Tịch Ứng Chân chẳng còn nhiều kế sách, đến nước này đành bất đắc dĩ hỏi:
– Vậy, theo ý ngươi chúng ta nên đấu như thế nào?
Xung đại sư cười đáp:
– Vẫn theo cách cũ, trận đầu bên ta cử người ra trước, trận thứ hai bên ngài cử người ra trước, hai người cuối cùng đánh trận thứ ba.
Tịch Ứng Chân còn chưa kịp đáp lời, Diệp Linh Tô đã tiến lên trước, lạnh lùng bảo:
– Minh Đấu, ngươi ra đây!
Minh Đấu mỉm cười:
– Cháu gái có gì chỉ dạy?
Diệp Linh Tô sắc mặt đanh lại, nghiến răng nói:
– Minh Đấu, ngươi bán đảo cầu vinh, đánh lén đồng môn, hôm nay ta phải thanh lý môn hộ cho Đông Đảo.
Da mặt co rút, Minh Đấu gượng cười:
– Cháu gái à, nước đổ khó hốt, những lời nói ra rồi thì đừng hối hận.
– Quyết không hối hận! – Diệp Linh Tô tuốt kiếm ra, khẽ lắc tay một cái, thân kiếm rung lên ong ong: – Hôm nay không phải ngươi chết thì ta chết!
Minh Đấu hừ một tiếng, đang định dấn thân ra khỏi hàng thì Trúc Nhân Phong bất chợt đi trước một bước, cười khà khà bảo:
– Minh lão huynh, mỹ nhân không dễ gì có được, trận này hãy nhường cho ta đi!
Minh Đấu nhìn ra dụng ý của y, lão đảo mắt một vòng rồi mỉm cười:
– Thôi được, quân tử không phá chuyện tốt người khác, Trúc lão đệ nếu đã cao hứng vậy thì trận này giao cho lão đệ.
Diệp Linh Tô biến sắc, đang định lên tiếng phản bác thì Trúc Nhân Phong đã chìa bộ mặt của y ra cười hề hà:
– Ta vốn ngưỡng mộ cô nương đã lâu, cứ tưởng cả đời này chẳng có dịp nào thân cận, nào ngờ hôm nay trời ban cho cơ duyên có thể lãnh giáo cao chiêu của cô, một đời một kiếp này còn hạnh phúc nào bằng.
Y vừa nói vừa híp mắt lại, lim dim ngắm nghía Diệp Linh Tô.
Diệp Linh Tô vừa giận vừa sốt ruột, hét lên:
– Họ Trúc kia, ngươi cút đi cho ta, cẩn thận ta xẻo lỗ trên thân thể nhà ngươi bây giờ!
Trúc Nhân Phong chẳng hề tức giận, đổi lại còn cười khà khà mà chỉ vào ngực:
– Cô nương muốn xẻo thì xẻo vào đây này, chỉ cần xẻo ra xem sẽ biết được Trúc mỗ đối với cô thật tâm thật dạ thế nào.
Y cứ một mực buông lời ong tiếng ve, Diệp Linh Tô nghe được vừa giận vừa xấu hổ, tinh thần chưa đánh đã rối loạn. Cô xốc kiếm đang định xông lên thì bất ngờ Nhạc Chi Dương tiến ra cản cô lại:
– Diệp cô nương, thất lễ rồi.
Diệp Linh Tô giật mình, hỏi:
– Ngươi thất lễ chuyện gì?
Nhạc Chi Dương nghiêm mặt bảo:
– Nuôi mà không dạy là lỗi của bố, cái thằng Trúc Nhân Phong nói lời xúc phạm, chỉ trách lão tử dạy con không tốt. Cô cứ an tâm, để lát nữa về nhà, ta nhất định sẽ đánh bầm cái mông chó của nó.
Diệp Linh Tô nghe xong dở khóc dở cười, Trúc Nhân Phong giận muốn nổ phổi, quát lên ong ỏng:
– Tiểu súc sinh, con mẹ nhà ngươi chán sống rồi chắc, không xé ngươi làm tám mảnh, ta đây không gọi là Trúc Nhân Phong nữa.
