Đám đông lặng im phăng phắc, toàn bộ ánh mắt mọi người lúc này đều đổ dồn lên khuôn mặt của Diệp Linh Tô. Bất kể là nam hay nữ, tăng hay tục, chủ hay khách, địch hay ta, mấy trăm cặp mắt đều bị gương mặt tuyệt trần ấy níu chặt, ai nấy đều nín thở chăm chú quan sát, không nỡ rời đi. Nhạc Chi Dương bất giác nghĩ thầm: “Cô ấy mới đẹp làm sao!”
Xung đại sư cũng chắp tay niệm:
– Thiện tai, thiện tai.
Trúc Nhân Phong nghe tiếng niệm Phật, bất chợt bừng tỉnh lại, chăm chú nhìn Diệp Linh Tô bằng ánh mắt mập mờ.
Diệp Linh Tô đứng dậy, dõi nhìn Vân Hư, đôi mắt hạnh ẩn ước nét ưu sầu, bờ môi đỏ mọng khẽ run lên, đôi má tuyết ngọc loang lổ ánh lệ, dáng vẻ thương tâm khôn tả, trông hệt như hoa lê thấm đẫm hạt mưa, càng làm cho phong tư thêm phần diễm lệ.
– Tô nhi! – Vân Hư thở dài mà rằng: – Con không phải họ Diệp, con họ Vân, phải gọi là Vân Linh Tô…
– Không! – Diệp Linh Tô lắc lắc đầu hệt như đang tự nói với chính mình: – Tôi họ Diệp, không phải họ Vân!
Vân Hư sững sờ, ngẫm lại mới vỡ lẽ, Diệp Linh Tô hẳn đang oán giận ông hơn chục năm qua không chịu nhìn nhận, để cho cô từ bấy đến nay luôn chìm trong sự mông muội. Nghĩ đến đây, ông càng thêm cắn rứt, vội nói:
– Tô nhi, ta trước giờ không nhận con cũng là vì bất đắc dĩ.
Diệp Linh Tô liếc nhìn ông rồi quay đầu hướng ánh mắt về phía xa, từng chữ một thốt ra:
– Một câu bất đắc dĩ thì có thể bù đắp cho những sai trái của ông hay sao?
Vân Hư trong ngực nhói đau, bật lên tràng cười thảm. Lúc này trong đám đông tiến lên một người, thân dài râu rậm, hét lên sang sảng:
– Vân đảo vương, ông làm nhục nhà họ Diệp chúng tôi hơi quá mức rồi đấy.
Người vừa lên tiếng chính là Diệp Đằng, anh cả của Diệp Thành, ở phía sau lão lại lục tục bước ra thêm khoảng hai mươi người nữa, tất cả đều là đệ tử Diệp gia, ai nấy đều mặt mày hầm hầm bất bình.
Diệp Đằng lớn giọng nói:
– Cho dẫu đã qua đời thì Trác Khinh Như cũng là người vợ được cưới hỏi đàng hoàng của em trai ta, ông thân là đảo vương lại đi dụ dỗ gái nhà lành, phải giải thích thế nào đây?
Những người khác nghe xong lời này đa số đều lặng lẽ gật đầu. Đông Đảo ở tận hải ngoại, tuy không lễ giáo nghiêm khắc như Trung Thổ nhưng việc ngoại tình vẫn không được chấp nhận, hơn nữa Vân Hư thân là đảo vương, Diệp gia là vọng tộc trên đảo, một khi xử trí không thỏa đáng thì chẳng những oai phong của Vân Hư mất sạch mà Đông Đảo cũng sẽ bị chia năm xẻ bảy.
– Diệp huynh chớ nóng vội, ta tự có lời giải thích.
Vân Hư ổn định lại tâm lý, khôi phục vẻ nghiêm nghị như cũ. Người ông toát ra nét oai phong lẫm liệt, ánh mắt Diệp Đằng vừa chạm vào ánh mắt của ông, theo ý thức liền cúi đầu tránh đi.
Vân Hư trầm ngâm một lúc, xoay sang nói với Xung đại sư:
– Đại hòa thượng, ta còn có chuyện chưa rõ, mong ngươi giải đáp giúp.
– Cứ nói đừng ngại. – Xung đại sư mỉm cười gật đầu.
Vân Hư cao giọng nói:
– Ngươi đến Đông Đảo là có ý gì?
Xung đại sư cười trả lời:
– Chẳng phải đã nói rồi sao? Được sự nhờ cậy, trợ giúp Thích tiên sinh lên ngôi vị đảo vương.
