Hai người cứ ông một nước, ta một nước, chơi suốt nửa ngày trời, mãi cho đến khi một tên đệ tử hoa tiêu tiến vào thông báo:
– Ma Vân phát hiện một chiếc thuyền lớn đang đi về phía Tây Bắc.
– Quái nhỉ! – Nhạc Chi Dương lấy làm lạ: – Bọn chúng không đi về phía Tây, đến Tây Bắc để làm gì?
Tịch Ứng Chân ngẫm nghĩ rồi đứng dậy giục:
– Ra ngoài xem thử.
Nói rồi bước ra khỏi khoang đi về phía mũi thuyền. Diệp Linh Tô đã sớm đứng sẵn nơi đó, một tay đỡ lấy chim ưng, phóng mắt dõi về xa. Hàng mi cong của thiếu nữ khẽ chau lại, vẻ mịt mờ đăm chiêu, đôi má hồng nhuận của cô bóng loáng hệt như một viên ngọc trắng lấp lánh, đường nét như trăng sáng nhú khỏi rặng mây, xinh đẹp đến dường chẳng phải nhan sắc của trần gian. Nhạc Chi Dương bỗng nhiên giật thót trong lòng, thoáng thấy cảnh vật và con người như vậy, tim gã đập dồn dập mà quên khuấy đi cả mối tình riêng của mình, bất giác phải ổn định lại nhịp thở.
Diệp Linh Tô cho chim ưng ăn một tảng thịt sống rồi nhẹ nhàng phất tay, ưng biển lập tức bay về hướng Tây Bắc. “Thiên Lý Thuyền” quay ngoặc mũi, tức tốc lái theo sau. Con thuyền tách nước rẽ sóng, lướt đi thật nhanh.
Đi suốt cả một đêm, sáng tinh mơ hôm sau, nơi chân trời phía trước bỗng xuất hiện một mảnh buồm trắng tinh, trên vải buồm có thêu hình một con Đà Long màu vàng. Nhạc Chi Dương nhận ra chính là thuyền của Xung đại sư, vừa mừng vừa gấp, đang định giục thủy thủ chợt thấy Tịch Ứng Chân nhíu mày, sắc mặt cổ quái, gã liền buộc miệng hỏi:
– Tịch đạo trưởng, ông làm sao thế?
Tịch Ứng Chân lắc đầu nói:
– Không có gì, ta chợt nhiên nhớ lại một chuyện mà thôi.
Nhạc Chi Dương toan hỏi rõ tường tận, chợt thấy con thuyền lớn đằng trước đột ngột bẻ ngoặc đầu quay lại. Mọi người rần rần hét lên:
– Không ổn rồi, mau lấy hỏa tiễn, hỏa pháo ra.
Trong tiếng la hét, con thuyến lớn mượn sức gió ầm ầm tiến lại gần, mấy tay võ sĩ Mông Cổ xếp ra thành hàng nơi đầu thuyền, tay kéo cung cứng, đặt hỏa tiễn lên dàn, mấy quả hỏa pháo đã được nhồi đầy hỏa dược, dây ngòi pháo xèo xèo cháy sáng.
Trên “Thiên Lý Thuyền” nháo nhác hỗn loạn, chúng đệ tử bấy giờ mới mang hỏa khí ra , làm cách gì cũng đã chậm mất một bước, còn chưa chuẩn bị ổn thỏa thì nghe tiếng pháo nổ vang, đạn sắt dày đặc như mưa, mũi thuyền theo đó vỡ tan tành. Có mấy tên đệ tử tránh né hơi chậm, lập tức tan xương nát thịt. Nhất thời âm thanh đùng đoàng liên tiếp dậy vang, hỏa tiễn bay đến như châu chấu, bắn trúng cột buồm và ván thuyền, vải buồm gặp lửa bắt cháy, ánh lửa ngùn ngụt bốc lên cao.
Đệ tử Đông Đảo hầu như chẳng còn sức đâu chống trả, chỉ biết thi nhau trốn đằng sau vách ngăn khoang thuyền mà mắng chửi. Nhạc Chi Dương từ khi sinh ra đến nay, đây là lần đầu tiên biết được cảnh tượng ác chiến dưới nước là thế nào, gã nhìn ánh lửa ngập tứ bề, tinh thần cũng trở nên hoang mang lo sợ. Tịch Ứng Chân phò tá Chu Nguyên Chương chinh phạt khắp nơi, cũng chính ông là người kề vai sát cánh với Chu Nguyên Chương trong trận chiến ở hồ Bà Dương năm ấy, bình sinh các trận thủy chiến lớn nhỏ đều đã thấy qua vô số kể, lúc này gặp nguy mà không rối loạn, cao giọng hét lớn:
– Lái thuyền đang ở đâu?
Một tên đệ tử lớn tuổi nghe vậy liền đáp:
– Ta ở đây này.
