Trong trụ sở chỉ huy của lực lượng phòng vệ toàn thành phố Sài Thành…
– Báo cáo thủ trưởng Biên! Người chết là Đại Dương, một thanh niên có thành tích bất hảo hay giao du với bọn côn đồ địa phương dù đã có thời gian huấn luyện trong trại tập huấn.
Cũng có các dấu hiệu ma thuật cho thấy đã có sự chuyển hóa Quỷ Vương và sự xuất hiện của Gift … – Giọng người đàn ông bất ngờ chùng xuống – [Hủy Diệt] ạ!
Thủ trưởng tên Biên là một người đàn ông dày dạn sương gió, ông từ tốn châm lửa hút điếu thuốc rồi mới trả lời:
– Xuyên! Cậu không cần phải sợ sệt như vậy! Tôi là bác ruột của hai anh em nó, cũng chỉ muốn chúng có cuộc sống bình thường như bao đứa trẻ khác vậy.
Nhưng cậu nghĩ mà xem chuyện Quỷ Vương tấn công thằng Cường lần trước và chuyện lần này liệu có đáng ngờ hay không?
Ông Xuyên cắn môi, thành thật trả lời đầy lo lắng:
– Chắc chắn là hai chuyện này có liên hệ với nhau.
Rất có khả năng các tổ chức khủng bố và thậm chí là các chính phủ nước ngoài đã để ý đến việc Nghĩa sở hữu hai trong ba sức mạnh của Đức Thần là [Sáng Tạo] và [Hủy Diệt].
– Không nên kết luận chắc chắn như thế! Đừng quên rằng ngay từ lúc nó ra đời cục tình báo Việt Quốc chúng ta đã vào cuộc để che giấu thông tin rất kĩ lưỡng rồi.
Chuyện lần này cậu cứ sử dụng cách cũ mà làm.
Tôi sẽ xin chỉ thị từ cấp trên về cách xử lý ba đứa trẻ Mộc Thảo, Đức Thắng và An Khang.
Có vẻ như chúng đã chứng kiến tất cả! - Ông Biên bàn luận.
– Rõ! Tôi sẽ thực hiện ngay! – Ông Xuyên vội vàng rời khỏi đó để thực thi nhiệm vụ, chỉ còn lại ông Biên với vẻ mặt trầm tư đầy lo lắng.
Đã hai tuần từ sau vụ của Đại Dương, cuộc sống của hai anh em Cường và Nghĩa cuối cùng cũng đã quay trở lại những ngày tháng bình yên.
Nhà trường đã bị khiển trách bởi ủy ban xã vì an ninh quá lỏng lẻo, rất may là không có thiệt hại về người.
Không biết bằng một cách nào đó mà sự thật về sự kiện đó đã được thay thế bằng việc Đại Dương hóa Quỷ Vương, may mắn đội phòng vệ đã đến kịp và tiêu diệt hắn.
Những kẻ nào là thân thể để Quỷ Vương trú ngụ ở nhân giới đều ngoài vòng pháp luật cho nên gia đình Đại Dương cũng không có khiếu kiện gì cả.
Thắng, Khang, Mộc Thảo và hai anh em Cường đã bị bắt đi thẩm tra cả chục lần và được nhắc đi nhắc lại về việc phải che giấu mọi chuyện nếu không sẽ bị xử tội phản quốc.
Loại chuyện này đối với bốn đứa trẻ còn đang ở tuổi đi học thì thật là quá sức, tất cả không ai bảo ai đều không dám hé răng nửa lời về việc đó nữa.
Thế rồi mọi chuyện cũng trôi qua trong êm đẹp.
Tuy nhiên, có một vài khúc mắc trong lòng Cường lúc này.
Đó là ai là kẻ đã cung cấp thời gian biểu của lớp cậu để 3 tên đó tấn công đúng lúc như vậy.
Hội liên minh lúc đó bám theo một tên đáng nghi thì bị mất dấu bất ngờ dù cho có Gift của Đức và một học sinh trong lớp là Thúy Vy đột nhiên mất tích vài ngày rồi được phát hiện đã tự tử vì tình.
Cường đối với tất cả sự việc kế trên đều cực kì thấy đáng ngờ.
– Rồi! Bây giờ tôi gọi số ngẫu nhiên lên bảng làm bài nhé! – Thầy Sĩ Nghĩa, giáo viên dạy môn Công Nghệ và cũng là chủ nhiệm 10C1 lên tiếng – Số 35 lên bảng nào!
