"Thái hậu! Thái hậu!!!" - Vân công công hốt hoảng chạy thẳng vào Thọ Khang cung.
Khi chạy vào tẩm điện thì thấy Lương Thái hậu đang uống trà.
Bà ta liếc mắt nhìn xuống Vân công công đang quỳ dưới đất: "Việc gì mà ồn ào quá vậy?".
"Hồi...hồi Thái hậu, khi nãy Hắc chủ cùng Phong chủ đến gặp Hoàng thượng đấy ạ!" - Vân công công lấp bấp mãi mới nói thành lời.
Ly trà trong tay Lương Thái hậu đột nhiên nặng dần mà rơi vỡ dưới sàn.
Ấn tượng lần đầu gặp hai người đó lại khiến bà run lên vì sợ, nhưng may thay Vân công công đã nói họ vừa rời đi.
Thái hậu thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần một ngày không đánh thì bà ta lại thêm một lần làm Thái hậu.
Bên ngoài truyền đến tiếng hô lớn: "Hoàng thượng giá đáo!'.
Nghe thấy vậy, Vân công công liền dọn dẹp mãnh vỡ mà lui xuống.
Cơ Đế mệt mỏi bước vào: "Nhi thần xin thỉnh an ngạch nương!".
"Hoàng đế còn bệnh, mau ngồi xuống đi!" - Bà đưa mắt đến nô tỳ bên cạnh, tức thì cô ta tiến lên dìu Cơ Đế đứng dậy mà đến chỗ cạnh Lương Thái hậu mà ngồi.
"Sao Hoàng đế lại đến đây lúc này? Sao không nghỉ ngơi đi?" - Thái hậu dùng quạt mà làm mát cho cậu.
Cơ Đế tức thì mỉm cười: "Nhi thần chẳng dám phiền ngạch nương quan tâm! Hôm nay nhi thần đến là vì chuyện của Linh phi!".
Chỉ vừa nhắc đến Linh phi, Lương Thái hậu liền đặt mạnh cây quạt xuống, cầm ly trà mới được đem lên mà uống.
Thấy thái độ của Lương Thái hậu như vậy, Cơ Đế liền nói tiếp: "Việc tìm kiếm cô ấy dần đi vào ngõ hẹp! Nhi thần định không tìm nữa!".
Nghe vậy, Lương Thái hậu liền vui mừng ra mặt: "Phải phải! Hoàng đế nói phải! Cần gì phải tốn sức tìm kiếm một người vô dụng chứ!".
Cơ Đế liền cười: "Nhi thần vẫn còn nhớ năm xưa, ngay cả nô tỳ làm vỡ chậu hoa yêu thích, người cũng chẳng nói nặng dù chỉ một từ! Ngạch nương à, người thay đổi rồi!".
Dứt lời, Thái hậu lật tức câm nín.
Lương Thái hậu tức thì nhận ra mình đã thật sự lỡ lời rồi: "Ai gia...!".
Cơ Đế chẳng muốn nghe bà ấy nói gì cả, liền đứng thẳng dậy cáo lui.
Thái độ này của cậu làm Lương Thái hậu lo lắng vô cùng, phải chăng rằng đang sợ cậu nhận ra.
Vừa thấy Cơ Đế đi ra, Từ công công liền lao đến đưa tay ra đỡ: "Hoàng thượng! Người đang mang bệnh, nên về sớm thôi!".
Nhưng Cơ Đế lại đẩy tay Từ lão ra mà lắc đầu: "Không! Trẫm không thể nghỉ ngơi lúc này! Nếu không, nàng ấy sẽ không tin tưởng trẫm nữa!" - Vừa đi được vài bước, Cơ Đế đã ngã nằm xuống đất.
Từ công công định đỡ thì cậu đã giơ tay ngăn cản: "Trẫm phải cố! Nàng ấy vì trẫm chịu khổ nhiều rồi!" - Cậu chóng tay xuống mặt đất, từ từ đứng dậy mà đi ra khỏi cổng.
Từ công công đành đi theo sau, âm thầm hỗ trợ.
Đến khi trời lên thiên đỉnh, Cơ Đế mới về đến Dưỡng Tâm điện.