Nhạc Chi Dương cười:
– Ngươi không gọi là Trúc Nhân Phong chả lẽ kêu bằng cẩu tạp chủng…
Gã chỉ cốt mắng trêu cho hả, Diệp Linh Tô lại nghe không lọt tai, phải nhắc nhở:
– Í, ngươi làm bố của y. Y… Y là cẩu tạp chủng vậy thì ngươi là thứ gì?
Nhạc Chi Dương gãi gãi đầu, cười gượng:
– Nói vậy, làm bố của y chả có lợi lộc gì, thôi bỏ đi, cẩu tạp chủng, ta không làm bố nhà ngươi nữa, ngươi tự đi ăn phân mình ên đi!
Mọi người phá lên cười rần rần. Mặt mũi Trúc Nhân Phong từ đỏ chuyển sang tím, ánh mắt lóe lên hai luồng hung quang, y chợt cười gằn, tung người nhảy lên, năm ngón tay như móc câu, chụp về phía cổ họng Nhạc Chi Dương.
Nhạc Chi Dương cúi đầu xoay người, nhảy sang phía Đông. Trúc Nhân Phong đổi trảo thành chưởng, lật tay quét ngang, chưởng phong vừa ập đến chỉ nghe “Xoạc” một tiếng, chéo áo của Nhạc Chi Dương theo đó rách toạc, rơi phất phơ xuống đất.
Trái tim Diệp Linh Tô khẽ run lên, cô huơ kiếm toan xông lên nhưng bị Xung đại sư chặn lại, hắn cười lạnh:
– Gì đây, hai đánh một à?
Thiếu nữ ngớ người, hướng mắt sang Tịch Ứng Chân. Lão đạo sĩ lắc đầu bảo:
– Để nó tự lo đi, Nhạc Chi Dương là người thông minh, nó làm thế ắt là có lý do của mình…
Trong lúc hai người nói chuyện, Nhạc Chi Dương suýt chút nữa đã trúng phải chiêu hiểm. Trúc Nhân phong ra tay linh hoạt, nhanh như gió thổi chớp giật. Nhạc Chi Dương chỉ cảm thấy kình phong bên thân mình phất qua phất lại, bất thần Trúc Nhân Phong tung chưởng quét đến, Nhạc Chi Dương giơ tay nghênh tiếp, rìa chưởng phất qua cánh tay tức thì toạc da tóe máu.
Diệp Linh Tô trông thấy sắc máu, trái tim đập loạn như điên, ngón tay bất giác siết chặt lấy chuôi kiếm, chợt nghe có kẻ lớn tiếng thét lên:
– Nhạc Chi Dương!
Cô quay đầu nhìn lại, hóa ra Giang Tiểu Lưu đã tỉnh lại, đang được một tên đệ tử dìu đỡ, ánh mắt đang mở to trừng trừng nhìn sang bên này.
Nhạc Chi Dương cũng nghe thấy tiếng gọi, thế nhưng gã còn chưa kịp nhìn kỹ bỗng nghe Trúc Nhân Phong hét lớn một tiếng, mũi chân huynh huých như mũi giáo, lúc hư lúc thật, lăng không đâm đến. Nhạc Chi Dương giở chiêu “Loạn Vân Bộ”, thân mình bồng bềnh, hai chân biến ảo bất định, loáng cái đã thay đổi vài phương vị. Mũi chân của Trúc Nhân Phong sượt khỏi thân thể gã dẫn theo một tia máu nhỏ.
Phần dưới cánh tay của Nhạc Chi Dương đau như dao cắt nhưng gã không để cho đối phương kịp đổi chiêu, cổ tay cử động, một chiêu “Thiên Mang Chỉ” điểm về phía huyệt Khiêu Hoàn của Trúc Nhân Phong, dè đâu ngón tay vừa chạm vào nơi đấy hệt như trúng phải sắt thép, chân trái gã chống mạnh dịch người về phía sau mấy thước. Trúc Nhân Phong hừ lạnh một tiếng, thân trên bất động, chân trái bình bình quét ra, khí thế như thể một thanh đao thép chém vào bụng dưới của gã.