– Nữa hả thầy? – Mộc Thảo ấm ức nói, đây đã là lần thứ 5 trong tuần và lần thứ 2 của ngày hôm nay mà cô bị gọi tên lên bảng.
Lý thuyết về xác suất dường như không đúng ở trong giờ học môn này thì phải, đến nỗi mọi người trong lớp đều thừa nhận mỗi lần có tiết thầy chủ nhiệm là chắc chắn “35” sẽ phải lên bảng dù cho thầy có gọi ngẫu nhiên bằng cách bấm máy tính hay xem ngày giờ.
Hẳn các bạn cũng đã biết đến sự bất công khi một đứa biết làm bài thì chẳng bao giờ được gọi, còn người không biết thì cứ phải xấu hổ trước lớp.
Dường như vị thần bất công đó lại luôn ưu ái cho Mộc Thảo trong tiết học này thì phải.
– Hừm! Bứt tóc hay làm bài đây? – Thầy Nghĩa cho cô hai sự lựa chọn.
Giờ học của thầy Nghĩa cũng có chút đặc biệt, những học sinh lên bảng nếu không làm được bài tập thì phải chịu phạt bằng… một cọng tóc.
Có thể mọi người nghĩ đó chỉ là một hình phạt nhẹ nhàng thôi nhưng mà sáng nay trong lúc soi gương, Mộc Thảo tá hỏa khi phát hiện mình đã có một mảng da đầu của mình đã bị hói, đủ thấy nó bây giờ là một cực hình với cô…
– Dạ! Bứt tóc ạ! – Cô đau khổ “tiễn” thêm một em tóc ra đi, trong đầu bất chợt nghĩ đến mình trong một bộ đồ lam (đồ của phật tử) với cái đầu trọc lốc đang niệm “A di đà phật!” mà thoáng rùng mình.
– Rồi! Ai làm được bài này? – Sau khi đã có vật tế thần thì thầy sẽ cho xung phong lên bảng để tránh việc lớp 10C1 trở thành… nơi bán tóc.
Nhưng trong thời gian đó thì vật tế sẽ bị bắt đứng trước lớp để mọi người “chiêm ngưỡng” dung nhan, còn đứng lâu hay không thì tùy vào người giải bài sau nhanh hay chậm.
– Khỏi cảm ơn! – Cường lạnh lùng từ trên bảng bước xuống, đây không biết đã là lần thứ bao nhiêu cậu cứu Mộc Thảo rồi.
Cô hấp háy mắt tỏ vẻ biết ơn vì Cường chỉ lên bảng mỗi khi mình làm bài không được mà thôi, trong lòng nghĩ sẽ đãi cậu ta cái gì đó để cảm ơn.
Nhưng cả hai còn chưa kịp về chỗ ngồi thì…
– Số 35, làm câu b.
Mộc Thảo dậm chân thình thịch tỏ vẻ bất mãn, còn Cường chỉ lắc đầu ngao ngán:
– Trời ơi! Em mới vừa lên mà…
Để cứu lấy tương lai con em mai sau, vừa hết tiết học Thảo đã chắn trước mặt của Cường mà nài nỉ:
– Nè, thứ bảy này 9 giờ sáng có rảnh không? Đi mua sách tham khảo với tôi đi…
– Không rảnh, tôi bận rồi! – Cường quăng một câu xanh rờn.
– Đi với tôi nè! Tôi rảnh đó! – Thằng Khang ở gần đó xen vào.
Từ sau chuyện kia thì mọi người trong lớp ai cũng biết là nó đang để ý Mộc Thảo rồi.
Vẻ mặt của cô tỏ ra hơi khó xử nhưng cũng đồng ý vì Khang cũng là người học giỏi môn này có tiếng trong lớp.
Thế nhưng lại có một chuyện bất ngờ xảy ra…
– Xin lỗi, tôi nhớ nhầm thôi… Đúng 9 giờ thứ bảy có mặt đấy! – Cường khó chịu lên tiếng rồi xách cặp ra về.
Thứ bảy, 5/10/2013…
Cường hiện đang cau có ở trong một đơn vị dân quân tự vệ với Thắng trên đường Quốc Lộ.
Bây giờ đã là 8 giờ rưỡi, chỉ còn 30 phút nữa là đến giờ hẹn rồi mà từ sáng tới giờ cậu vẫn phải cắm rễ ở nơi khỉ ho cò gáy này.