Vân Hư nhìn hắn hồi lâu, gật đầu bảo:
– Đại hòa thượng, ngươi thật lợi hại, chỉ bằng mồm mép sắc sảo đã quậy cho hòn đảo nháo nhào cả lên, quả là có tài hùng biện, sánh ngang với Tô Tần – Trương Nghi.(*)
(ND chú: Tô Tần và Trương Nghi đều là những nhà du thuyết nổi tiếng thời chiến quốc, có cùng thầy là Quỷ Cốc Tử, nhưng đi theo những trường phái và tư tưởng khác nhau)
– Quá khen, quá khen rồi! – Xung đại sư khẽ mỉm cười: – Đảo vương tự nhận hết mọi chuyện khiến cho ta hết sức bất ngờ. Nếu ngài thề thốt phủ nhận, hòa thượng ta cũng chẳng biết làm gì hơn.
Vân Hư cười lạnh:
– Đại hòa thượng cần chi khiêm tốn như vậy, ngươi có gan đến đây ắt phải có mưu giỏi, nghĩ lại việc ta tự nhận tội lỗi cũng nằm trong toan tính của ngươi cả. Câu chuyện này ta chôn giấu nhiều năm, cảm thấy hổ thẹn với người đã khuất, mỗi khuya tỉnh giấc trong lòng đều bi thương trào ngập, dần dà kéo dài, nó thậm chí đã trở thành một chướng ngại to lớn trên con đường võ học, hôm nay được nói rõ ra hết, xem như cũng là một sự giải thoát lớn lao. Nhưng ta lấy làm lạ, những bí mật xa xưa này ở Đông Đảo không một ai rõ, đại hòa thượng nhà ngươi từ đâu biết được?
– Trên đời này có giấy nào gói được lửa đâu! – Xung đại sư chắp tay mỉm cười: – Quả báo nhân duyên, ứng nghiệm chẳng sai.
Vân Hư lắc đầu nói:
– Ta không tin nhân quả, nghĩ đi nghĩ lại, chỉ có một nguyên nhân mà thôi.
Ánh mắt của ông quét qua đám đông:
– Trong Đông Đảo ta, có kẻ làm nội gián cho đại hòa thượng nhà ngươi.
Bất chợt, ánh mắt của ông tập trung vào một người, lạnh giọng quát:
– Minh Đấu, ngươi còn che đậy làm gì nữa?
Minh Đấu giật mình, gượng cười bảo:
– Đảo vương sao lại nói như vậy?
Vân Hư lắc đầu bảo:
– Sự đến nước này ngươi còn làm bộ làm tịch? Ta đâu phải thằng ngốc, kẻ nội gián này ngoài ngươi ra thì không còn ai khác.
Minh Đấu chớp mắt, mím chặt môi không nói lời nào.
Vân Hư nói tiếp:
– Ngươi là bạn thân của Diệp Thành, sau khi hắn hại chết Khinh Như, tự biết khó tránh khỏi sự trả thù của ta, vì vậy bèn tìm ngươi kể rõ mọi chuyện, sau đó dùng kiếm tự sát. Ý của hắn là muốn ngươi đem sự tình công bố cho tất cả mọi người biết, khiến cho ta thân bại danh liệt. Nhưng ngươi lại không làm theo ý hắn, ngược lại còn ngả về phía ta thề thốt trung thành, còn khuyên ta rằng Đông Đảo đang cơn nguy biến, ta nên nén nhịn đau thương mà tập trung cho đại cục. Ta nghe theo lời ma quỷ của ngươi, trước sau che đậy việc này, tiếp tục trọng trách đảo vương của mình.
– Mấy năm gần đây ngươi dựa vào điểm yếu đó, hoặc bí mật hoặc công khai muốn uy hiếp ta, ép ta làm những việc trái lương tâm, ví như kỳ Ngao Đầu Luận Kiếm năm đó, ta giúp ngươi thắng được Đồng Diệu, trở thành một trong Tứ Tôn…
Lời này vừa nói ra, mọi người ồ lên kinh ngạc. Đồng Diệu vừa sững sờ vừa giận dữ, nỗi ngờ vực bao năm qua đã có lời giải đáp. Lão nhất thời quá mức bi phẫn, chằm chằm nhìn hai người, từng thớ thịt trên khuôn mặt rung lên bần bật.