Nhạc Chi Dương giở “Vô Định Cước”, chân trái đá lên đón tiếp một cước ập đến. Khoảnh khắc bóng chân đan xen vào nhau, Nhạc Chi Dương hệt như trúng phải một thanh côn sắt, xương chân thiếu điều gãy sụm. Gã nhảy về phía sau, lúc chạm đất, trên ống quần bên trái rịn ra những vệt máu lốm đốm.
Giang Tiểu Lưu không dám xem nữa, nhắm tịt mắt lại, luôn miệng lẩm nhẩm:
– Thôi rồi, thôi rồi!
Trúc Nhân Phong va phải một cước vừa rồi, thân hình cũng khẽ loạng choạng, khí huyết nhộn nhạo một phen. Y vốn bị Hoa Miên đánh cho thụ thương, giờ đây cậy mạnh ra tay, lập tức gây động đến vết thương, y đành phải bỏ qua ý định truy đuổi, một mặt vận công điều hòa, một mặt chăm chú quan sát đối thủ.
Nhạc Chi Dương liên tục bị thương, tay chân không khỏi đau đớn, gã vừa định quan sát vết thương ở chân thì Trúc Nhân Phong lại tung người nhảy xổ đến. Nhạc Chi Dương quay đầu bỏ chạy, Trúc Nhân Phong đuổi gấp chẳng tha, khinh công y cao cường, lên xuống một lượt đã rượt sát đến ngay phía sau Nhạc Chi Dương. Dồn khí vào ngón tay, y quát lớn:
– Nộp mạng chó ra đây!
Khí thế y như diều hâu quắp mồi, chộp lên đỉnh đầu Nhạc Chi Dương.
Chỉ lực của y trước nay có thể bóp vụn cả sắt đá, Diệp Linh Tô trong lòng quýnh quáng, nhịn không được phi thân nhảy lên, tuốt kiếm khỏi vỏ, vừa định đâm ra thì chợt nghe một tiếng quát trầm, Minh Đấu cũng nhún mình xông đến, phất chưởng vun vút về phía cô.
Một chưởng này lực đạo mạnh mẽ, Diệp Linh Tô bị bức bách phải xoay mũi kiếm đâm ngược về phía ngực trái của đối thủ. Minh Đấu vòng tay lại, mũi tay gạt trúng thân kiếm, chỉ nghe “choang” một tiếng, mũi kiếm đâm chếch ra ngoài rung lên bần bật.
Diệp Linh Tô nhảy ra ngoài mấy thước, hai má đỏ bừng như hoa đào, bàn tay phải nắm kiếm khẽ phát run. Cô chẳng quản bản thân mình mà hối hả đưa mắt sang bên quan sát, hai người Nhạc-Trúc đã tách nhau ra, Nhạc Chi Dương đang đứng thõng tay, sắc mặt mờ mịt. Trúc Nhân Phong lại ngó chăm chăm vào tay phải mình, vẻ mặt sững sờ như không thể tin được.
Lại nghe tiếng gió vùn vụt nổi lên, Diệp Linh Tô theo âm thanh nhìn lại, Tịch Ứng Chân và Xung đại sư cũng đang đánh nhau ở một góc, hai bóng người một xám một trắng thoắt ẩn thoắt hiện, chiêu thức tự nhiên dũng mãnh, tiếng chưởng bồm bộp nổ lên liên tục như đậu rang.
Chớp mắt, bóng trắng nhảy về phía sau, Xung đại sư chắp tay cười bảo:
– Lĩnh giáo, lĩnh giáo!
Vừa nói, hắn vừa giũ giũ tay, mấy mảnh vải rách theo đó rơi lả tả xuống làm lộ ra một lỗ trống cỡ lòng bàn tay, bên trên làn da trắng trẻo ấy giờ đây đã xuất hiện thêm một vết chưởng màu đỏ bầm.
Thì ra Tịch Ứng Chân thấy tình hình không ổn cũng định ra tay cứu viện, nhưng bị Xung đại sư ngăn cản. Hai người trao đổi vài chiêu, Tịch Ứng Chân hơi chiếm được thượng phong, vỗ trúng một chưởng lên cánh tay Xung đại sư, lại nhìn sang Nhạc Chi Dương vừa thoát chết, lão đạo sĩ không khỏi mừng rỡ còn Xung đại sư thì lại thầm kêu đáng tiếc.