Tịch Ứng Chân bảoọa
– “Thiên Lý Thuyền” xuất xứ từ Thiên Cơ Cung, có cơ quan dẫn động hay không?
Người lái thuyền gật đầu:
– Thưa có.
– Được! – Tịch Ứng Chân quát lớn: – Lập tức lái thuyền va vào thuyền địch.
Tên lái thuyền sau phút ngẩn người liền lập tức hiểu ra, y triệu tập đám đệ tử còn may mắn sống sót, chui xuống đáy khoang để phát động bánh răng. Chẳng bao lâu sau, bánh xe bằng gỗ hai bên thân thuyền cọt kẹt bắt đầu chuyển động. Tịch Ứng Chân rời khỏi mạn thuyền, để cho Diệp Linh Tô ở mặt trên trấn giữ, còn ông và Nhạc Chi Dương xuống khoang dưới trợ lực.
Mọi người hè nhau đẩy bánh xe gỗ làm cuốn lên từng đợt sóng trắng xóa, tiếng nước rào rào phát ra, lao phăm phăm về phía con thuyền lớn.
Xung đại sư định “tiên hạ thủ vi cường”, vốn muốn phá hủy thuyền đối thủ, nào ngờ “Thiên Lý Thuyền” tuy mất đi cột buồm nhưng vẫn có thể lướt phăng phăng tới trước. Hắn nhắm tình thế không ổn, mau chóng ra lệnh xoay đầu, hải thuyền mới bẻ lái được phân nửa chợt nghe “Uỳnh” một tiếng, “Thiên Lý Thuyền” hệt như một mũi đục được nung đỏ, lao thẳng đầu vào mạn trái thân đại thuyền, ván thuyền gặp lửa tức thì bắt cháy phừng phừng.
Đám võ sĩ đứng loạng choạng không vững, la í ới loạn cào cào cả lên. Xung đại sư dồn khí vào đôi chân, giậm mã bộ như đóng đinh vào sàn thuyền. Hắn ngẩng đầu quan sát, trong màn khói lửa có bóng dánh xinh đẹp thấp thoáng. Diệp Linh Tô nhảy lên đại thuyền đầu tiên, kiếm Thanh Ly lấp lánh sắc đen, lướt đến đâu máu tươi bắn tung tóe đến đấy.
Minh Đấu quát lớn một tiếng, xông lên trước cản lại, tay cầm một thanh đao đầu quỷ múa lên vun vút, tỏa ra sắc trắng lấp lóa. Diệp Linh Tô trở kiếm nghênh tiếp, mỗi người đều thể hiện bản lĩnh của riêng mình. Ánh đao dập dờn mãnh liệt hệt như sóng biển đẩy đưa, bóng kiếm tựa rồng tựa rắn như đang nô giỡn giữa ba đào.
Xung đại sư ngó dáo dác xung quanh, chụp vội lấy một cây mỏ neo sắt quét về phía bóng người màu trắng trong màn đao kiếm kia. Diệp Linh Tô mãi lo ngăn cản Minh Đấu vốn đã chật vật, bỗng cảm giác thấy cuồng phong ập tới, có muốn tránh cũng không còn kịp.
Chợt nghe một tràng cười dài chói tai cất lên, khói lửa phân đôi, Tịch Ứng Chân từ đó xông ra, mắt thấy thiếu nữ đang gặp nguy hiểm, ông lập tức cởi bỏ đạo bào, cổ tay hất nhẹ, trường bào bị ép thành một cuộn, bay vụt đến quấn chặt mỏ neo, cùng với đó là nội lực ngầm truyền theo chẳng khác nào kềm cương giữ ngựa, khiến cho mỏ neo sắt bị giật ngược trở lại.
Mỏ neo hệt như một con rồng xòe đuôi, lượt sượt qua chân Tịch Ứng Chân, đánh cho một tên võ sĩ Mông Cổ kế bên vỡ đầu toét óc, lực bay của nó vẫn chưa suy giảm, “Rầm” một tiếng, lại đánh gãy sụm một cột buồm. Cột buồm ầm ầm đổ xuống, vải buồm bén lửa bốc cháy ngùn ngụt.
Xung đại sư khó khăn lắm mới lấy lại được mỏ neo, đưa mắt quan sát, nhóm đệ tử Đông Đảo và Tịch Ứng Chân đã nhảy lên thuyền lớn, múa đao huơ thương, ẩu đả cùng đám thủy thủ bên phe hắn. Hắn lập tức vặn mình rút ra một sợi xích sắt. Sợi xích mảnh dài nom như một con rắn độc, đệ tử Đông Đảo ai mà bị quét trúng thảy đều hộc máu té bổ nhào xuống biển.