Sở dĩ cậu phải làm thế vì muốn kiếm một khoản tiền để sửa chữa Saint của mình, thứ đã bị thằng em trời đánh phá nát lần trước…
– Hừm, hôm nay chúng ta có một đợt càn quét tội phạm đấy! – Thắng nghiêm trọng thông báo.
– Là bọn cướp đường sao? – Cường hỏi lại.
– Cướp đường là xưa rồi.
Gần đây có một loại tội phạm đặc biệt gọi là Bót, bọn này cực kì gian xảo khi giả danh Nhà Nước sửa vài cái ổ gà rồi lập trạm thu phí nhũng nhĩu dân lành gây nhức nhối xã hội, tiêu biểu như Bót Cây Lại hay Bót Săn Tróc… Nhiệm vụ của tao với mày là canh chừng bọn chúng ở đây rồi chờ viện binh tới để tóm trọn ổ bọn chúng.
– Mày chắc là kế hoạch chưa bị lộ chứ hả?
Cường nghi hoặc hỏi lại Thắng.
Theo những gì cậu quan sát nãy giờ thì bọn này hình như cũng biết là hôm nay có biến hay sao mà thằng nào thằng nấy cũng lăm lăm “hàng nóng” trong tay.
Đang chăm chú thì Cường chợt nhớ ra nhà sách mà lát nữa mọi người đến cũng nằm trên đoạn đường này nên nhờ Thắng gọi một cuộc cho Khang và nóng ruột hơn khi nghe thằng bạn mình nói:
– Thằng Khang với Mộc Thảo bắt đầu đi rồi á! Tao cũng hỏi Khang hôm nay nó có đem theo Saint hay không theo ý mày rồi.
Kết quả là bị nó chửi lại “Đi chơi thì mang làm gì hả thằng dở hơi” đây này.
Chết tiệt! Cái thằng dại gái trời đánh này, mới được đi chơi với người trong mộng có chút xíu mà đã không thèm phòng bị gì cả rồi.
Hừ, mày thì tao không thèm quan tâm đâu nhưng đừng để liên lụy đến người khác chứ.
Cường thầm nghĩ là từ nhà hai đứa nó đến đây nhanh lắm cũng mất ba mươi phút, chắc là bây giờ nếu cậu hành động ngay thì chắc là sẽ kịp…
– Này Thắng, mày có phải là anh em cùng vào sinh ra tử với tao không?
– Dĩ nhiên rồi.
Mà mày hỏi làm gì thế? Ê ê… thằng kia… – Thằng Thắng ngạc nhiên khi thấy Cường lao thẳng vào bọn Bót phía trước như lính cảm tử.
Nó cũng đâu kịp suy nghĩ điều gì, vội vã chạy theo ứng cứu thằng bạn của mình dù cho đội tiếp viện chưa đến…
Nửa tiếng sau…
Trong bệnh viện lúc này đang có hai thằng quấn băng đầy mình.
Nhiệm vụ bắt bọn Bót đã hoàn thành xuất sắc nhưng hậu quả của việc không đợi tiếp viện là thế này đây.
Vì thương tích khá là nặng nên Cường đã gọi cho Mộc Thảo để báo rằng mình không thể đi cùng cô được.
Thắng thấy bạn thân của mình đang nằm trằn trọc suy nghĩ thì châm chọc:
– Ha ha! Bạn của tôi ơi! Vì “người ấy” mà liều mình đến thế cơ à? Nhưng mà nhỏ không biết được đâu.
Có đáng không chứ? Mày không nghe câu “Chết vì gái là cái chết tê tái” của ông bà ta truyền lại à?
– Mày đừng đoán vớ vẩn… Chỉ là để trả ơn thôi… – Cường bực mình xoay xoay cái điện thoại, lòng thầm chửi thằng bạn đã đoán mò còn đem cả thành ngữ vào để chọc cậu.
Đúng vậy, chuyện này chỉ là trả ơn mà thôi, hoàn toàn không có ẩn ý gì đâu.
– Cũng tiếc ghê ha! Vậy là thằng Khang được đi riêng với Mộc Thảo rồi… Cái thằng này sướng thật… Mà tao nghe nói nó cũng là một “sát thủ” trong tình trường đấy! – Thắng vẫn chưa bỏ cuộc mà cà khịa.
– Ai nói mày thế? – Giọng của Cường bỗng tỏ ra nguy hiểm – Tao đã nhờ thằng Nghĩa đi chung với bọn nó rồi.
Muốn đi riêng với nhau hả? Nằm mơ đi!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...