Minh Đấu sắc mặt hổ thẹn, lại nghe Vân Hư nói:
– Cũng như hai năm về trước, ngươi sai đệ tử lén giết Nhạc Chi Dương, sau khi bị Tô nhi phá hỏng, ngươi đích thân nhốt hai đứa vào trong hang yến, muốn bỏ tụi nhỏ chết đói. Sau việc ấy, ta nổi cơn tam bành nhưng cũng không hề truy cứu, thậm chí chấp nhận làm hỏng cả danh tiết của Tô nhi, khiến nó oán hận ta suốt một thời gian dài.
Mọi người nghe xong bỗng chốc sáng tỏ mọi chuyện. Suốt hai năm qua, sự tình của Nhạc Chi Dương và Diệp Linh Tô ở trong hang động cứ mập mập mờ mờ, tình ngay lý gian, gây nên vô số lời dị nghị, đến tận hôm nay, thông qua miệng Vân Hư mới có thể trả lại sự trong sạch cho hai người.
Minh Đấu cúi đầu không nói, Vân Hư chằm chằm nhìn lão, chậm rãi cất tiếng:
– Minh Đấu, ta đối xử ngươi không tệ, sao ngươi lại cấu kết với người ngoài, tiết lộ chuyện riêng tư của ta?
Cơ mặt Minh Đấu giần giật một thoáng, hai tay nắm chặt, lão cười sằng sặc:
– Hai từ “Cấu kết” có phần khó nghe, nói gì đi chăng nữa thì Diệp Thành cũng là bạn của ta, ta làm như vậy cũng vì lương tâm cắn rứt…
– Hay cho câu “Lương tâm cắn rứt!” – Vân Hư tiến lên một bước, ánh mắt toát ra vẻ chết chóc. Minh Đấu bất giác lùi về sau mấy bước, vầng trán rịn ra từng giọt mồ hôi to bản, mắt hướng sang Xung đại sư lộ vẻ cầu viện. Hòa thượng khẽ nhíu mày, cũng từ từ tiến lên trước một bước, tấm tăng y màu xanh nhạt không gió tự động bay phất phơ.
Vân Hư đột nhiên dừng bước, quay đầu lại. Xung đại sư dẫu cho thiền tâm cứng cỏi nhưng khi bắt gặp ánh mắt của ông, trong lòng cũng chợt giật thót, chỉ cảm thấy trên người Vân Hư toát ra một luồng khí sắc bén, thế như sóng cuồng, trào dâng khắp xung quanh; hòa thượng buộc phải ngầm vận khí, mang “Đại Kim Cương Thần Lực” bao phủ khắp cơ thể.
– Đại hòa thượng! – Vân Hư bất thần cất tiếng hỏi: – Ngươi so với sư phụ Uyên Đầu Đà thì thế nào?
– Còn xa mới bằng được. – Xung đại sư ung dung trả lời.
– Còn ta thì sao? – Vân Hư hừ lạnh một tiếng: – Ta so với ông ấy thế nào?
Nụ cười của Xung đại sư vẫn không đổi:
– Thầy ta từng khen ngợi kiếm pháp của đảo vương: mộng ảo nhưng không màu mè, tuyệt diệu đến mức tối giản, nếu thầy ta gặp ngài cũng chưa chắc thắng được.
Vân Hư ngẩng mặt nhìn trời, lạnh lùng bảo:
– Đã là như vậy, không sợ ta giết chết ngươi hay sao?
– Thiện tai, thiện tai! – Xung đại sư khép mi cười mỉm: – Vân đảo vương đã bức tử người vợ kết tóc, hại chết tình nhân thanh mai trúc mã, thì xá gì giết một gã hòa thượng như ta chứ ?!
Vân Hư thừ người, mặt mũi chẳng còn huyết sắc, thần thái trong ánh mắt tan đi, ông dõi nhìn mây trôi phía chân trời với vẻ ngơ ngẩn mất hồn, rồi chợt phất tay áo, ông cao giọng tuyên bố:
– Vân Hư phạm sai lầm không thể cứu vãn, cũng chẳng còn mặt mũi nào đối diện mọi người. Nay ta từ bỏ ngôi vị đảo vương, một mình đến núi Côn Luân khiêu chiến kẻ thù, bất kể thắng thua chết sống thế nào cũng sẽ mãi mãi không trở về Đông Đảo nửa bước.