Tịch Ứng Chân không kịp cứu viện, máu nóng bốc cao, trường bào trong tay ông hất lên, quấn chặt lấy một ngọn thương dài đang đâm về phía mình. Gã cầm thương đau điếng hổ khẩu, lập tức để vuột thương khỏi tay. Lúc này mỏ neo sắt lại bay đến gần, dẫn theo cuồng phong ầm ầm, phất vào mặt rát rạt. Tịch Ứng Chân dùng thương thay kiếm, nhảy lên không đâm ra, mũi thương gạt trúng vào mỏ neo, cán thương tựa như một ngọn cung được uốn cong, hai luồng lực đạo một cương một nhu giằng co mãi không dứt. Tịch Ứng Chân đột nhiên trợn tròn mắt quát to, cán thương theo đó ưỡn thẳng, “Chát” một tiếng, đẩy mỏ neo bật ngược trở lại.
Chỉ thấy bóng trắng chớp động, Xung đại sư xông đến bên cạnh, tay phải bắt lấy mỏ neo nện ra phía trước, móc sắt trên mỏ neo lởm chởm, neo lướt đến đâu sàn tàu nát bấy đến đấy. Tay trái y chụp lấy xích sắt đằng sau mỏ neo, cố tình giương đông kích tây, nhìn như thể tấn công Tịch Ứng Chân nhưng lại bất ngờ quét về phía đệ tử Đông Đảo, lúc thì giống như công kích Diệp Linh Tô nhưng ngọn roi sắt lại xoay một vòng như mãng xà, quấn về phía hai chân của lão đạo sĩ.
Luận về võ công, Tịch Ứng Chân cao hơn y một bậc, thế nhưng ông chỉ giỏi dùng kiếm, còn trường thương thì không thuận tay cho lắm. Xung đại sư tu luyện “Đại Kim Cương Thần Lực”, có thể cử núi dời non, khỏe mạnh vô cùng, binh khí phàm là càng nặng, uy lực càng được nâng cao, thêm vào ngọn roi sắt trong tay gồm thâu cương nhu, quả là hết sức phù hợp, vô hình trung làm cho y gia tăng thêm uy lực.
Diệp Linh Tô chống chọi với Minh Đấu dần dần cảm thấy đuối sức. Tuy đao pháp của Minh Đấu không quá đáng sợ nhưng chưởng lực lẫn trong màn đao kia thì lại khó phòng bị. Chưởng lực thiên biến vạn hóa, lúc thì như cuồng phong quét tuyết, khi lại như giọt nước rỏ mòn đá. Diệp Linh Tô thoáng lộ ra sơ hở, đao của Minh Đấu lập tức đẩy dạt nhuyễn kiếm ra, ngón trỏ tay trái chọc đến, “Tích Thủy Kính” như một mũi tên, điểm vào bụng dưới của thiếu nữ. Diệp Linh Tô vội dùng “Thủy Vân Chưởng” để hóa giải, chỉ chưởng chạm nhau, một luồng kình lực sắc lịm điểm trúng vào cổ tay thiếu nữ. Diệp Linh Tô chỉ thấy đau buốt tận xương, nửa trên cơ thể như mất đi cảm giác.
Minh Đấu một chiêu được thể, người và đao nhập lại, thế như tuyết lăn xồng xộc đến. Diệp Linh Tô ráng kềm nén cơn đau, huơ kiếm chặt xuống, vốn muốn dùng sự sắc bén của bảo kiếm mà tiện đứt đại đao. Minh Đấu thầm biết kiếm Thanh Li sắc bén khó bì, không dám lấy cứng chọi cứng. Đao pháp lão hư hư thật thật, tránh khỏi thế kiếm của Diệp Linh Tô, tay trái tích đầy kình lực, tung một chưởng về phía ngực của thiếu nữ.
Một chưởng này xảo quyệt hiểm độc vô cùng, nếu như tay trái không bị ảnh hưởng thì Diệp Linh Tô còn có khả năng ngăn cản được, giờ đây thu kiếm không kịp, trong lòng cô chỉ còn sự trống rỗng mịt mờ. Đang cơn tuyệt vọng, cô chợt nghe Minh Đấu gầm lên giận dữ, chưởng đi được nửa đường bỗng nhiên quét về phía sau. Diệp Linh Tô như chết đuôi vớ được cọc, chẳng thèm nghĩ ngợi nhiều vội bật người nhảy tránh, nhìn kỹ lại chỉ thấy Nhạc Chi Dương tay vung sáo ngọc đang so tài cùng Minh Đấu.