Trống ngực Nhạc Chi Dương vỗ thình thịch, ban nãy thoát chết thế nào ngay cả gã cũng mơ mơ hồ hồ. Giờ đây ngẫm kỹ lại, khi ấy gã không kịp thi triển “Loạn Vân Bộ”, trong lúc gập người chuyển bước, gã vô tình đã dùng đến công phu trong “Linh Vũ”.
Nhạc Chi Dương bỗng nhiên vỡ lẽ, “Linh Vũ” xuất xứ từ “Diệu Nhạc Linh Phi Kinh”, chính là môn võ công đắc ý của Linh đạo nhân, theo lý còn cao minh hơn cả “Loạn Vân Bộ”, bản thân gã học được tuyệt kỹ mà không biết, lại đi bỏ mạnh dùng yếu, đúng là ngốc không thể tưởng.
Gã chưa kịp nghĩ xong, Trúc Nhân Phong lại nhảy xổ đến lần nữa. Trong lòng Nhạc Chi Dương trỗi lên khúc nhạc, thân thể tùy theo sự chuyển động của giai điệu mà cả người xê dịch lên cao xuống thấp, thân pháp tuy không đến mức quá nhanh nhưng tiết tấu tinh diệu, vô cùng đặc biệt. Trúc Nhân Phong dùng chưởng như một tên đao phủ, liên tục tung ra những chiêu thức giết người, thế nhưng chiêu nào chiêu nấy đều như thiếu đi một xíu gì đó, cứ lần lượt sượt qua người Nhạc Chi Dương.
Trúc Nhân Phong vừa giận vừa ngạc nhiên, tay đấm chân đá túi bụi kéo theo cuồng phong nổi khắp tứ bề. Nhạc Chi Dương tóc tai quần áo bồng bềnh theo gió, đầu nhẩm theo ý nghĩa của “Linh Vũ”, tập trung tinh thần bỏ mặc mọi thứ xung quanh, theo tiết tấu mà nhấc chân, nghe tiếng gió mà đoán vị trí, cứ hễ chưởng phong của Trúc Nhân Phong đến gần, gã liền ung dung tránh khỏi. Trúc Nhân Phong thất bại hết lần này đến lần khác đương nhiên ức chế vô cùng. Người bên ngoài nhìn vào cũng cảm thấy hết sức ngạc nhiên, chỉ trong thời gian ngắn ngủi mà Nhạc Chi Dương dường như lột xác thành con người khác, nét hoảng hốt trên gương mặt đã xua tan đi mà thay vào đó là thần thái ung dung bình tĩnh, thân pháp thì nhanh như gió, phiêu dật như mây. Càng kỳ lạ hơn chính là, ánh mắt của gã chẳng hề chú tâm đến Trúc Nhân Phong mà cứ nhìn trái ngó phải như thể không quan tâm đến ai cả.
Diệp Linh Tô càng xem càng cảm thấy kinh ngạc, không kềm được hỏi:
– Tịch đạo trưởng, công phu này là do ông dạy ư?
Tịch Ứng Chân chăm chú quan sát Nhạc Chi Dương một lúc, bỗng lắc đầu nói:
– Bản lĩnh như thế này ta đâu có dạy nổi.
Giang Tiểu Lưu nghe thấy lời này, vội mở bừng mắt ra, ngó lom lom Nhạc Chi Dương, trong lòng vừa mừng rỡ vừa bất ngờ:
– Lạ thật, tự bao giờ hắn ta luyện được trình độ như vậy? Trước đây ta còn tội nghiệp hắn không biết võ công, bây giờ nghĩ lại đúng là thẹn chết mất.
Hai má hắn tức thì nóng ran như lửa nung, xấu hổ chẳng biết chui đi đâu mà tránh.
Hai mươi chiêu đã qua, “Linh Vũ” càng thi triển càng nhuần nhuyễn, Nhạc Chi Dương rơi vào cảnh nguy hiểm mới dần hiểu ra được ý nghĩa của “Bàng Nhược Vô nhân” là như thế nào. Lúc đối mặt với kẻ thù, người bình thường hay chú ý đến bản thân đối thủ mà không kịp để ý đến địa thế xung quanh, còn tâm pháp của “Linh Vũ” thì trái ngược lại, quan sát địa hình nhiều hơn là theo dõi đối thủ, theo cách gọi là: “Ngẩng trông thiên thời, ghé nhìn địa lợi, tùy cơ ứng biến, nắm gọn toàn cục”. Giống như khi chơi cờ, kỳ thủ tầm thường chỉ biết giằng co ở một nơi, còn kỳ thủ cao minh lại có thể cân nhắc toàn cục, triển khai thế công ở khắp mọi ngõ ngách, khiến cho đối thủ không kịp đối phó.
