ sĩ khác đã không nói một tiếng phi thân phóng xuống chân núi.
Thiếu niên áo xám sắc mặt nhất thời biến đổi, cũng không nói lời nào khách sáo nữa, nhanh chóng chọn một phương hướng rời khỏi núi, giờ phút này trở đi tranh đấu kịch liệt đã bắt đầu rồi!
Đệ tử võ sĩ tham gia thi đấu săn bắn này có chừng 400 người, thế nhưng bình quân phân ra trong mấy vạn km2 rừng rậm này thì có thể nói hoàn toàn không gợn sóng một chút nào. Đệ tử đồng tộc chạm mặt nhau là cực kỳ nhỏ, cơ hội giúp đỡ nhau cũng trở nên rất thấp, đảm bảo cho công bình của cuộc thi.
Trên thực tế gì đệ tử đồng tộc cũng không có khả năng vì người khác mà hi sinh thành quả của mình. Trong gia tộc cũng không yêu cầu như vậy, vinh dự, quyền thế, mỹ nhân giống như cái roi vô hình quấn lên các thiếu niên này, làm cho bọn họ nghĩa vô phản cố dấn thân vào sâu trong khu rừng hung hiểm khó dò để săn bắn linh thú.
Đánh giá hai người cạnh tranh đang rời xa, Hàn Phi không chút hoang mang chọn một hướng rời khỏi sơn lĩnh, tiến nhập vào khu rừng rậm vô biên.
Mỹ Mi Tư rừng rậm cùng với rừng rậm Hô Khiếu ở quê hương Hàn Phi có chút khác biệt, ở đây không có nhiều rừng cây tùng thấp bé tùy ý làn tràn. Có khi là một gốc cây đại thụ cao vót trong mây, địa hình trên núi cũng nhiều và phức tạp.
Nhưng mà các động vật sinh sống trong rừng rậm thì đông đảo như nhau, từ trên tán cây bỗng lao xao một đàn khỉ chạy qua. Đột nhiên từ trong bụi cây lao ra một con lợn rừng, hoẵng, lộc, Hàn Phi còn nhìn thấy một con cự mãng thân to bằng cả thùng nước chậm rãi trườn qua khe núi xuống dòng nước nhỏ, nhưng mà cũng không phải là linh thú.
Thâm nhập vào sâu trong rừng rậm, người rất dễ mất đi phương hướng, may mà Hàn Phi còn mang theo công cụ chỉ dẫn tùy thân. Để tránh cho tình trạng đi chung quanh ở cùng một chỗ, hắn hướng về phía đông bắc đi thẳng tới.
Vượt qua một ngọn núi, tiến vào trong rừng rậm, hắn không ngờ gặp phải linh thú đầu tiên
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...