Thì ra Nhạc Chi Dương trông thấy Diệp Linh Tô gặp nguy hiểm, bèn giở kế “Vây Ngụy cứu Triệu”, vòng ra sau lưng Minh Đấu, vung sáo điểm vào sống lưng của lão. Minh Đấu nghe tiếng gió nổi lên, đành phải bỏ qua thiếu nữ, xoay chưởng về phòng ngự. Lão trái đao phải chưởng, đao thì như tuyết bay, chưởng như sấm giật, tấn công khiến cho Nhạc Chi Dương phải liên tiếp lùi về sau. Trong phút chốc, Minh Đấu đánh vờ một chưởng về phía mặt Nhạc Chi Dương, Nhạc Chi Dương giơ sáo ngọc đón đỡ, nào ngờ Quỷ đầu đao hóa thành một tia chớp, quấn về phía thắt lưng của gã.
Nghe tiếng gió từ thanh đao tiến sát thân thể, Nhạc Chi Dương như rơi vào hố băng, bỗng “Cốp” một tiếng, có luồng sáng đen từ đâu bay đến quấn chặt lấy Quỷ đầu đao rồi rịt mạnh. Thanh đao gãy làm hai nửa, phần gãy vẫn bay về phía trước, lướt sượt qua người Nhạc Chi Dương rồi cắm phập vào ngực một tên võ sĩ Mông Cổ đứng gần đó.
Cả người Nhạc Chi Dương toát mồ hôi lạnh, Minh Đấu chửi đổng trong bụng, thu mảnh đao gãy về bảo vệ thân thể. Diệp Linh Tô thừa cơ tung kiếm ra tấn công, kiếm bay theo người, người theo bóng ảnh chuyển động, ánh đen nhấp nháy, ảo ảnh trùng trùng. Minh Đấu bị thế kiếm bức ép, nhất thời phải liên tiếp giật lùi. Nhạc Chi Dương tay cầm sáo ngọc cũng xông lên cùng tấn công. Diệp Linh Tô thấy gã trong lúc múa may sáo ngọc, chiêu thức tung ra có phần quen mắt, nhìn kỹ một vài chiêu thì thấy có điểm tương tự với chiêu kiếm của mình. Trong lòng thiếu nữ không khỏi ngờ vực, thế nhưng vì đại địch đang ở trước mặt nên cũng không tiện hỏi nhiều.
Minh Đấu lấy một chọi hai vẫn không rơi xuống thế hạ phong, chẳng những có thể phòng thủ mà đôi lúc còn quay lại phản kích. Trao đổi hơn chục chiêu, Nhạc Chi Dương phát hiện Minh Đấu múa đao qua lại, chẳng biết vô tình cố ý thế nào mà luôn tránh chạm vào thanh sáo ngọc. Gã chợt tỉnh ngộ, thầm nghĩ lão già này lòng tham không đáy, lẽ nào đối với Không Bích còn chưa từ bỏ hy vọng? Nghĩ đến đây gã bèn chìa thanh sáo ra, cố ý cho chạm vào đao phong. Minh Đấu quả nhiên ghìm đao lại, vội vàng tránh khỏi sáo ngọc.
Nhạc Chi Dương ngấm ngầm cười khẩy, lập tức chẳng còn kiêng dè gì nữa, sáo ngọc cứ từng chiêu hướng ra trước, mỗi lần như vậy đều nhắm vào đao phong. Minh Đấu tức thì cảm thấy lúng túng, lòng dạ tham lam của lão đến chết không đổi, cho dù là lúc nguy cấp lão cũng không nỡ phá hủy bảo vật hiếm có trên đời này. Lập tức, lão hướng đao phong dạt đi nơi khác, không muốn va chạm cùng Không Bích. Cứ như vậy tình thế đảo ngược, lão bị Nhạc Chi Dương dần dần ép bức, quấy phá khiến cho đao pháp rối loạn.
Lấy một chọi hai với lão vốn đã không hề dễ dàng, thêm cảnh dè dặt với sáo ngọc, thật giống như tâm trí bị xẻ làm ba, cho dù có tài năng trùm trời đi nữa cũng khó mà chống đỡ. Diệp Linh Tô thừa cơ hội lão đang gặp khó, hét lên “Trúng!”, nhuyễn kiếm đột phá qua màn đao, quét trúng ngực trái Minh Đấu. Chỉ thấy máu tươi vọt ra, Minh Đấu loạng choạng ngã về phía sau, chân còn chưa trụ vững thì sáo ngọc của Nhạc Chi Dương đã ập tới, va đánh huỵch vào mạn sườn bên phải.
Minh Đấu nửa người tê dại, chân khí rối loạn xông ngược lên trên, vội vàng tung người nhảy về sau, tránh khỏi đòn truy kích của Diệp Linh Tô. Hai người Diệp – Nhạc liên tiếp thành công, khí thế tăng vọt, tấn công càng lúc càng lợi hại. Minh Đấu càng đánh càng lùi, dần dần đã tiến sát mép ngọn lửa lớn đằng sau.