Lời vừa thốt ra, tất cả mọi người đều giật mình kinh hãi. Vân Hư năm ấy phát lời thề độc, nếu không thể thắng được Lương Tư Cầm thì cả đời không rời khỏi Đông Đảo, đến nay ông vẫn còn ở lại đảo chứng tỏ chưa nắm chắc phần thắng, vì thế lần này đến Côn Luân ngoài miệng thì bảo là khiêu chiến, thực chất là đi tìm cái chết thì đúng hơn, chứng tỏ cõi lòng ông đã chán nản nguội lạnh, chẳng còn thiết kiếp sống tạm bợ trên đời này nữa.
Hoa Miên lòng nóng như lửa đốt, không kềm được kêu lên:
– Đảo vương…
Vân Hư nhìn bà xua tay, kế đó ngoảnh đầu sải bước bỏ đi. Diệp Linh Tô nhìn theo ông, sắc mặt tái nhợt, nhưng cô mấp máy môi mấy lượt vẫn không thốt ra được tiếng nào.
– Chậm đã! – Xung đại sư bỗng cất giọng: – Đảo vương hình như quên mất thứ gì đó rồi.
Vân Hư thoáng khựng lại, ông cởi thanh trường kiếm vỏ đen nơi thắt lưng xuống, hỏi:
– Vật này à?
Nói rồi, ông trở tay thật nhanh, cả kiếm lẫn vỏ hóa thành một vệt sáng đen, bay sượt qua đỉnh đầu mọi người, nhắm thẳng về phía ngực Xung đại sư.
Xung đại sư sa sầm nét mặt, hai tay chắp lại, “Chát” một tiếng, kẹp lấy vệt sáng đen nọ, phút giây ấy, trên mặt hắn hiện lên vẻ tím tái, trong lòng bàn tay liên tục vang lên mấy tiếng răng rắc, vỏ kiếm làm bằng gỗ mun không chịu nổi nội lực của hai người, nứt vỡ tan tác, để lộ ra một thanh kiếm cổ như làn nước thu. Thanh cổ kiếm Thái A này chính là tín vật của đảo vương, Vân Hư cốt ý muốn đánh trọng thương hòa thượng, ngờ đâu Xung đại sư có thể đỡ được. Ông ngẩn người giây lát, đoạn gật gù:
– Đại hòa thượng, công phu giỏi lắm!
– Không dám, không dám! – Xung đại sư ném kiếm xuống đất, mỉm cười: – Nếu đảo vương đã từ chức, vậy thì ngoài thanh kiếm Thái A này ra, cũng nên giao lại chìa khóa của động Quy Tàng và phòng Kim Đơn một thể đi.
Vân Hư nhíu mày, tháo bỏ chùm chìa khóa ở thắt lưng xuống ném cho Hoa Miên, sau đó chẳng thèm quay đầu lại, đi về phía cảng biển. Chốc lát sau, chỉ thấy một chiếc thuyền lá lướt ra khỏi vịnh, cánh buồm no gió, thẳng tiến về phương tây.
Ông nói đi là đi ngay, thật sự nằm ngoài dự liệu của mọi người. Đám đông nhìn theo bóng thuyền cô độc ngoài khơi xa, trong lòng ngổn ngang cảm xúc. Xung đại sư dõi theo cánh buồm dần khuất dạng, hiếp mắt cười bảo:
– Nhà không thể một ngày vắng chủ, nước không thể một bữa thiếu vua, sau khi Vân tiền bối từ chức, theo lý nên lập tức tuyển chọn ngay đảo vương mới.
Hoa Miên giận dữ bảo:
– Đây là chuyện riêng của Đông Đảo ta, đâu đến phiên tên hòa thượng thối như ngươi làm chủ!
– Hòa thượng tất nhiên không làm chủ được… – Xung đại sư tỏ vẻ điềm nhiên không nóng vội, nhìn sang Thích Vương Tôn, khuôn mặt tuấn tú khẽ nở nụ cười: – Nhưng Thích tiên sinh thì có thể.
Hoa Miên hừ lạnh một tiếng, bảo:
– Kẻ này lai lịch không rõ ràng, có phải là hậu duệ của Thích gia hay không vẫn còn khó nói, nếu quả là hậu duệ của Thích gia, vậy thì trong ba đại tuyệt kỹ: Thừa Phong Đạo Hải, Vô Tướng Thần Châm, Đại Tượng Vô Hình Quyền ắt hẳn phải học được một môn. Hoa Miên bất tài, thật muốn lĩnh giáo cao chiêu.
Nói rồi, bà lạng người xông thẳng về phía Thích Vương Tôn.