Một khi hiểu rõ điều này, Nhạc Chi Dương càng trở nên ung dung, thanh thoát. Hai người trao đổi nhau vài chiêu, Trúc Nhân Phong vỗ chưởng vào khoảng không, đang định quay người lại tiếp tục tấn công, nào ngờ Nhạc Chi Dương vặn người, tiện tay quét ra một chưởng. Một chưởng này đánh vào chỗ không kịp phòng bị của y, tính toán vừa khéo không chệch một li, Trúc Nhân Phong vội vã ngửa người ra sau nhưng vẫn chậm mất một nhịp, chỉ nghe “Bốp” một tiếng, má trái trúng phải một bạt tai.
Nhạc Chi Dương tuy chưa đủ nội lực để có thể phá vỡ chân khí hộ thể của Trúc Nhân Phong nhưng Trúc Nhân Phong khi ăn phải một tát tai này vẫn xem như là một nỗi nhục nhã cực lớn. Hai mắt y phún hỏa, rống lên một tiếng, chiêu thức biến đổi, hai tay khi thì quyền khi thì chưởng, năm ngón tay lúc duỗi lúc co, chiêu thức hết sức quái dị khiến người khác không biết phải phòng ngự thế nào.
Diệp Linh Tô thoáng đổi sắc, buộc miệng hỏi:
– Đây là loại võ công gì thế?
Tịch Ứng Chân lộ vẻ lo lắng, đáp:
– Đây là chiêu thức của Thiên Nhận gọi là “Đại Huyền Binh Thủ”, có thể dùng tay trần mô phỏng theo binh khí trong thiên hạ như đao, kiếm, chùy, kích… Biến hóa rất kỳ lạ, khó mà phòng ngự…
Còn chưa nói xong, ánh máu đã loáng lên, ngực trái của Nhạc Chi Dương trúng chiêu, một vết thương rách dài đến eo, máu tươi tuôn ra tức thì thấm đỏ vạt áo. Diệp Linh Tô trong lòng cuống quýt, hai má đỏ bừng, may mà Nhạc Chi Dương vẫn chưa ngã xuống, gã vẫn có thể né trái tránh phải mà không mất đi vẻ linh động phiêu dật.
Diệp Linh Tô bấy giờ mới biết đó chỉ là vết thương ngoài da, bèn thở phào một hơi, lại hỏi:
– Vừa nãy đánh lâu như vậy, Trúc Nhân Phong sao không sớm dùng đến tuyệt chiêu này?
Tịch Ứng Chân chăm chú theo dõi trận chiến, tiện miệng đáp:
– “Đại Huyền Binh Thủ” tiêu hao nội lực rất nhiều, y trước đó không dùng có lẽ vì thân thể đang bị nội thương.
Giọng nói của ông tuy không lớn nhưng Nhạc Chi Dương vẫn nghe thấy rõ ràng, trong lòng gã nảy ra một ý tưởng liền giương mắt quan sát. Trúc Nhân Phong lúc này đang trợn mắt nghiến răng, sắc mặt tím tái, chứng tỏ sử dụng môn võ công này cực kỳ hao phí nội lực.
Nhạc Chi Dương nghĩ đến đây, lập tức quay đầu vọt đi, Trúc Nhân Phong hối hả đuổi theo sau. Hai người chạy lòng vòng mấy lượt hệt như cơn gió lốc. Trúc Nhân Phong vỗ hụt chưởng vào khoảng không, chợt thấy thiếu niên cởi thanh sáo ngọc xuống, đưa ngang miệng bắt đầu thổi tấu. Khúc nhạc vang lên cót ca cót két, như dây cứa cỗ, như sạn cào nồi, Trúc Nhân Phong từ thuở cha sinh mẹ đẻ đến nay chưa từng nghe qua khúc nhạc nào chói tai đến vậy.