Dương Cảnh và Hòa Kiều trông thấy tình hình sư phụ không ổn, ai nấy đều tự buông bỏ đối thủ, song song lao đến cứu viện. Tay trái Diệp Linh Tô đã khôi phục được cảm giác, mắt thấy hai tên xông đến gần, bất thần vung tay phát ra “Dạ Vũ Thần Châm”. Hai tên nọ tránh làm sao kịp, thay nhau trúng châm ngã lăn xuống đất.
Minh Đấu không biết đệ tử mình chết sống thế nào, trong lòng vừa ngờ vừa giận. Lão hét lớn hai tiếng, huơ đao tấn công quyết liệt, lại khiến cho hai người Diệp – Nhạc bị ép lui. Đang định quay sang ngó tình hình hai tên đệ tử thì kiếm – sáo lại cùng lúc ập đến, lập tức khóa chặt đường đi của lão.
Trong lúc quyết đấu, thế lửa càng lúc càng lớn, trên boong tàu khói đặc cuồn cuộn. Diệp Linh Tô thấy tình hình như vậy, trong lòng nảy ra một ý, tay phải dùng kiếm quây lấy Minh Đấu, tay trái dùng thủ pháp “Thiên Tinh Điểm Long” phát ra “Dạ Vũ Thần Châm” nhắm bắn vào đám võ sĩ Mông Cổ. Lúc này khói lửa mờ mịt, người còn nhìn không rõ đừng nói đến mấy cây châm bé xíu, lập tức có mấy tiếng rầm rầm vang lên không ngớt, liên tiếp có người trúng châm té ngã.
Xung đại sư thấy tình hình không ổn, nghĩ thầm nếu cứ để cho Diệp Linh Tô phát châm thì hôm nay chắc chắn toàn quân sẽ tuyệt diệt. Y nhất thời sốt suột, cố sức múa mỏ neo sắt tấn công, nhưng y càng đánh mạnh đánh gấp thì Tịch Ứng Chân càng trở nên bình tĩnh tự nhiên, vừa đánh vừa lùi. Ngăn chặn được mấy chiêu, trường thương quét trúng mỏ neo khiến cho mỏ neo văng sang bên trái. Tịch Ứng Chân múa rộng vòng thương, đâm vụt vào giữa ngực Xung đại sư.
Xung đại sư rụt người lùi lại, kéo lấy xích sắt ném vào đầu Tịch Ứng Chân, chiêu này chính là dùng tấn công để tự cứu bản thân. Tịch Ứng Chân quả nhiên thu hồi trường thương, tay trái vung lên chụp lấy sợi roi sắt bay đến. Xung đại sư vận thần lực định giật roi sắt lại, nào ngờ vừa kéo thì lại thu hồi rất dễ dàng, Tịch Ứng Chân nhẹ nhàng như bông như mây, nương theo bề mặt của roi sắt ép sát đến bên cạnh, xoàng xoạc đâm ra một tràng thương liên tiếp vào bả vai và cánh tay bên trái của Xung đại sư.
Xung đại sư không kịp tránh né, cánh tay trái trúng phải một thương, nhất thời máu chảy ròng ròng, đành phải buông bỏ roi sắt. Thế nhưng roi sắt và mỏ neo vốn là một thể, roi sắt nắm trong tay Tịch Ứng Chân hệt như đuôi một con độc xà, hợp cùng thanh trường thương múa lượn vun vút, đánh cho Xung đại sư phải cuống quýt thụt lùi.
Xung đại sư nhắm chừng không thể chống đỡ được nữa, bỗng nghe “Rắc” một tiếng, thân thuyền chợt nghiêng vẹo, từ từ lật sang mạn trái. Thì ra thiên lý thuyền va phải thuyền lớn ban nãy đã làm mạn thuyền vỡ ra một lỗ hổng, ban đầu thân của thiên lý thuyền bít lấy lỗ hổng nên nước biển không thể tràn vào được, tuy nhiên lửa cháy đã lâu, thiên lý thuyền lúc này cũng vỡ vụn hết cả, lỗ thủng giờ mới lộ ra khiến cho nước biển tràn vào mãnh liệt. Con thuyền lập tức nghiêng lệch, thế sắp sửa chìm đến nơi.
Đám võ sĩ thủy thủ trên thuyền loạn cào cào cả lên, tranh nhau đoạt lấy thuyền cứu sinh, thế nhưng còn chưa kịp đến gần, từ trong khoang thuyền đã xuất hiện một bóng người, liên tiếp tung ra mấy chưởng đánh ngã mấy tên võ sĩ.
Đám võ sĩ nhìn kỹ người vừa xuất hiện, ai nấy đều lấy làm lạ thốt lên:
– Trúc tiên sinh, ngài điên rồi à?
Hóa ra người đó là Trúc Nhân Phong, nội thương của y chưa khỏi, sắc mặt trắng bệch, tay trái xách lấy Thích Vương Tôn, tay phải chộp lấy một con thuyền nhỏ ném vèo xuống biển, sau đó tung người nhảy xuống theo.