Thích Vương Tôn mặt mũi tái mét, sợ đến mức toan ôm đầu bỏ chạy. Xung đại sư lắc mình, án ngữ phía trước người y, một tay áp vào ngực, một tay cung thành quyền, chầm chậm tống mạnh về phía trước. Hoa Miên chỉ cảm thấy một luồng đại lực xé gió ập đến, thế như sóng to bão lớn khiến người ta không trốn vào đâu được, bà đành phải ngừng lại, vung chưởng vỗ ra.
Chưởng lực chạm vào luồng quyền kình ấy hệt như va phải một bức tường đá, chưởng lực tiêu tan như mây khói còn quyền kình vẫn xăm xăm tràn về phía trước. Hoa Miên bất đắc dĩ đành phải lộn nhào ra sau tránh khỏi, lúc đáp xuống đất, khí huyết nhộn nhạo, bà trừng trừng nhìn Xung đại sư, cả khuôn mặt trắng bệch như người chết. Minh Đấu bỗng ho khan, lớn tiếng bảo:
– Hoa tôn chủ cần gì phải như thế, những lời Xung đại sư nói không phải không có lý. Rồng mất đầu không cựa quậy, nhạn không cánh chẳng thể bay, nhân dịp Ngao Đầu Luận Kiếm này nên sớm tuyển chọn ra một vị đảo vương mới là hợp lý.
Minh Đấu dẫn sói vào nhà, nỗi oán hận của Hoa Miên dành cho lão cũng chả kém gì Xung đại sư, nghe thấy lời trên bà liền cười gằn bảo:
– Các người nóng lòng tuyển chọn đảo vương, rốt cuộc là có dụng ý gì?
Xung đại sư ung dung cười đáp:
– Bần tăng là người xuất gia, có thể có dụng ý gì chứ? Đảo Linh Ngao vốn được Thích Ấn Thần sáng lập, đáng lẽ phải do người nhà họ Thích làm đảo vương. Năm ấy Thích gia có ý tốt thu nhận đoàn người Thiên Cơ Cung các vị, kết quả ngược lại còn bị hai nhà Vân-Hoa chiếm đảo đoạt ngôi, đuổi họ Thích đi. Bây giờ đã qua nhiều năm, đã đến lúc nên trả Đông Đảo về chủ cũ rồi!
Thích Vương Tôn được hắn chống lưng, nhất thời khôi phục khí thế, đứng bên cạnh gật gù phụ họa:
– Không sai, không sai, nói hay lắm, nói đúng lắm…
Minh Đấu cũng mỉm cười:
– Đại hòa thượng nói chí lý, Vân gia làm đảo vương nhiều năm, hàng ngày đều kêu gọi thu phục Trung Thổ, kết quả mãi đến hôm nay cũng chả rời khỏi hòn đảo này được nửa bước. Ngôi vị đảo vương này cũng nên đổi cho người khác rồi!
Hoa Miên giận đến run người, đang định lên tiếng phản bác chợt nghe Thi Nam Đình cất giọng:
– Minh Đấu, ta chỉ thắc mắc, tự khi nào nhà ngươi cá mè một lứa với tên hòa thượng này vậy?
Minh Đấu chỉ cười mà không đáp, Thi Nam Đình ngẫm nghĩ rồi bảo:
– Thôi, ngươi không nói ta cũng đoán ra phần nào, năm đó ở Tiên Nguyệt Ký, tên hòa thượng này đến trùng hợp như thế chỉ e cũng là do ngươi gọi đến phải không?
Minh Đấu ngẩng mặt lên, nói vẻ thách đố:
– Không bằng không chứng, chớ có nói xằng!
Thi Nam Đình ho khan mấy tiếng, khuôn mặt vàng vọt đã có phần hồng hào hơn. Y chằm chằm nhìn Minh Đấu, từ tốn bảo:
– Lúc ban đầu, ta cũng không đoán ra ý đồ của các ngươi, mãi cho đến khi hòa thượng muốn Vân đảo vương để lại chìa khóa, ta mới hiểu ra đôi phần, vừa rồi lại sực nhớ đến một câu nói của Lãnh Huyền ở Tiên Nguyệt Ký, rốt cuộc cũng vỡ lẽ mọi chuyện.
Dương Phong La nghe đến đây, không kềm được tò mò:
– Câu gì vậy? Ta cũng đã từng nghe rồi chớ?
Thi Nam Đình gật đầu:
– Ông có còn nhớ, Lãnh Huyền gọi tên hòa thượng này là gì không?
Dương Phong Lai giơ tay gãi đầu, nhíu mày bảo:
– Hình như, hình như gọi hắn là vương tử gì gì đó…
– Vương tử Tiết Thiện!