Diệp Linh Tô cũng nghe đến mức phải chau mày. Cô thầm biết khả năng của Nhạc Chi Dương, chỉ cần cầm sáo trong tay thì chuyện dắt rồng dẫn phượng thừa sức làm được, vì sao cũng với một người một sáo ấy giờ đây lại thổi ra khúc nhạc khó nghe thế này? Đang suy nghĩ, bất chợt cô nghe tiếng rên rỉ của Dương Phong Lai ở bên cạnh. Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy mặt lão đỏ bừng như máu, hai mắt mở to, gân xanh nổi hằn trên trán, cơ mặt liên tục co giật.
Tịch Ứng Chân giở tay bắt mạch cho lão chỉ cảm thấy khí cơ xáo trộn, máu chảy rối loạn. Ông tức khắc rót chân khí vào khống chế luồng huyết khí trong ngực Dương Phong Lai. Đang cảm thấy ngờ vực chợt nghe Dương Phong Lai thều thào nói:
– Tịch chân nhân, tiếng sáo này lạ lắm!
Tịch Ứng Chân còn đang ngẩn người, chợt nghe thấy Thi Nam Đình và Giang Tiểu Lưu cũng bắt đầu rên rỉ, ông bỗng nhiên như hiểu ra điều gì đó, vội xé mảnh vải áo, vo thành hai viên nhỏ, nhét vào lỗ tai Dương Phong Lai. Tiếng sáo vừa bị ngăn cách, khí huyết của Dương Phong Lai lập tức trở lại bình thường. Tịch Ứng Chân y theo cách cũ, tiếp tục bịt lấy lỗ tai của hai người Thi-Giang, hai người nọ cũng ngừng rên rỉ, nhắm mắt lặng im điều hòa nhịp thở.
Tịch Ứng Chân sau một hồi chộn rộn, bấy giờ mới quay lại theo dõi, tình hình trận đấu đã có biến chuyển, thân hình Trúc Nhân Phong như thể say rượu, nghiêng trái ngã phải, tuy chưởng lực vẫn mạnh mẽ như trước nhưng ra tay lại chậm chạp bất ngờ, mặt mày y trương phồng như gan lợn, hai mắt trợn trừng nhìn đối thủ như sắp ứa máu. Ngược lại quan sát Nhạc Chi Dương, chân gã bước theo bộ pháp kỳ lạ, dáng vẻ thanh thoát, hệt như rồng bay phượng múa, dập dìu qua lại vòng quanh đối thủ, giai điệu quái đản chói tai ấy vẫn liên tục phát ra từ lỗ sáo.
Bài sáo này chính là “Thương Tâm Dẫn” được khắc trên Linh Đạo Thạch Ngư. Khúc nhạc có ba thứ kiêng kỵ: kỵ người bị thương ngũ tạng, kỵ người đang mang thai, kỵ người già yếu. Ngày ấy Trương Thiên Ý chính vì nghe qua khúc nhạc này, dẫn đến kích động nội thương mà bỏ mạng.
Vết thương của Trúc Nhân Phong tuy không trầm trọng như Trương Thiên Ý, thế nhưng nghe thấy tiếng sáo vẫn cảm giác nội tạng nhốn nháo, khí huyết trong kinh mạch hỗn loạn như có mũi kim nhỏ châm chích. Y vốn định ngừng lại để điều tức, thế nhưng nhìn thấy vẻ mặt của đối thủ, trong lòng cảm thấy hết sức không cam tâm, vì thế đành cố gắng nhịn đau, tung ra “Đại Huyền Binh Thủ” tấn công dồn dập, nhưng y càng dùng lực thì nỗi thống khổ trong cơ thể càng lớn, tay chân vừa huơ đến thì Nhạc Chi Dương đã kịp chạy đi nơi khác.
Xung đại sư nhận ra được vấn đề, xem đến đây thì cao giọng hô:
– Trúc Nhân Phong, bịt hai tai lại, đừng nghe tiếng sáo của hắn.