Mọi người sau phút ngơ ngác, cũng thi nhau xông lên cướp thuyền. Nhưng thuyền chỉ có bốn chiếc, người thì lại quá đông, vì để đoạt thuyền nên mọi người bắt đẩu ẩu đả loạn xạ.
Xung đại sư liếc mắt trông thấy, chợt quăng bỏ mỏ neo, tức tốc chạy về phía thuyến cứu sinh. Tịch Ứng Chân hiểu rõ dụng ý của y, không dám chậm trễ lập tức đuổi theo.
Xung đại sư xông vào đám đông, hai tay bắt lấy hai người, không thèm quay đầu lại, trở tay ném họ về phía Tịch Ứng Chân. Tịch Ứng Chân trông thế người bay đến, nghĩ thầm nếu như tránh đi thì hai tên này chắc chắn sẽ rơi xuống biển. Lão đạo sĩ vốn đầy lòng hiệp nghĩa, không nỡ thấy chết không cứu, bèn vứt bỏ trường thương, tiếp lấy hai tên nọ. Nào ngờ vừa mới đỡ xong, ông chợt cảm thấy một luồng sức mạnh khổng lồ tràn đến, Tịch Ứng Chân phải giật lùi vài bước mới đứng vững. “Đại kim cương thần lực” chưa tan dư kình khiến cho máu huyết trong người ông nhộn nhạo không yên.
Chưa kịp điều hòa nhịp thở, Xung đại sư lại chụp hai người khác ném đến. Tịch Ứng Chân theo cách cũ đỡ lấy. Xung đại sư cười ha hả, hai tay cứ chụp bắt liên tục những kẻ ở trước mặt ném về phía Tịch Ứng Chân. Mọi người vừa sợ hãi vừa bất ngờ, hè nhau dạt tránh khỏi Xung đại sư.
Xung đại sư nhân cơ hội đó vọt lên phía trước, tung ra hai quyền chấn cho hai chiếc thuyền cứu sinh nát vụn. Mọi người còn đang kinh hãi, chợt thấy y nhấc lấy chiếc thuyền duy nhất còn lại, cao giọng nói:
– Chân nhân, ngày sau gặp lại!
Nói rồi, y thả thuyền xuống biển, tung người nhảy lên trên, hai tay giữ lấy một mái chèo gỗ, huơ trái huơ phải, con thuyền nhỏ hệt như một vật thể sống, tức tốc vọt về phía trước.
Lúc Tịch Ứng Chân đuổi đến bên mạn thuyền thì Xung đại sư đã ở cách đó hơn mười trượng. Lão đạo sĩ vừa kinh ngạc vừa giận dữ, thầm mắng tên hòa thượng này tâm địa hiểm độc, y đoạt đi một chiếc thuyền đã đành, còn phá hủy nốt những chiếc khác, những người còn lại bất kể là địch hay ta đều sẽ chìm theo thuyền lớn. Phía Đông Đảo đương nhiên bị tiêu diệt hoàn toàn nhưng thủ hạ của Xung đại sư cũng không một ai may mắn thoát nạn. Kế sách “Ngọc nát đá tan” này thật khiến cho người ta phải lạnh xương sống.
Người trên thuyền lớn không ai là không tuyệt vọng, thi nhau mắng chửi xối xả. Tịch Ứng Chân nhìn ngó xung quanh một thoáng rồi nhặt lấy mỏ neo sắt trên sàn, vận hết sức lực toàn thân, ngắm chuẩn rồi ném mạnh về phía chiếc thuyền của Xung đại sư.
Xung đại sư chỉ lo chèo thuyền, chợt cảm thấy có luồng gió mạnh ập đến, vội vàng lạng người tránh khỏi, bỗng nghe “Cạch” một tiếng, mỏ neo sắt móc dính vào đuôi thuyền. Tịch Ứng Chân thấy thế cả mừng, dùng lực kéo mỏ neo khiến cho chiếc thuyền bị giật lùi mấy trượng.
Xung đại sư gầm lên tức tối, gỡ bỏ mỏ neo ra khỏi thuyền, nào ngờ Tịch Ứng Chân cũng vứt bỏ xích sắt, nhặt lấy trường thương rồi rướn người nhảy về phía chiếc thuyền lá đằng trước, dáng vẻ hùng dũng như Phi Tướng Quân(*)
(ND chú: Phi Tướng Quân là biệt danh của Lý Quảng, một mãnh tướng đời Hán, nổi tiếng với biệt tài cưỡi ngựa bắn cung, lập nhiều công trạng trong cuộc chiến chống lại Hung Nô)
Xung đại sư còn chưa kịp vứt bỏ neo sắt thì Tịch Ứng Chân đã xuất hiện ở ngay trên đầu. Y đành phải huơ mái chèo khua khoắn loạn xạ phía trên. Tịch Ứng Chân uyển chuyển như rồng, nghiễm nhiên bay lượn trên mái chèo rồi bất chợt vòng tránh, chui tọt lên thuyền.