Lời Thi Nam Đình vừa thốt ra, Dương Phong Lai lập tức vỗ đầu, la toáng lên:
– Đúng rồi, chính là vương tử Tiết Thiện! Cơ mà chuyện này thì có gì lạ?
– Tiết Thiện là tên của người Mông Cổ, hay còn gọi là Hoằng Cát Thứ. – Thi Nam Đình trừng mắt nhìn Xung đại sư, hai mắt lấp lánh ánh sáng: – Nếu ta đoán không lầm, trước khi xuất gia, đại sư vốn là một vị vương tử Mông Cổ đúng không?
Xung đại sư mỉm cười không đáp, người người Đông Đảo trố mắt nhìn nhau, trong lòng không khỏi mơ hồ. Hoa Miên hỏi:
– Thi tôn chủ, như thế có nghĩa gì?
– Hoa tôn chủ còn chưa hiểu ra ư? – Thi Nam Đình thở dài một hơi: – Tên Xung đại sư này là vương tử Mông Cổ, Thiết Mộc Lê của Yến Nhiên Sơn là quốc sư nhà Nguyên, còn gã Trúc Nhân Phong kia chính là đệ tử đắc ý của Thiết Mộc Lê.
– Ôi! – Sắc mặt Hoa Miên thay đổi, buộc miệng hô: – Chúng chính là gian tế do Thát tử phái đến ư?
Lời vừa thốt ra, đám đông ồ lên kinh ngạc, trừng mắt nhìn đám người Xung đại sư, mặt mày ai nấy đều lộ vẻ oán hận.
Dương Phong Lai vẫn cảm thấy ngờ ngợ, cao giọng ầm ĩ:
– Lão Thi, sau khi triều Nguyên diệt vong, bổn đảo và bọn chúng chẳng còn dây dưa gì nữa, vậy đám người này đến Đông Đảo làm chi?
Thi Nam Đình cười lạnh:
– Đương nhiên là vì thứ cất giấu bên trong động Quy Tàng rồi!
Dương Phong Lai thắc mắc:
– Thứ gì vậy?
Thi Nam Đình còn chưa trả lời, Hoa Miên đã đáp thay:
– Bên trong đó có bản di thư năm xưa Thiên Cơ cung để lại, bao gồm rất nhiều sơ đồ bản vẽ về dụng cụ tấn công và phòng thủ.
Nói đến đây, bà bất giác siết chặt hơn xâu chìa khóa trong tay.
Thi Nam Đình quay đầu lại, nói với Xung đại sư:
– Tiết Thiện, ngươi còn gì để nói không?
– Hòa thượng chẳng có gì để nói. – Xung đại sư khẽ mỉm cười: – Thi tôn chủ sáng suốt nhạy bén, tỉ mỉ chu đáo, làm một vị tôn chủ quả là thiệt thòi.
Lời vừa buông ra, đám đệ tử Đông Đảo nhất loạt tuốt kiếm siết quyền, rần rần ùa lên vây bủa. Trúc Nhân Phong nhướng mày, phất tay ra hiệu, đám tùy tùng đi theo tốp thì rút dao lăm lăm trên tay, tốp thì vén vạt áo lôi ra nỏ cứng.
Hai bên giương cung tuốt kiếm, hết sức căng thẳng, Xung đại sư bỗng nhiên chắp tay, sang sảng nói:
– Trước khi các vị động thủ có thể nghe ta nói một câu hay không?
Tiếng nói vang rền như chuông lớn, khiến cho mọi người chấn động tinh thần, đệ tử Đông Đảo bị hắn đoạt mất khí thế, dẫu cho tay cầm đao kiếm cũng không dám tùy tiện xông lên.
Dương Phong Lai nhổ toẹt một tiếng, bảo:
– Ngươi còn có lời ma quỷ gì nữa?
Xung đại sư cười:
– Đông Đảo và Mông Nguyên năm ấy đúng là có oán thù, nhưng hôm nay vật đổi sao dời, người gây thù thì đã chết rồi, triều Đại Nguyên cũng đã diệt vong. Giờ đây hai bên chúng ta chỉ có thù cũ, tuyệt không có hận mới, trái lại còn có chung một kẻ địch.
Dương Phong Lai lưỡng lự một thoáng, nhíu mày hỏi:
– Ý ngươi nói là Đại Minh?