Trúc Nhân Phong nghe vậy nhất thời tỉnh ngộ, bịt chặt hai tay, phía trước liền để trống tuênh huênh. Nhạc Chi Dương thừa cơ xông đến, “Vô Định Cước” hư hư thật thật đá về phía ngực của y. Trúc Nhân Phong bèn giơ tay ra đỡ, ngờ đâu Nhạc Chi Dương chỉ giả vờ như vậy, miệng vẫn thổi sáo không ngớt, dưới chân lại hết sức ảo diệu, vòng sang mé bên cạnh của y, cổ tay bất ngờ vung ra, thanh sáo ngọc biến thành một bóng xanh điểm trúng vào huyệt Thái Ất nơi thắt lưng Trúc Nhân Phong.
Đổi lại lúc bình thường, Trúc Nhân Phong với thần công trên người sẽ miễn nhiễm với đao kiếm, giờ đây chân khí toàn thân bị Thương Tâm Dẫn thổi cho tán loạn, thanh sáo ngọc đánh thấu vào huyệt đạo, xuyên qua ngũ tạng, y lập tức rống lên một tiếng, trở chưởng dồn lực quét ra, đáng tiếc vì vết thương nên động tác chậm chạp, một chưởng này lại lần nữa rơi vào không khí. Nhạc Chi Dương phát động “Linh Vũ”, vòng ra sau lưng Trúc Nhân Phong, giơ cao sáo ngọc, dồn hết sức lực gõ trúng vào huyệt Tâm Thú của y.
Một đòn này đau thấu tim thấu phổi, Trúc Nhân Phong phun ra một ngụm máu tươi, loạng choạng đi được vài bước, đột nhiên hai chân mềm oặt ngã nhoài ra đất. Nhạc Chi Dương không để cho y kịp ngồi dậy, sáo ngọc nhanh như gió, liên tiếp điểm lên mấy đại huyệt. Thân thể Trúc Nhân Phong nhũn ra như bùn, nằm tê liệt trên đất. Diệp Linh Tô vui mừng khôn xiết, hối hả giục:
– Nhạc Chi Dương, mau ép y giao ra thuốc giải.
Nhạc Chi Dương khống chế Trúc Nhân Phong, rờ rẫm một lượt trên thân y, đầu tiên bắt được một xâu chìa khóa, kế đó lại chạm đến vài lọ sứ nhỏ. Xâu chìa khóa chính là vật của Hoa Miên, mấy cái lọ sứ thì có màu sắc không giống nhau, bề ngoài chẳng cái nào ghi chú thích. Nhạc Chi Dương quát hỏi:
– Lọ nào mới là thuốc giải?
Trúc Nhân Phong dẫu bại trận nhưng vẫn ngoan cố không khuất phục, nghe vậy thì tức tối bảo:
– Đi hỏi mẹ ngươi ấy, làm gì có thuốc giải!
Chưa kịp dứt lời, sáo ngọc của Nhạc Chi Dương lại chọc vào giữa eo của y, Trúc Nhân Phong đau đến thắt ruột, miệng bật rên hừ hừ. Nhạc Chi Dương mỉm cười:
– Giờ đã có thuốc giải hay chưa?
Trúc Nhân Phong cả giận bảo:
– Thuốc giải thì không có nhưng nước đái thì có một bầu, ngươi muốn uống không, ông đây lập tức tặng ngươi.
– Khá khen cho tên cứng đầu! – Nhạc Chi Dương liên tục tặc lưỡi, ngắm nghía mấy chiếc lọ sứ trong tay, mỉm cười bảo: – Được thôi, mấy cái lọ ở đây ta sẽ cho ngươi nếm thử từng cái một, xem xem kết quả thế nào?
Trúc Nhân Phong nghe xong lập tức tái xanh mặt mày, trong số những lọ thuốc này có không ít độc dược cào tim bứt ruột, đừng nói là nếm trọn một lọ, chỉ cần phân nửa liều lượng thôi cũng đủ chết thê thảm thiết. Nhạc Chi Dương thông qua ngôn từ và sắc mặt y đã đoán được suy nghĩ của Trúc Nhân Phong, gã bật cười khục khịch, một tay cạy miệng y ra, một tay tháo nút lọ thuốc. Trúc Nhân Phong hai mắt trợn trắng, cổ họng bật ra âm thanh:
– Được, được, ta nói, ta nói…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...