Lão đạo sĩ đỡ cán thương xoay mòng mòng đáp xuống, hai chân đá ra liên hoàn cước, ép cho Xung đại sư không thể tiếp cận. Rồi đột nhiên, hai chân ông chạm sàn, con thuyền nhỏ tuyệt nhiên không hề không lay chuyển. Tịch Ứng Chân tay chống trường thương, đanh giọng gắt:
– Đại hòa thượng, nếu còn cậy sức nữa thì chúng ta cùng chết ở đây.
Ông chỉ cần giẫm chân một cái, đáy thuyền đương nhiên vỡ nát. Xung đại sư sợ ném chuột vỡ bình, tay nắm mái chèo, trừng mắt không nói gì. Lúc này chỉ nghe mấy tiếng răng rắc vang lên, thuyền lớn vỡ toang làm nhiều mảnh, từ từ chìm xuống lòng biển. Người trên thuyền hè nhau nhảy xuống nước tìm đường sống, tiếng la hét í ới vang vọng khắp nơi.
Tịch Ứng Chân lo cho đám người Nhạc Chi Dương, trong lòng thấp thỏm không yên, quay đầu nhìn lại chỉ thấy đầu người lóp ngóp trong cơn ba đào. Nhạc Chi Dương đang ôm lấy một mảnh ván thuyền, trồi đầu lên khỏi mặt nước. Diệp Linh Tô cũng ở bên cạnh, một tay cô ôm ván thuyền, một tay nắm chặt kiếm Thanh Li không rời. Cách đó không xa, Minh Đấu cũng đang ôm một mảnh ván thụp thò trên nước, mặt mày hầm hầm sắc giận.
Ngoài ba người kể trên còn có vô số những võ sĩ Mông Cổ và đệ tử Đông Đảo đang ôm những khúc gỗ cụt hoặc những mảnh ván gãy để níu kéo sự sống, trông thấy con thuyền nhỏ phía trước mặt, họ bèn tới tấp bơi đến gần. Tịch Ứng Chân thầm hoảng sợ, thuyền nhỏ chỉ có một chiếc, nhiều người như vậy thì đương nhiên sẽ chìm.
Đang lúc khó xử, Xung đại sư bỗng múa roi sắt quét về phía một tên võ sĩ Mông Cổ, kẻ nọ không tránh kịp, tức thì vỡ đầu tóe máu, trợn mắt một cái rồi chìm xuống biển. Tịch Ứng Chân nổi giận quát:
– Đại hòa thượng, cớ sao lại giết người?
Xung đại sư cười lạnh:
– Mấy tên này mà lên thuyền thì chúng ta đi đời nha ma cả lũ, nếu như chân nhân có diệu kế nào khác, bần tăng xin nguyện rửa tai lắng nghe.
Tịch Ứng Chân chưa kịp nói gì, Xung đại sư lại múa roi sắt, đánh lật sấp thêm hai người khác vừa bơi đến gần. Tịch Ứng Chân gắt gỏng:
– Dừng tay lại!
Xung đại sư cười bảo:
– Không ngừng tay thì thế nào?
Tịch Ứng Chân hừ một tiếng, đáp:
– Nếu không ngừng lại, đừng trách ta ra tay vô tình.
Xung đại sư thầm cân nhắc trong lòng, Tịch Ứng Chân tuy võ công cao nhưng lại dễ mềm lòng, biết đâu ông ta nói được làm được, sẽ ra tay ngăn cản thật thì sao? Chiếc thuyền này dài chưa đến một trượng, rộng không đến năm thước, giao chiến với ông ta tại một nơi chật hẹp thế này, một là hầu như khó bề thắng nổi, hai là nếu có thắng thì cũng không thoát khỏi thảm cảnh thuyền lật người vong.
Cân đo đong đếm qua mấy lượt, Xung đại sư liền mỉm cười, ung dung nói:
– Chân nhân thiện lương nhân hậu, bần tăng vô cùng bội phục, nhưng trước mắt thuyền nhỏ người đông, nếu như người người lên thuyền thì chi bằng tất cả cùng nhảy xuống biển cho gọn. Bần tăng có một kế sách, không biết Tịch Chân Nhân có muốn nghe qua hay không?
– Là kế sách gì? – Tịch Ứng Chân cũng không muốn trở mặt với y lúc này.
Xung đại sư cao giọng:
– Chiếc thuyền này tối đa có thể chở được sáu người, trừ ngài và ta, còn bốn người nữa có thể lên thuyền. Để cho công bằng, thôi thì ta và ngài mỗi bên chọn ra hai người, thế là vừa đủ sáu người, ngài thấy sao?