– Không sai! – Xung đại sư gật đầu liên tục: – Đại Minh sáng lập đã lâu, vững như thành đồng. Chu Nguyên Chương, trong sửa việc chính sự, ngoài chấn chỉnh binh giáp, giờ đây tình thế Mông Nguyên chúng ta hiển nhiên vô cùng nguy ngập, còn vùng đất Đông Đảo nhỏ bé hẻo lánh của các người càng không thể chịu nổi một đợt tấn công.
Hoa Miên cười lạnh:
– Ngươi vòng vo tam quốc cả buổi, rốt cuộc là muốn nói gì?
Xung đại sư nói:
– Hai phía chúng ta có cùng một kẻ địch, hoàn cảnh tương tự, cớ sao không bắt tay với nhau, cùng liên kết đối kháng Đại Minh? Mông Nguyên ta có mười vạn thiết kỵ, đánh dã chiến còn có thể ứng phó nhưng thuật công thành chẳng còn được như trước; Đông Đảo tuy nhân số ít, lại có bí thuật máy móc do Thiên Cơ Cung lưu truyền. Nhớ lại trận chiến Cao Bưu năm ấy, thừa tướng Đại Nguyên ta là Thoát Thoát, thống lĩnh trăm vạn sư đoàn vẫn bị cản trở bởi vũ khí thủ thành của Đông Đảo. Nếu hai bên chúng ta hợp sức, có thể nói là lấy mạnh đắp yếu, tiện bề tiêu diệt Đại Minh, sau đó chia sông Hoàng Hà để trị, bờ bắc thuộc Mông Nguyên ta, bờ nam là của Đông Đảo các người. Nam bắc sum vầy, chẳng phải vui vẻ hay sao?
– Vui vẻ cái rắm á! – Dương Phong Lai ngoác miệng chửi: – Đông Đảo ta có sa sút gấp bội đi chăng nữa cũng sẽ không bắt tay với đám Thát tử các ngươi. Nếu ngươi còn muốn sống thì hãy mau mau lên thuyền cút đi ngay.
Xung đại sư nghe vậy chỉ mỉm cười, Hoa Miên càng thêm sôi máu, đang định ra hiệu lệnh cho mọi người cùng xông lên, chợt nghe phía sau có kẻ lên tiếng:
– Tên hòa thượng này nói cũng có phần đúng đấy, chúng ta suốt ngày hô hào phục quốc, kết quả Đại Minh càng lúc càng lớn mạnh, hiện tại giang sơn đã vững như bàn thạch, căn bản là không còn cơ hội lật ngược tình thế nữa.
Hoa Miên quay đầu lại nhìn, kẻ vừa nói là một tên đệ tử dòng Long Độn, bà lập tức hét lên:
– Đồng Bất Chu, ngươi nói ra những lời này không sợ phản tổ bội tông ư?
Đồng Bất Chu chớp chớp mắt, đang định nói gì đó lại thôi, kẻ bên cạnh y chợt bênh vực:
– Lão Đồng nói không sai, dựa vào mấy người ở Đông Đảo chúng ta thì cửa nào có thể chiếm lại Trung Thổ chứ? Phục quốc, phục quốc, chỉ là lời của kẻ vọng tưởng mà thôi!
– Đúng vậy! – Một gã đệ tử dòng Thiên Lưu hùa theo: – Cho dù chúng ta có bỏ đi ý định phục quốc thì Chu Nguyên Chương cũng không bỏ qua cho chúng ta, đợi đến khi Đại Minh sai đội thủy sư đến chinh phạt thì tất cả mọi người ở đây có muốn trốn cũng không được nữa.
Cứ thế, bên này một câu, bên kia một câu, số người ủng hộ ý kiến của Xung đại sư đã chiếm hết một phần tư. Minh Đấu đứng ở bên cạnh cười khẩy, đệ tử dòng Kình Tức quá nửa đã đứng ở sau lưng lão. Hoa Miên trông thấy thế, lòng thầm nóng ruột, mấy kẻ dễ dao động trên cộng thêm bè lũ ngoan cố của Minh Đấu đã hầu như chiếm hết một phần ba, thêm vào đám người Xung đại sư dẫn theo, hai bên đã cân bằng số lượng. Bà nghĩ đến đây, khẽ liếc nhìn Xung đại sư, thấy mặt hắn không vui không giận, thần thái điềm nhiên, dẫu có dùng thuật Quy Kính cũng không nhìn thấu bụng dạ của hắn. Hoa Miên bất giác lạnh người, nhủ thầm tên hòa thượng này võ công là phần thứ yếu, riêng khoảng mưu mẹo xảo trá thì đúng là quỷ thần khó dò, đầu tiên ép cho cha con nhà họ Vân phải bỏ đi, giờ đây còn khua môi múa mép khiến cho lòng người Đông Đảo nhiễu loạn. Hoa Miên nhìn sang Thi Nam Đình, người kia cũng nhíu chặt mày, sắc bệnh trên gương mặt càng rõ nét hơn, hai người nhìn nhau đều có thể nhận ra vẻ lo lắng của đối phương.