Cậu lúc này đã thở không ra hơi, mặt cũng dần biến sắc, mắt bắt đầu mờ dần rồi ngã quỵ ra đất.
Từ lão tức tốc chạy đến đỡ Cơ Đế vào bên trong, nhanh chóng cho người đi truyền thái y đến.
Sau một lúc bắt mạch, Trần thái y liền lắc đầu: "Thật tình đã nói là phải tịnh dưỡng, mà Hoàng thượng lại làm quá mức như vậy! Lần đó trúng độc đâu phải nhẹ!".
Từ công công nhìn cậu đang mồ hôi đầm đìa mà tâm đầy chua sót: "Còn cách nào khác không?".
Trần thái y tức thì lắc đầu, rồi rời đi, nhưng vẫn không quên nói vào: "Cứ uống thuốc, tịnh dưỡng rồi sẽ khỏi mà thôi!" - Nói xong ông thở dài mà đi mất.
Từ lão cũng chẳng thể rời đi, ông ở lại lau đi mồ hôi trên trán.
Đột nhiên bên ngoài truyền đến tiếng hô lớn: "Thái hậu đến!".
Ông cứ ngỡ là Lương Thái hậu nên liền né sang một bên.
Nào ngờ là Lý Thái hậu, hớt hãi chạy vào.
Vừa đến gần giường, bà ấy liền rút ra trong người một bộ kim châm, nhẹ đâm từng kim vào cơ thể, lúc này Cơ Đế mới chìm sâu vào giấc ngủ.
"Dương cô cô! Bà vừa làm gì vậy?".
Tức thì bà ấy quay mặt lại: "Nếu mà thấy Hoàng thượng thế này, Thái hậu sẽ lo lắng đến chết mất! Tôi vừa giúp người ngủ ngon hơn mà thôi! Còn có hết bệnh hay không thì tùy thuộc vào thuốc rồi!".
Cũng chẳng hỏi nhiều hơn, Từ công công nhẹ tiễn Dương cô cô trong hình của Lý Thái hậu trở về cung.
Thấy trong phòng chẳng còn ai, Kim Liên từ trong góc tối mà bước ra: "Hazzz! Ngu gì mà ngu dữ!" - Dù lời nói cay độc, nhưng Kim Liên vẫn thả vào chén thuốc một hạt sáng: "Coi như là ta làm phước đi! Tạm biệt!" - Nói xong, Kim Liên đi xuyên qua bức tường mà bay thẳng đến Thánh Lâm.
Cùng lúc đó, Minh Liên đang phụ giúp mọi người phơi thuốc trên giá.
Đang xem thử thuốc đã khô chưa thì một chú bướm màu vàng nhẹ đậu lên tay cô.
"Ủa Kim Liên! Cô đến đây làm gì vậy?" - Nhưng chú bướm ấy lại chẳng trả lời, mà bay đi mất.
Chẳng hiểu chuyện gì, Minh Liên đành chạy theo.
Thấy chủ tử mình đi, Hoài An đang chặt thuốc liền hỏi lớn: "Người đi đâu vậy ạ?".
"Ta đi một chút rồi về ngay! Cứ làm tiếp đi!" - Minh Liên tức tốc chạy theo chú bướm ấy.
Hoài An cũng vô tình nhìn thấy chú bướm đang bay nên cũng chẳng lo nghĩ gì nhiều.
Một lúc sau, Hoài An vẫn đang chặt thuốc thì thấy một con bướm vàng đậu xuống: "Nè! Chủ tử ngươi đâu rồi, mau kêu cô ấy ra đây ta nói chuyện coi!".
Hoài An khó hiểu gãi đầu: "Chẳng phải người khi nãy đưa chủ tử đi ra phía sau sao?".
Kim Liên liền ngoắt cái đầu sang một bên: "Làm gì có! Ta vừa mới đến mà!".
Nhận thấy chuyện không lành, Hoài An buông thuốc xuống mà chạy về phía mà Minh Liên đi khi nãy.
Kim Liên cũng hoảng rồi, biến lại dạng hồn mà chạy theo..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...