Y dùng trung khí để nói chuyện, những lời vừa nói truyền khắp trên mặt biển, mọi người đều có thể nghe thấy.
Tịch Ứng Chân nhíu mày, lắc đầu nói:
– Chỉ chọn được bốn người, vậy còn những người khác thế nào? Cứu một người thì phải giết đi mấy người, cứu người giết người như vậy có tàn nhẫn quá không?
Xung đại sư quét mắt qua mặt biển một lượt, nói giọng xa xăm:
– Nếu như chỉ còn lại bốn người thôi thì cũng là tốt lắm rồi!
Lời vừa dứt, dưới biển truyền đến một tiếng kêu thảm, Tịch Ứng Chân đưa mắt nhìn sang liền không khỏi giật mình, chỉ thấy một tên võ sĩ Mông Cổ chụp lấy người bạn bên cạnh, từng nắm đấm lớn nhỏ nện thùm thụp lên đầu kẻ kia. Kẻ bị đánh bất ngờ miệng mồm hộc máu, hai mắt trợn trừng. Tên võ sĩ đánh thêm vài quyền nữa rồi đột ngột dừng tay, kẻ kia tứ chi buông thỏng, òng ọc chìm xuống biển.
Mặt biển lặng như tờ trong giây lát, thế rồi rất nhiều người như kẻ bừng tỉnh mộng, thi nhau ra tay tấn công người bên cạnh, chỉ vì sắp đến thời khắc sống chết, không thể ra tay nương nhẹ được. Những tiếng la thảm thiết lập tức dậy lên, không ít kẻ bị thương hay bỏ mạng, chìm xuống đáy biển.
Nhạc Chi Dương thân ở trong nước, còn chưa kịp thích nghi thì bỗng phát hiện một luồng nước ngầm đang lao thẳng đến, tiếp đó lồng ngực phát nghẹn, máu huyết nhốn nháo, y chợt buông tay khỏi mảnh ván thuyền, chìm xuống biển như một hòn đá. Nhạc Chi Dương cố giãy dụa hai tay thế nhưng thân thể mềm nhũng, nước biển tràn vào trong miệng, quả là vừa ngộp vừa mặn.
Đang cơn tuyệt vọng, một cánh tay trắng nõn nà từ bên cạnh vươn tới, nắm lấy cổ tay của gã kéo lên trên. Nhạc Chi Dương quay đầu nhìn sang, Diệp Linh Tô đang nổi phập phều bên cạnh gã, mái tóc xõa ra bồng bềnh hệt như một đám rong rêu đen nhánh. Tay trái cô kéo lấy Nhạc Chi Dương, tay phải đâm trường kiếm loạn xạ, lưỡi kiếm rẽ nước dẫn theo từng đạo từng đạo kình lưu.
Phía trước mũi kiếm, Minh Đấu lúc tiến lúc lùi, thỉnh thoảng vung chưởng đánh ra, mỗi lần tung chưởng đều sinh ra một luồng nước ngầm, chạm đến thân thể hai người Diệp – Nhạc cứ như dùi sắt nện bổ vào.
“Kình Tức Công” vốn được “Tây Côn Luân” Lương Tiêu ngộ ra từ biển cả, nội lực cuộn trào mãnh liệt theo cơn sóng, uy lực lớn hơn lúc ở trên cạn rất nhiều. Nhạc Chi Dương vừa bị trúng chưởng đầu tiên, trường kiếm của Diệp Linh Tô thì lại không thể vươn xa được, trong lúc nhất thời họ bị Minh Đấu ép cho liên tục thoái lui. Hai tên đồ đệ yêu quý của Minh Đấu đã chìm xuống theo thuyền lớn, mà căn nguyên là do Diệp Linh Tô, chính vì vậy lão oán hận hai người cực độ, chỉ muốn giết chết cho hả dạ.
Lão nổi cơn giết chóc, liên tục ép đến gần, nào ngờ Diệp Linh Tô thu trường kiếm về, cánh tay vung lên, dưới mặt biển xuất hiện mấy vệt nước mảnh mai sáng lóa. Minh Đấu vội vã né tránh nhưng đã chậm mất một bước, phía đùi trái và ngực phải đều bị trúng châm, dẫu dòng nước đã cản bớt lực đạo của mũi kim nhưng khi cắm trên người lão vẫn đau nhoi nhói. Minh Đấu bị sặc một ngụm nước, cố gắng đạp nước lùi về sau, lùi đến hơn hai trượng, giương mắt nhìn lại thì hai người Nhạc – Diệp đã bơi đi rất xa rồi.
Minh Đấu vừa kinh ngạc vừa tức tối, liếc mắt sang thấy cách đó không xa có hai kẻ đang đánh nhau, lão lập tức xông đến, tung một chưởng giết hai kẻ nọ chết tươi, xem như xả giận trong lòng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...