Chỉ nghe mọi người bắt đầu tranh cãi. Một phần ba đầu tiên tán thành liên kết với Mông Cổ; một phần ba khác thì cho rằng Hồ-Hán khác biệt, thà để cho họ Chu trị nước cũng không muốn cùng người Mông Cổ bắt tay; một phần ba còn lại thì đứng cửa giữa khó xử nên khoanh tay đứng nhìn. Hoa Miên thầm kêu khổ, nếu như Vân Hư còn ở đây, dựa vào oai phong của ông chắc chắn có thể thống nhất tâm ý mọi người, chả trách Xung đại sư vừa đến đây, việc đầu tiên cần làm chính là ép Vân Hư bỏ đi. Nhìn thần thái ung dung của hòa thượng, chỉ sợ mọi sự trước sau đều đã nằm trong toan tính của hắn.
Hoa Miên càng nghĩ càng sợ, cao giọng nói:
– Mọi người xin đừng cãi nhau nữa kẻo trúng quỷ kế của tên hòa thượng này.
– Lời Thi tôn chủ sai rồi! – Xung đại sư cười bảo: – Đời có câu, ngăn miệng dân còn khó hơn ngăn lũ, mọi người có lời không được nói chẳng lẽ phả nín nhịn để sinh bệnh hay sao? Hơn nữa, ngày xưa có chước “Liên Ngô kháng Tào”(*), hai nhà chúng ta sao lại không thể hợp tác kháng Minh chứ? Ta thấy mọi người ai cũng giành mình phần phải, thôi thì thế này, nhóm chủ trương liên minh là một bên, nhóm phản đối là một bên, mỗi bên cử ba đại diện ra tỷ võ quyết định, bên nào thắng thì sẽ do bên đó quyết định.
(ND chú: thời Tam Quốc, kế sách do Gia Cát Lượng chủ trương nhằm liên kết nước Thục với Đông Ngô để cùng chống lại nước Ngụy của Tào Tháo)
Hoa Miên âm thầm suy tính, bản thân bà và Thi Nam Đình, Dương Phong Lai vừa đủ ba người; Minh Đấu theo phe đối phương, tính chung với Xung đại sư và Trúc Nhân Phong cũng là ba người; lấy ba chọi ba xem như thỏa đáng, nghĩ vậy bà liền cao giọng bảo:
– Được, đại hòa thượng, cứ như ngươi nói, tỷ võ quyết định, phe bên ta gồm Thi tôn chủ, Dương tôn chủ và ta.
Ánh mắt bà quay sang nhìn Minh Đấu, cười lạnh hỏi:
– Minh tôn chủ, ông định theo phe nào?
Minh Đấu mỉm cười, khoanh tay bước về phía Xung đại sư. Xung đại sư nhìn ngang liếc dọc một thoáng, gật đầu cười bảo:
– Phe bên ta ngoài hòa thượng ra, còn có Trúc tiên sinh và Minh tôn chủ đây.
Hoa Miên nghiến răng, lớn giọng bảo:
– Giao ước trước, các ngươi thua rồi, lập tức cuốn gói khỏi Đông Đảo, hơn nữa còn phải thề với trời, không được tiết lộ vị trí của bổn đảo.
– Được! – Xung đại sư mỉm cười: – Nhưng nếu bên ta thắng, các người phải tôn Thích tiên sinh lên làm đảo vương, không được dị nghị nữa.
Hoa Miên và Thi Nam Đình đưa mắt nhìn nhau, bà gật đầu:
– Được, quyết định như thế đi.
Nói đến đây, bà dõi mắt nhìn ra, Diệp Linh Tô lúc này đang đứng tách biệt khỏi đám đông, hai mắt hướng về phương xa, thẫn thờ ngơ ngẩn như kẻ mất hồn. Hoa Miên thấy thần sắc của cô như vậy, cõi lòng chợt dậy lên niềm chua xót, nhủ thầm giờ đây Vân Hư từ chức, Vân Thường hóa điên, Diệp Linh Tô mất hồn lạc phách, cơ nghiệp trăm năm của Đông Đảo chỉ sợ sắp bị hủy hoại trong phút chốc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...